Lúc đầu, Tiêu Hòa cảm thấy tò mò còn hẹn giờ báo thức mỗi tuần để xem, sau đó theo số lần ngày càng nhiều, mỗi lần phóng viên đó đăng bài đều làm mới nhận thức của cô về Nghiêm Tu Quần, cô cũng dần dần không còn hứng thú nữa.
Đến khi đoàn phim bắt đầu quay, cô hoàn toàn không quan tâm đến việc này.
Tiêu Hòa nhìn cậu ta đi ngang qua đại sảnh dưới lầu, anh Kiếm bên cạnh thấy thoáng qua, liền sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.
"Sao cậu ta lại đến nữa? Lát nữa nếu cậu ta đến văn phòng, em nhớ đừng nói là đã gặp anh."
"Vì sao?"
Anh Kiếm nhíu mày khổ sở: "Dạo này cậu ta luôn đến tìm anh, hy vọng anh có thể giúp cậu ta nghĩ cách, hoặc giúp cậu ta tìm một người đại diện mới, thậm chí giúp cậu ta sắp xếp hoạt động, anh làm gì có năng lực đó?"
Nghiêm Tu Quần bây giờ không còn là quả b.o.m hẹn giờ nữa, mà là quả b.o.m hạt nhân đang trong quá trình phản ứng nhiệt hạch, toàn bộ người đại diện của công ty đều biết đây là một ván cờ chết, không ai muốn tiếp quản.
Mà từ khi những bí mật đen tối của Nghiêm Tu Quần bị phơi bày, cậu ta mất chương trình, mất hợp đồng quảng cáo, mất kịch bản, những gì có thể mất gần như đều đã mất hết.
Bây giờ cậu ta tay trắng nhưng vẫn không cam tâm, vẫn nghĩ đến chuyện Đông Sơn tái khởi.
"Làm sao mà khởi được nữa? Anh thấy là không thể rồi, giới giải trí chính là như vậy, tài hoa và nhân phẩm, cậu ta cũng phải có một thứ mới được chứ? Cái gì cũng không có, chỉ toàn là tham vọng, có thể làm nên trò trống gì? Nền móng không vững, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, Nghiêm Tu Quần không phải như vậy sao?"
Anh Kiếm nhíu chặt mày.
Anh ta khinh thường loại nghệ sĩ này.
Có lẽ, chính là đề cập đến giải Nam diễn viên phụ xuất sắc, chỉ trách cậu ta quá tham lam, tham thì thâm.
"Bây giờ công ty định làm thế nào?" Tiêu Hòa hỏi.
Anh Kiếm: "Anh đã kiểm tra hợp đồng của cậu ta rồi, còn mấy tháng nữa là hết hạn, thời gian sau có thể là giải ước, tiếp theo là giải nghệ hay đến công ty quản lý khác thì phải xem phán đoán của chính cậu ta."
Với danh tiếng hiện tại của cậu ta, gần như không có công ty quản lý nào muốn ký hợp đồng.
Cho dù có thật sự có, thì chắc chắn cũng không phải là công ty tốt lành gì.
Giải nghệ hẳn là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng với tham vọng của Nghiêm Tu Quần, cậu ta có nguyện ý rời xa ánh hào quang bao quanh, trở thành người bình thường không?
Lúc này, anh Kiếm lại hỏi thăm: "Đúng rồi, William quay phim thế nào rồi?"
"Đã đóng máy thuận lợi rồi, mấy ngày nay em đang nghỉ ngơi."
Nghe vậy, anh ta khẽ gật đầu, sau đó đột nhiên nhớ đến chuyện Giang Diệp thay mình đến phim trường đưa tài liệu, căng thẳng hỏi: "Lần trước không phải Giang Diệp đến phim trường sao? Có xảy ra chuyện gì không?"
Tiêu Hòa nghe thấy câu hỏi này, có chút tò mò.
"Có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Anh ấy đưa tài liệu xong, ở lại một ngày rồi về, lúc đó phim trường còn chưa khai máy."
Anh Kiếm yên tâm.
"Vậy thì tốt, cậu ấy ít khi đến nơi đông người cho nên anh hơi lo lắng ấy mà."
Tiêu Hòa kinh ngạc nhìn anh ta.
"Giang Diệp cũng sợ xã hội sao?"
Nhưng nhìn tình hình của Giang Diệp và biểu hiện của một người sợ xã hội khác dưới trướng cô là Chung Tử Xuyên, hoàn toàn không giống nhau.
Anh Kiếm cười khan hai tiếng.
"Cũng coi như vậy."
Mặc dù anh Kiếm cũng không biết tại sao một người đại diện đã vào nghề hai năm như Tiêu Hòa, vậy mà lại không quen biết Giang Diệp, nhưng có thể giấu được một ngày thì tính một ngày.
Quãng thời gian đó, Giang Diệp hẳn cũng không muốn nhớ lại nữa.
Bộ phim William vừa đóng máy, Tiêu Hòa bước vào kỳ nghỉ hiếm có của mình.
Mỗi ngày cô đều dẫn William đi loanh quanh trong công ty, chưa được hai ngày, tổng giám đốc đã mang Hôi Hôi đến.
Ông ta gọi Tiêu Hòa đến văn phòng.
"Hôi Hôi dạo này ở nhà cứ đòi gặp William, tôi chịu không nổi nữa."
Vừa dứt lời, Hôi Hôi đã vẫy đuôi chui ra từ dưới gầm bàn làm việc, chạy đến chân Tiêu Hòa làm nũng.
Từ khi vết thương hồi phục, nó lại béo tròn trở lại, lông trên người mềm mại xù xì, nhìn từ xa giống như một quả bóng, hoạt bát vô cùng.
Tiêu Hòa bế nó về văn phòng, giao cho William.
William vừa nãy còn đang tận hưởng cuộc sống độc thân quý tộc, ngay lập tức đã phải làm bố đơn thân, mặt nó bất lực nhìn Hôi Hôi bò lên sô pha, ngã lăn ra, rồi lại bò lên sô pha...
Liên tục lặp lại.
Bộ dạng ngốc nghếch thực sự làm mất hết mặt mũi của chó sói.
Vì vậy vào một ngày nào đó, William bắt đầu huấn luyện đặc biệt cho Hôi Hôi.
Chỉ là giáo trình huấn luyện của nó và Tiêu Hòa có phần khác biệt.
Bài học đầu tiên, chính là học cách làm nũng để xin đồ ăn vặt.
Chỉ trong một buổi sáng, một lớn một nhỏ đã lột sạch đồ ăn dự trữ của không ít nhân viên trong công ty, khiến không ít người kêu gào trong nhóm chat.
William và Hôi Hôi thì ăn đến bụng tròn vo, nằm trên sô pha ngủ khì.
Bài học thứ hai, tuần tra.
Mỗi trưa, toàn bộ nhân viên công ty đều có thể đúng giờ nhìn thấy hai chú chó sói một lớn một nhỏ bước đi nghiêm trang, đi ngang qua hành lang và đại sảnh công ty.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT