Dịch: Kình Lạc

Beta: Chị Gái 7 Nickname Giấu Tên

Giữa tháng, Bạc Quan Sơ đã trả khoản vay nên hiện tại trong thẻ ngân hàng chỉ còn 300 tệ. Tình cảnh túng quẫn chẳng thể bóp nghẹt cô, mà ngược lại, cô rất thoải mái. Cô nợ Yến Thật rất nhiều tiền, đây là lúc nên trả, nếu không cả đời cũng không thể tính rõ ràng.

Bạc Quan Sơ ngủ trên ghế ở ban công, chiếc chăn mỏng che nửa bụng, ánh nắng xuân nhẹ nhàng dịu dàng hệt như lướt bắt cá, bao chặt lấy cô. Dưới làn sương ánh vàng, tựa như có làn khói thấp thoáng toát ra từ mái tóc, ánh mặt trời hôm nay cũng coi như là có độ ấm rồi.

Cuộc gọi của Thư Tâm hiện lên, cô nhấc máy: “Mẹ, mẹ gọi sớm như này là có việc gì à?”

“Dậy chưa?” Đây là thói quen nhất quán của Thư Tâm khi gọi điện thoại, khách sáo hàn huyên vài câu, sau đó mới vào vấn đề: “Bệnh tình của ông nội Khả Hân chuyển biến xấu, cô con muốn chuyển ông ấy tới Bắc Thành khám, nên định bảo con giúp liên hệ với bệnh viện.”

Sắc mặt Bạc Quan Sơ đột nhiên thay đổi, giọng điệu lạnh lùng, tựa như chuyện không liên quan đến mình: “Bệnh tình chuyển xấu không phải là nên chuẩn bị hậu sự à?”

Thư Tâm lập tức nâng cao giọng: “Sao mày có thể ăn nói như thế? Cô đối tốt với mày đến vậy, mày sắp xếp giúp bố chồng cô một chút thì khó khăn lắm hả? Tao nói cho mày biết, con người phải biết cảm ơn, nếu có ngày mà người nào đó không hiểu được từ cảm ơn này thì người đó xong rồi. Mày quên lúc trước ba mẹ đi trốn là ai cho mày ở nhờ sao? Nếu không có cô, có thể mày…”

“Con không quen bác sĩ nào cả.” Bạc Quan Sơ ngắt lời bà ta, cô không muốn nghe những câu sau đó.

“Tao nhớ lúc trước mày từng nói là mày có bạn làm bác sĩ, bác sĩ đó sắp xếp cho mày làm kiểm tra tổng quát ở bệnh viện tốt nhất Bắc Thành mà, không phải à?”

Người đó là Yến Thật. Chân trước cô vừa tính tách bạch rõ ràng với người ta, chân sau lại vội vàng nhờ người ta giúp đỡ, Bạc Quan Sơ cô sao lại có thể không biết xấu hổ đến thế?

“Anh ta ra nước ngoài bồi dưỡng rồi.”

“Vậy mày có cách liên lạc với nó chứ nhỉ, mày liên lạc với người ta, bảo người ta giúp. Nếu là bác sĩ, thế chắc chắn sẽ có bạn bè giỏi.”

“Anh ta làm ở khoa phẫu thuật thần kinh, không quen người ở khoa u bướu.”

Thư Tâm tức giận đùng đùng: “Một cái bệnh viện thôi, nó mở miệng ra mà người ta không giúp được sao? Tìm mày nói chuyện này không được, chuyện kia không được, chuyện nhỏ thế này mà mày làm cũng không xong, mấy năm nay làm được cái trò trống gì rồi? Dù gì tao vẫn cho mày tiền học nghiên cứu sinh hơn hai năm, nhưng cuối cùng mày lại vào một cái Viện nghiên cứu sinh vật vô tích sự, nếu như lúc trước mày nghe tao học bác sĩ thì tốt hơn nhiều rồi!”

Trong giọng nói của Bạc Quan Sơ mang theo sự lạnh lùng: “Dù con có học y thì con cũng không cứu ông ta.”

Người đàn bà còn chưa kịp mắng, cô đã cúp điện thoại.

Cái gọi là cho tiền Bạc Quan Sơ trong hai năm rưỡi của Thư Tâm chính là số tiền học phí 8000 tệ năm đầu, và chi phí sinh hoạt mỗi tháng 1000 tệ khi bước vào học kỳ đầu tiên của nghiên cứu sinh. Từ đó về sau, học phí và chi phí sinh hoạt đều là cô tự kiếm.

Tốt nghiệp ba năm, cô mua cho Bạc Viễn và Thư Tâm một căn nhà hai phòng ở Nam Thành, xây cho ông bà nội một căn nhà dưỡng lão mới, vì báo ơn Bạc Phương mà cô cũng giao cho Lý Hạo Lạc một căn nhà trả trước ở Nam Thành. Cứ như thế, mẹ cô vẫn cảm thấy cô làm không đủ tốt, vẫn cảm thấy cô vô dụng.

Cảm giác ấy tựa như con dao bén nhọn đâm vào tim, sau đó rút ra, rồi lại khoáy sâu hai cái, cuối cùng tiếp tục rút ra.

Thiết kế của ban công rất ấm áp, có ghế nằm, có xích đu, có giàn hoa. Từ bé Bạc Quan Sơ đã không thích mùi của những cửa hàng hoa, cũng không thích mấy con côn trùng nho nhỏ trên cánh hoa, trước giờ cô không phải là người thích hoa, nhưng hiện tại lại trồng một ban công hoa.

Kỳ Phong nói cô cố chấp, hoa trồng chết hết rồi còn trồng nữa. Bạc Quan Sơ chưa bao giờ thích mấy bông hoa ấy, đó chỉ là thói quen dùng sự giả dối của cái tốt đẹp để che đi cái thối nát của bản thân mà thôi.

Chỗ cửa phòng ngủ nối ra ban công có lắp rèm cửa mỏng, mỗi khi gió thổi qua, rèm cửa bay phấp phới sang hai bên, hệt như đang toát lên dáng vẻ tất cả đều rất tốt.

Đây là trạng thái vài năm gần đây của Bạc Quan Sơ, người ngoài nhìn vào sẽ thấy cô là một con chim công kiêu ngạo xinh đẹp, nhưng thật ra cô lại là chú chim sẻ chỉ cần rắc một nắm thóc lép là có thể bắt được mà thôi.

Giống như Yến Thật đưa tiền cho cô, cô ở bên cạnh Yến Thật vậy.

*

Bạc Quan Sơ ngồi ở ban công đến tận trưa, quá nửa buổi chiều cô mới cảm thấy đói. Trong nhà chỉ có đồ ăn thừa mà Kỳ Phong làm từ hôm trước. Tay nghề của tên này không tồi, nhưng Bạc Quan Sơ nhìn thấy mấy món đó lại không hề có cảm giác thèm ăn.

Cô nhớ đến Tống Trầm từng nhắc đến một nhà hàng tên Ôn – Thực, tỷ lệ đánh giá tích cực của mọi người trên mạng rất cao, cô quyết định đi thử.

Kỳ Phong vội vàng đi công tác với bạn học cũ, xe bị anh ta gửi ở sân bay, Bạc Quan Sơ đành phải đi tàu điện ngầm đến. Lúc tới Ôn – Thực thì vừa hay là 2 rưỡi, hiện tại không phải là giờ cơm nên người trong nhà hàng không nhiều lắm.

“Chào mừng quý khách đến với Ôn – Thực. Chào cô, cho hỏi cô đi một mình ạ?”

Bạc Quan Sơ gật đầu, phục vụ dẫn cô đi đến một bàn hai người: “Cô có thể quét mã để chọn đồ ăn hoặc cũng có thể dùng menu. Xin hỏi cô uống nước lọc, nước chanh hay là trà lúa mạch ạ?”

“Trà lúa mạch.”

“Vâng, phiền cô đợi chút.”

Bạc Quan Sơ chọn hai món mặn một món chay, lúc đợi đồ ăn lên có mấy người đàn ông đi vào, trên cổ còn đeo thẻ tên.

Bạc Quan Sơ đoán ông chủ của nhà hàng Ôn – Thực này chắc chắn là người rất giàu, có thể mở một nhà hàng Trung với giá cả hợp lý ở khu vực trung tâm nhất tại CBD trung tâm thành phố, ngoại trừ có tiền ra thì thật sự không thể nghĩ đến lý do nào khác.

Mấy người đàn ông chọn bàn bốn người ở đối diện Bạc Quan Sơ rồi ngồi xuống, trong đó có một người đàn ông liên tục nhìn về phía cô, ánh mắt cực kỳ trần trụi, hắn ta nhìn đến nỗi khiến cô khó chịu. Bạc Quan Sơ ngước mắt nhìn lại, người đàn ông cười với cô, đuôi mắt hẹp dài của cô khẽ nhướng lên, sau đó mới rời mắt, hệt như nhìn không khí, không hề có gợn sóng.

Công bằng mà nói, bộ dạng người đàn ông kia cũng coi như đoan chính, nhưng so với Lương Viễn Triêu thì quả thật không lọt nổi mắt cô.

Đồ ăn được để lên bàn, Bạc Quan Sơ chụp một tấm, cô mở tin nhắn lên, sau đó ấn vào góc bên phải. Bạc Quan Sơ nhập một dãy số mới thuộc vào mục tìm kiếm liên lạc, cuối cùng gửi tin nhắn.

[Hình ảnh]

[Tôi không có tiền, trả cho tôi]

Trong những số đã lưu của cô chỉ có mấy số, đếm được trên đầu ngón tay, có ba mẹ, bà, Trần Bá Sinh, ngoài ra không còn ai khác. Những người cần liên lạc khác đều liên lạc qua wechat, hơn nữa cô còn rất ít khi chủ động gọi cho đối phương.

*

Trong phòng hội nghị số 3 của tập đoàn Triêu Kim, chủ trì hội nghị là Lương Viễn Triêu, trên ppt là kế hoạch mới cho quý này của công ty, kế hoạch bao gồm vài phương án thu mua quy mô lớn, mấy hạng mục đầu tư mới và hoạt động từ thiện.

Triêu Kim vốn là công ty đầu tư mạo hiểm, về sau làm ăn càng ngày càng tốt nên lĩnh vực cũng theo đó mà mở rộng hơn.

Người đàn ông cởi khuy áo ngoài bộ vest, lúc chuẩn bị đứng lên nói, điện thoại đặt trên bàn hội nghị lại sáng lên, là hai tin nhắn lạ.

Anh thẳng thừng lướt qua, sau khi khoá màn hình, anh nhìn mấy người quản lý cấp cao, nói: “Điểm quan trọng nhất của quý này chính là phương án thu mua Điện tử Hoa Kì.”

Điện thoại lại sáng lên, vẫn là tin nhắn từ dãy số vừa rồi.

[5 phút rồi, có thể gian đăng lên vòng bạn bè mà không có thời gian trả lời?]

[Ngứa đòn à?]

Lương Viễn Triêu úp điện thoại, tiếp tục nói: “Khi tuyển người, bộ phận nhân sự phải nhớ kỹ một tiêu chuẩn, Triêu Kim cần là tài, không phải đồ ăn (1). Bánh trái thơm gì cũng muốn ăn, gặm nhanh quá cẩn thận dạ dày không chịu nổi đấy.”

Quả thật cổ nhân chẳng bao giờ lừa ta, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió.

Phía dưới có mấy vị quản lý cấp cao vừa lợi dụng chức vụ đưa người vào Triêu Kim, nghe thấy vậy thì trán đổ đầy mồ hôi. Dù biết rõ Lương Viễn Triêu sẽ không chỉ rõ họ tên trước mặt mọi người nhưng vẫn không kìm nén được sự căng thẳng.

Sau khi hội nghị kết thúc, Phó Khâm chờ anh cùng đi.

“Tới Ôn – Thực không?”

“Tuỳ cậu.”

Lương Viễn Triêu nhìn dãy số kia, chắc chắn rằng bản thân không biết.

Phó Khâm ấn thang máy: “Trần Nhã Di gửi tin nhắn cho cậu à?”

“Không phải, lừa đảo thôi.”

Từ Triêu Kim đi tới Ôn – Thực chỉ đi bộ mất khoảng 8 phút, Lương Viễn Triêu và Phó Khâm lái xe đi, đợi đèn đỏ hai phút, đỗ xe hết mười phút.

Quản lý Ôn – Thực thấy Phó Khâm, vội vàng đến hỏi: “Hôm nay anh Phó có muốn ngồi phòng riêng không?”

Giờ này nhà hàng vắng khách, ngồi ngoài cho thoáng khí, Phó Khâm không chọn phòng riêng.

Bạc Quan Sơ ngồi ăn một tiếng cũng không ăn hết một nửa, nhưng cô lại uống không ít canh.

Tin nhắn vừa nãy gửi đi không được trả lời, cô hơi bực bội, cái tên Kỳ Phong này biết rõ tính cô lại còn dám không trả lời tin nhắn, làm phản rồi.

Ngẫm nghĩ một lúc, Bạc Quan Sơ dứt khoát gọi điện.

Cùng lúc đó, cách 5 mét, Phó Khâm chỉ vào điện thoại của Lương Viễn Triêu: “A Viễn, điện thoại.”

Lương Viễn Triêu không phản ứng, ánh mắt lạnh buốt nhìn chằm chằm bên cửa sổ, Phó Khâm thuận thế nhìn lại. Khuôn mặt kia hệt như ngọc thạch, qua sự mài dũa của năm tháng còn tinh xảo hơn; lúc trước cảm thấy Bạc Quan Sơ xinh đẹp động lòng người, vậy mà chớp mắt một cái thiếu nữ đã trở thành phụ nữ, tuyệt đẹp quyến rũ.

Khó trách người đàn ông bàn đối diện cứ lấy dĩa đâm xuống chỗ trống trên đĩa, người ta còn đang bận nhìn chằm chằm cô.

“Điện thoại.” Phó Khâm lại nhắc nhở.

Lương Viễn Triêu rời mắt, là dãy số gửi nhầm tin nhắn lúc nãy. Anh ấn nghe, nhưng còn chưa kịp nói thì đối phương đã mắng liên hồi.

“Ông đỉnh ghê nhỉ, lừa xe của tôi, ăn bám cơm nước nhà tôi, giờ lại còn dám phớt lờ tin nhắn của tôi? Có giỏi thì cút về Nam Thành ăn bám ba mẹ đi.”

“Alo?” Bạc Quan Sơ cực kỳ cáu kỉnh.

Cô đâm đũa xuống bàn: “Kỳ Phong, mẹ nó, ông câm à?”

Bạc Quan Sơ ngẩng đầu liền thấy Lương Viễn Triêu, anh cũng đang nhìn cô.

Trong ống nghe truyền đến giọng nam mà cô thương nhớ: “Em gọi nhầm số rồi.”

Anh không hề vương vấn chút tình cảm nào, sau khi ngắt điện thoại, anh di chuyển vào phòng riêng cùng với Phó Khâm.

Bên ngoài, nhân viên phục vụ trong nhà hàng Ôn – Thực đổi menu giới thiệu bữa trưa ở cửa thành trà chiều.

Trong đầu Bạc Quan Sơ toàn là khuôn mặt của người đàn ông ấy.

Mùi thơm của bánh mì sữa và nước trà của bàn bên cạnh hoà lẫn vào nhau bay đến, cô hít sâu một hơi, hệt như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc và Nhị Mạch.

Cô gọi phục vụ đến tính tiền.

“Chào cô, bên này có thể trực tiếp quét mã thanh toán. Cô chọn quét mã hay ra quầy tính tiền ạ?”

“Ra quầy.” Bạc Quan Sơ lấy thẻ tín dụng ra: “Tính luôn hoá đơn của vị khách trong phòng riêng kia đi.”

Người phục vụ lộ ra vẻ mặt lúng túng: “Cô có muốn… thông báo cho hai vị khách trong phòng không?”

“Không cần, là bạn trai cũ.”

Người phục vụ kinh ngạc, vài giây sau lại khôi phục vẻ bình tĩnh, vẻ mặt như đã hiểu ngay lập tức. Cuối cùng người phục vụ đưa cô đi thanh toán.

*

Khi Kỳ Phong nhận được cuộc gọi Wechat của Bạc Quan Sơ thì vừa lúc anh ta đang bơi ở suối nước nóng.

“Cô chủ à, chuyện gì thế?”

“Hai số cuối cùng trong số điện thoại của ông là bao nhiêu?”

“Hả?” Kỳ Phong mơ màng: “Ý cậu là số Mỹ hay số ở Bắc Thành?”

“Bắc Thành.”

“Hai số cuối à, để tôi nhớ xem… à, là 72, sao thế?”

Lúc Bạc Quan Sơ gọi điện cho Kỳ Phong, luôn luôn là kiểu nói xong chuyện mình muốn nói thì cúp ngay.

Kỳ Phong tức giận ném điện thoại vào trong nước, mặt nước bắn tung toé đầy bọt. Vài giây sau, anh ta lại vội vàng mò điện thoại từ dưới nước lên, may mà tính năng chống nước của chiếc điện thoại này khá tốt, không hỏng.

Cho nên nếu số 2 ở cuối số điện thoại của Kỳ Phong mà đổi thành 6 thì sẽ là số của Lương Viễn Triêu.

Hết thảy đều có cách phát triển của nó, mọi thứ đang đợi số phận mà lên. Duyên phận đã tới, điều bạn mong mỏi tự nhiên sẽ đến.

Từ đó về sau, danh bạ của Bạc Quan Sơ có thêm một dãy số.

Khi Phó Khâm ăn cơm xong chuẩn bị tính tiền, anh ta lại nghe báo lại là đã có người thanh toán rồi, là bạn gái của của một trong hai người.

Thấy Lương Viễn Triêu chau mày, Phó Khâm không nhịn được mà mỉm cười: “Em ấy đang làm gì thế? Dụ cậu mắc câu à?”

Lương Viễn Triêu không vui: “Mình là cá à?”

“Đối với em ấy mà nói, cậu chính là cá.”

Nói như thế hình như cũng không sai. Cô coi anh là cá, lần đầu thả câu đã tìm được mục tiêu là anh, anh mắc câu. Sau khi nuôi con cá là anh được một thời gian, cô lại cảm thấy anh không đủ lớn, không đủ tươi nên lập tức buông hai tay ra, quẳng anh về biển. Đợi đến lúc thích hợp, cô lại quay “câu” anh.

Con người sẽ không tắm hai lần trên một dòng sông.

Mà anh cũng sẽ không mắc câu lần nữa.

__________

Chú thích:

(1) Chữ  “才” trong 人才 đồng âm với “菜” (đồ ăn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play