05

Tắm chung là chuyện không có khả năng, cả đời này cũng không thể!

Tôi bọc chăn, điên cuồng lăn lộn trên giường, vừa lăn vừa gào khóc.

Các chị em, có ai từng nghe qua tiếng heo bị mổ chưa?

Tiếng khóc thét của tôi chính là như vậy đó.

Phó Dung Thần dù bận vẫn ung dung nhìn tôi gào khóc, còn không nhanh không chậm mà mở một chai rượu vang đỏ.

Liếc thấy dáng vẻ hắn như đang thưởng thức xem kịch, tôi chợt cảm thấy mình như con cừu non sắp bị làm thịt.

Có lẽ tiếng gào của tôi quá lớn, khiến má Trương chạy tới gõ cửa.

Bà ấy ở ngoài gõ cửa, sốt ruột gọi to: “Cậu Dung Thần! Có chuyện gì thì cậu hẵng từ từ nói! Tiểu thư đã lớn rồi, không thể cứ lại đánh cô ấy, con gái giờ cần thể diện mà!”

“Má Trương, cứu con!!”

Tôi như là thấy cứu tinh, vừa lăn vừa bò hướng phía cửa, mở cửa ra khóc sướt mướt:

“Má Trương, Phó Dung Thần muốn tắm rửa với con, mau mau cứu con với!!!”

Ai biết má Trương vừa nghe xong, liền ngăn lấy đầu tôi, đem tôi lại nhét phòng ngủ.

Bà ấy “ai da” một tiếng: “Người trẻ tuổi bây giờ đúng là có nhiều kiểu chơi đùa nha!”

"Bịch" một tiếng, tôi ngồi bệt xuống sàn, cảm giác tuyệt vọng bao phủ.

Phó Dung Thần bước tới, bế tôi vào lòng, nhìn tôi một lát, rồi cuối cùng cũng không hôn xuống.

Hắn ôm tôi vào phòng tắm, đặt tôi lên bệ rửa mặt, lấy khăn ấm lau sạch mặt tôi:

"Em lớn như vậy rồi, tôi chỉ đánh em một lần, nhưng má Trương lại nhớ rất rõ."

Phó Dung Thần cầm khăn, cẩn thận lau sạch nước mắt trên mặt tôi, ngữ khí nhàn nhạt.

Vừa nghe giọng hắn như vậy, tôi lập tức không dám khóc nữa.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, tôi đã khá mệt, liền chui vào chăn. Phó Dung Thần ngồi bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bên thái dương tôi. Tôi áp mặt vào lòng bàn tay hắn, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến.

Trên người Phó Dung Thần tỏa hơi thở ấm áp mang lại cảm giác yên bình, khiến tôi dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, tôi đã thấy những chuyện từ rất lâu về trước.



Năm tôi mười tuổi, mợ mang theo tôi ngồi tàu ba ngày từ vùng quê hẻo lánh đến Bắc Kinh.

Chúng tôi đứng giữa đám đông trong nhà ga, gắt gao nắm tay nhau.

Trong cơn mưa tầm tã như trút nước của tháng Tám, mợ đưa tôi đến Phó gia. Mẹ tôi đang ở đó, bà là vợ của nhị công tử Phó gia.

Toàn thân chúng tôi ướt đẫm, đứng trong đại sảnh rộng rãi và sáng sủa, vừa bất an vừa sợ hãi.

“Phương Hoa, tôi thật sự không thể nuôi nổi Uẩn Uẩn nữa.”

Mợ tôi đẩy tôi ra, kiên quyết nói: “Anh trai cô đã mất vì bệnh, tôi không có lý do gì để tiếp tục nuôi con cô, cho tôi bao nhiêu tiền cũng vô dụng.”

Mợ không đợi mẹ tôi nói, lập tức đeo túi lên và quay lưng bước đi. Tôi sợ đến run rẩy toàn thân, vội lao theo.

“Mợ ơi, xin mợ đừng bỏ rơi con.” Tôi ôm lấy mợ, ngước mặt khóc lóc cầu xin, “Con sẽ không đi học nữa, con sẽ không gây rắc rối nữa. Mợ ơi, con sẽ đi làm công kiếm tiền, mợ dẫn con đi theo với.”

Mợ tôi hung hăng vung tay đánh mạnh vào cánh tay tôi, ngồi xổm xuống, nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe:

“Uẩn Uẩn, nếu con theo mợ về quê, cả đời con sẽ không có tương lai. Ngoan nào, còn nhớ mợ đã dặn con trên đường tới đây như thế nào không?”

Tôi nghẹn ngào nói: “Con phải ngoan, phải nghe lời mẹ, phải khiến người khác yêu quý. Không được nghịch ngợm, phải học cách cư xử đúng mực, phải là một người lịch sự. Không được làm mẹ khó xử, phải học hành chăm chỉ, sau này trở thành người có tương lai.”

“Mợ biết mà, Uẩn Uẩn thông minh lắm.” Mợ ôm chặt lấy tôi, thì thầm vào tai tôi: “Dù mẹ con có đánh con hay mắng con, con cũng phải nhất quyết ở bên mẹ con.”

Nói xong câu đó, mợ đẩy tôi ra rồi quay lưng bước đi. Tôi khóc nức nở, nhưng tôi biết, tôi không thể đi cùng mợ nữa.

Tôi mười tuổi, càng ngày càng trắng trẻo, xinh xắn. Người trong làng đều nói, với dáng vẻ này của tôi, sinh ra ở nông thôn thật là lãng phí.

Có một số kẻ lưu manh trong làng cố tình kéo tôi lại, sờ tay tôi. Khi mợ tôi biết chuyện, về nhà bà liền cầm dao phay dọa chúng.

Cũng bắt đầu từ lúc đó, mợ tôi hạ quyết tâm, muốn đưa tôi về bên mẹ.

Tôi thu mình dưới mái hiên, vắt khô nước trên váy, lấy khăn tay nhỏ từ trong cặp sách lau khô mặt. Mợ bảo tôi phải là một đứa trẻ sạch sẽ, như vậy mới làm người ta yêu quý.

Một chiếc xe chậm rãi dừng lại, tài xế che ô đứng bên cạnh xe. Một thiếu niên mặc đồng phục màu xanh đen bước ra. Hắn trông giống như một thiếu niên quý tộc bước ra từ truyện tranh, có đôi mắt trầm mặc bình thản.

Khi hắn đi ngang qua, tôi lấy hết can đảm nắm lấy tay hắn. Hắn cúi dầu nhìn tôi, nhíu mày. Tôi sợ hắn sẽ rút tay lại, vì thế nên càng khẩn trương nắm chặt hơn.

Tôi hẳn nên lấy lòng hắn, nói một ít lời dễ nghe, nhưng lại quá căng thẳng nên không thể nói được lời nào.

Cánh cửa lớn mở ra, má Trương từ bên trong đi ra.

Bà liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi nói: “Cậu Dung Thần, đây là con gái của nhị phu nhân. Nhị phu nhân dặn tôi đưa cô bé về.”

Tôi sợ hãi, nép sát vào bên người hắn, nắm tay hắn chặt hơn.

Phó Dung Thần cúi đầu nhìn tôi một lúc, rồi bình thản nói: “Nếu chị dâu không muốn, vậy để tôi nuôi cô bé đi.”

Hắn nắm tay tôi dẫn vào cửa Phó gia. Mẹ tôi đang ôm một cô bé mặc váy công chúa, khi nhìn thấy tôi, sắc mặt bà thay đổi ngay lập tức.

Bà lúng túng nói: “Dung Thần, đứa trẻ này…”

“Mẹ ơi, sao chú nhỏ lại dắt theo một con bé ăn mày thế?” Cô bé trong vòng tay mẹ tôi tò mò và hồn nhiên nhìn tôi, tỏ vẻ chán ghét:

“Trên người nó toàn là nước, làm bẩn hết thảm rồi, mẹ mau đuổi nó đi.”

“Nếu tôi đã đưa vào, vậy không còn liên quan đến chị dâu nữa, đây là nhóc con của tôi.” Phó Dung Thần dẫn tôi lên lầu hai, đi đến chân cầu thang.

“Mẹ ơi, dựa vào cái gì mà chú nhỏ lại tốt với con bé ăn mày đó vậy? Con thực chán ghét nó, mẹ mau đuổi nó đi.” Cô bé đó khóc lóc.

Tôi không nhịn được mà quay đầu lại, thấy mẹ tôi đang dịu dàng lại kiên nhẫn dỗ dành, hứa sẽ mua váy và búp bê Barbie cho cô bé.

“Nhóc con,” Phó Dung Trần gõ nhẹ lên trán tôi, nói nhỏ: “Không cần phải hâm mộ với con bé đó, từ giờ những gì tôi cho nhóc sẽ còn tốt hơn.”

Từ đó về sau, tôi không bao giờ hâm mộ Phó Tinh Nguyệt nữa. Bởi vì thứ Phó Dung Thần cho tôi, toàn là đồ tốt nhất. Người khác có, tôi cũng đều có.

Rõ ràng là tôi đã hạnh phúc như vậy, nhưng tại sao trong giấc mơ lại luôn có mưa nhỉ?

À, là vì cái tát của mẹ tôi sao?

“Con có biết người ta nói gì về mẹ hay không? Họ nói rằng mẹ vì củng cố vị trí của mình mà đem con gái ruột cho Phó Dung Thần!”

“Ôn Uẩn, con tốt nhất nên tự biết mình đi.”

“Trong mắt Phó Dung Thần, con chỉ là một con mèo nhỏ, một con chó nhỏ, một món đồ chơi mà thôi, đừng tự đánh giá mình quá cao.”

“Phó Dung Thần là người bà cụ yêu quý nhất, giữa hai người vĩnh viễn không bao giờ có khả năng! Nếu con làm điều gì đáng xấu hổ, liên lụy đến Tinh Nguyệt, mẹ sẽ không bao giờ bỏ qua cho con.”



[Không phải anh không yêu em , bởi vì anh là người sinh ra ở nông thôn……]

Tôi giật mình tỉnh dậy, âm thanh chuông điện thoại vang lên bên tai không ngừng. Tôi mơ màng nhìn chằm chằm lên trần nhà, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

“Lúc ngủ em cứ khóc mãi,” Phó Dung Thần nhéo nhéo vào má tôi, hỏi: “Em mơ thấy gì vậy?”

Ờm, này hình như không phải trọng điểm đi…

Tôi quay đầu nhìn chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, hỏi hắn: "Điện thoại của em vẫn luôn kêu sao?"

“Ừ, có người gọi cho em sáu cuộc.” Phó Dung Thần hờ hững nói.

Tôi hơi nóng nảy gấp gáp, nhanh chóng leo qua người hắn để bắt máy: “Anh không giúp em nghe một chút! Lỡ có chuyện gấp thì sao?”

Phó Dung Thần đỡ eo tôi, sợ tôi lật nhào xuống, rồi lãnh đạm nói: “Không muốn nghe, là chồng cũ của em.”

Nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại, tôi cười gượng gạo: “Anh ta thì có chuyện gì gấp được chứ? Khả năng là sắp ch, muốn gọi em để từ biệt thôi.”

06

Tôi tuyệt đối không có khả năng bắt máy được, chỉ cần nghĩ đến Bùi Hành Xuyên là đã thấy lòng bàn tay đau nhức.

Năm hai mươi tuổi, khi tôi kết hôn với anh ta, Phó Dung Thần về sau phát hiện ra, đã đánh sưng cả lòng bàn tay của tôi.

Cả thời gian sau đó, tôi ăn cơm cũng phải nhờ người khác đút, sao tôi còn dám liên lạc với tên xui xẻo đó nữa?!!

Còn Bùi Hành Xuyên thì đúng kiểu "chỉ nhớ ăn mà không nhớ đòn," anh ta bị Phó Dung Thần đánh gãy chân ở phòng tập tán thủ.

Tôi có lòng tốt đến bệnh viện thăm, thế mà anh ta lại muốn tái hôn với tôi.

Tái hôn cái con khỉ ấy!!!

Ban đầu nếu không phải vì hợp tác kiếm tiền với Bùi Hành Xuyên, tôi mới chẳng thèm theo anh ta đi đăng ký kết hôn đâu.

Bùi Hành Xuyên lớn hơn tôi hai tuổi, cả ngày lông bông cà lơ phất phơ, không lo làm ăn đàng hoàng, lại dính đầy tin đồn tình ái, đúng chuẩn công tử bột ăn chơi trác táng.

Cha anh ta tức đến nỗi muốn đuổi anh ra khỏi nhà, còn cắt cả thẻ tín dụng. Bùi Hành Xuyên nghèo đến điên rồi, anh ta chỉ còn lại một khoản tiền bà nội để lại, chỉ cần kết hôn là có thể nhận được.

Tất nhiên, tôi cũng đã túng quẫn đến mức phải đồng ý đăng ký kết hôn với anh ta.

Bùi Hành Xuyên hào phóng cho tôi khoảng 50 vạn, tôi hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ được.

Chúng tôi trốn trong nhà Bùi hành Xuyên, nhìn chằm chằm số tiền trong tài khoản, thì cha anh ta cùng Phó Dung Thần tìm tới cửa.

Sau đó…… tôi bị kéo về nhà, gánh một trận đòn tơi bời.

Chuyện cũ thật không dám nhớ lại!

Nếu tôi và anh ta lại dính dáng với nhau, chắc chắn sẽ toàn gặp chuyện xúi quẩy. Nhưng đời thật oái oăm, càng sợ thứ gì thì thứ đó càng tới!!

Anh Tom bảo rằng công ty đã nhận cho tôi một chương trình hẹn hò thực tế.

“Lần này đầu tư lớn lắm! Tiểu công chúa của công ty sẽ tham gia cùng với vị hôn phu của cô ta." Tom hào hứng nói với tôi.

"Em cũng nên dẫn theo ông chồng vô dụng của mình đi cùng, đến lúc đó dựng lên hình tượng một người vợ tội nghiệp, chắc chắn có thể lật ngược tình thế. Không phá thì không xây được đâu bảo bối à, hình tượng tiểu bạch hoa sụp đổ cũng tốt, sau này con đường diễn xuất của em cũng sẽ rộng mở hơn.”

Haha, Phó Tinh Nguyệt cùng Bùi Hành Xuyên tham gia chương trình hẹn hò, rồi tôi lại dắt theo Phó Dung Thần. Đây là tình huống gì vậy, chiến trường tình ái sao?!!

Tôi lại hoàn toàn không có quyền từ chối, anh Tom đã ký hợp đồng tham gia chương trình, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cao đến mức ch ngất.

Phó Dung Thần tuyệt đối không thể xuất hiện trước công chúng, ban đầu tôi định thuê một người đóng vai chồng mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy quá nguy hiểm.

Nếu như bị bắt được, chắc chắn sẽ bị Phó Dung Thần đánh gãy tay.

Trước khi chương trình phát sóng đã liên tục lên hot search.

Mọi người đều đẩy thuyền couple, nói rằng Phó Tinh Nguyệt là cô công chúa ngọc ngà, xinh đẹp và giàu có, rất xứng đôi với Bùi Hành Xuyên.

Bùi Hành Xuyên làm một thương hiệu thời trang, vốn đã có chút tiếng tăm, nay lại càng nổi hơn.

[Huhuhu, đây là câu chuyện cổ tích gì vậy? Thanh mai trúc mã, công chúa ngọt ngào cùng với thiếu gia táo bạo!]

[Hôm nay công chúa mặc áo khoác giống hệt thiếu gia ở sân bay!]

[Vẫn là công chúa Tinh Nguyệt của chúng ta trong sáng, không như một vị khách mời khác, chuyện tình cảm thì phức tạp.]

Nhìn những bình luận trên hot search, tôi chỉ biết ngửa mặt lên trời thở dài.

Thôi, đã đến nước này thì đành bất chấp tất cả.

Khi anh Tom biết tôi định tham gia chương trình một mình, anh ấy trợn ngược hai con mắt:

“Em rốt cuộc lấy phải một gã chồng kiểu gì vậy? Sao lại tệ đến mức này?”

"Bận? Có bận bằng Phó tổng của chúng ta không? Không tiện lộ mặt? Có đẹp trai bằng Phó tổng của chúng ta không?"

Tôi im lặng, liên tục trầm mặc.

"Không có đúng không? Em đúng là đồ ngốc!"

Tom cốc nhẹ vào trán tôi, rồi bắt đầu liên hệ với ban tổ chức chương trình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play