Dịch: Kình Lạc

Beta: Chị Gái 7 Nickname Giấu Tên

9 giờ, mặt trời đã lên cao.

Bạc Quan Sơ bị tiếng điện thoại kêu inh ỏi đánh thức, cô miễn cưỡng thoát khỏi giấc mộng, trong lòng khó chịu, giọng điệu cáu bẳn: “Alo?”

“Chào buổi sáng, tôi sắp về nước rồi nè, giờ đang dọn hành lý.”

Bạc Quan Sơ sững người một lúc, mơ màng nhìn cuộc gọi nhắc nhở: “Là ai vậy?”

Anh trai đầu bên kia tiếp tục nói: “Mới sớm tinh mơ tôi đã ngồi máy bay, 12 giờ tối mai đến, nhớ đến đón đấy, tôi muốn ở nhà bà.”

“Ngày mai tôi đi làm.”

“Mai là Chủ Nhật.”

“Nô lệ nghiên cứu không có cuối tuần.”

“Lừa vừa thôi.”

“Kỳ Phong, nếu mặt ông to như mặt trời thì tôi sẽ đến đón.”

Tút tút tút…

Cái đệt, bị cúp rồi.

Kỳ Phong đập điện thoại lên sô pha, chiếc điện thoại nảy cao mười mấy xăng-ti.

Kỷ niệm thành lập trường hôm ấy, sau khi Trần Bá Sinh nhận được tin chấn động rằng Bạc Quan Sơ muốn từ chức thì thức suốt đêm.

Viện nghiên cứu điều chỉnh lịch nghỉ, chuyển ngày nghỉ Chủ Nhật sang Thứ Sáu, mà khéo là cả nhóm vừa tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường của Đại học A, nên cuối cùng hai ngày nghỉ đẹp đẽ biến thành một ngày.

Chủ Nhật, Bạc Quan Sơ bước vào Viện nghiên cứu.

Đúng lúc này Trần Bá Sinh đi từ phòng làm việc ra, thấy cô đang điểm tên ở cửa, ông nói: “Vẫn chưa từ chức mà bắt đầu đi muộn rồi đấy à?”

Bạc Quan Sơ nhìn đồng hồ, một phút nữa mới đầy 8 giờ.

Trần Bá Sinh chỉ bày tỏ sự bất mãn với việc cô muốn đi, ông lắc chút nước trà còn sót lại trong chén: “Quyết tâm muốn đi à? Mới điều chuyển trở lại được một tháng mà đã từ chức rồi, thầy nên ăn nói với cấp trên thế nào đây?”

Bạc Quan Sơ là nghiên cứu sinh thạc sĩ của Trần Bá Sinh, sau khi tốt nghiệp cô gia nhập đội nghiên cứu của ông. Khi ấy phía tây có hạng mục nghiên cứu trọng điểm quốc gia, hạng mục ấy được giữ kín hoàn toàn và phải ký thỏa thuận bảo mật. Cấp trên bảo Trần Bá Sinh chọn hai người đi, cuối cùng ông chọn Bạc Quan Sơ và Lộ Trì.

Đến tận hai tháng trước hai người mới được ra ngoài. Lộ Trì là người Bắc Thành, sau khi về, anh ta đi thăm người thân, bạn bè rồi nghỉ ngơi ở nhà nửa tháng rồi mới báo cáo với Viện nghiên cứu. Còn Bạc Quan Sơ, cô dùng một tháng để đi hơn nửa Trung Quốc, tới tận tháng trước mới quay về Viện nghiên cứu.

Trần Bá Sinh hỏi: “Viện nghiên cứu không tốt?”

Cô nói trái với lòng: “Không tốt.”

“Vì tăng ca?”

Bây giờ ngành nào mà không tăng ca, huông hồ còn là làm nghiên cứu khoa học. Bạc Quan Sơ lắc đầu.

Trần Bá Sinh lại hỏi: “Tiền lương thấp?”

Cô nói thật: “Không thấp.”

Sở dĩ Trần Bá Sinh chọn cô cho hạng mục kia, một mặt là vì cảm thấy cô có thể gánh vác, mặt khác là biết cô thiếu tiền.

Tiền lương ba năm ngoại trừ ăn uống ra thì cô còn tích cóp mua một căn nhà ở Nam Thành, mua xong vẫn còn dư dả, giống như nhà Lương Viễn Triêu vậy.

“Vậy là vì đàn ông rồi.” Trần Bá Sinh rất chắc chắn.

Lời này được nói ra từ miệng của một học giả già như Trần Bá Sinh thì hơi không bình thường, Bạc Quan Sơ cười nói: “Sao thầy lại khẳng định là em vì đàn ông như thế?”

“Phụ nữ đều thế cả.” Khi thầy nói lời này, trong đó còn mang theo chút cảm giác uất ức.

Người khác thế nào cô không biết, nhưng cô hiểu chính mình, quả thật là vì nguyên do đó. Nếu như hiện tại Lương Viễn Triêu muốn cô chết, cô sẽ lập tức nhảy từ trên lầu xuống.

Mười một năm đau khổ, đau đến mức trái tim như nát vụn. Khó khăn lắm mới gặp lại, cô không thể làm như chỉ là thoáng qua.

Từ chức ở Viện nghiên cứu không phải chuyện dễ, dù Trần Bá Sinh có phê duyệt thì cô cũng phải đợi sau khi các hạng mục trên tay kết thúc thì mới có thể đi.

Bạc Quan Sơ vừa tiếp nhận một hạng mục chẳng ra đâu vào đâu, giai đoạn trước đội đã làm được ba tháng, thời gian có kết quả chắc còn tầm khoảng hai tháng nữa, tính lại thì coi như là khoảng hai tháng rưỡi nữa là cô có thể thoát thân.

11 giờ tối, Bạc Quan Sơ đi ra khỏi phòng thí nghiệm, sau khi cởi áo blouse trắng, tháo găng tay và khẩu trang rồi mặc áo khoác ngoài, cô đi tới bãi đỗ xe.

Khi lái xe ra cổng, bác bảo vệ không cho đi, Bạc Quan Sơ hạ cửa kính xuống, bác bảo vệ đi từ trong phòng ra.

“Tiểu Bạc, tên nhóc Tống Trầm kia bảo bác đưa cho cháu.” Dù cách chiếc túi nhưng cô vẫn có thể ngửi thấy mùi hạt dẻ rang đường.

Lần trước cô nằng nặc đòi ăn hạt dẻ bị tên nhóc này nghe thấy, coi như cũng có lương tâm.

“Cháu cảm ơn chú, cháu đi đây.”

“Nhớ chú ý an toàn đấy!”

Chiếc xe rời khỏi con đường đại học, khi chờ đèn đỏ, Bạc Quan Sơ gửi tin nhắn cho Kỳ Phong: [Đang đi rồi, đợi ở đấy.]

Gửi xong, Bạc Quan Sơ ngẩng đầu nhìn, đèn đỏ vẫn còn 3 giây nữa, cô chuyển sang đoạn trò chuyện khác: [Nhận hạt dẻ rồi, Thứ Tư có bài luận văn, nhớ nộp đúng giờ đấy.]

Kỳ Phong đang trên máy bay, không trả lời.

Tống Trầm trả lời rất nhanh: [Em vượt ngàn dặm xa xôi đi mua hạt dẻ là vì muốn mua chuộc chị đấy, em xin nghỉ với giáo sư rồi, thứ hai em đi thăm bạn gái, thứ ba mới về.]

Mẹ nó, tên nhóc này có bạn gái từ bao giờ thế!

[Chị quan tâm em đi đâu làm gì, nếu đã phải nộp cho chị, vậy thì phải đúng hạn. 5 cân hạt dẻ cũng vô dụng.]

Tống Trầm gửi đến meme quỳ xuống đất xin tha.

Bạc Quan Sơ không thèm xem. Bận yêu đương à? Chuyện này chưa thương lượng mà, chính bản thân cô còn chưa có đối tượng để yêu đương đấy, vậy mà tên nhóc thối này lại muốn chết.

Cũng không biết hôm nay ngày mấy, đêm hôm khuya khoắt nhưng người đến sân bay lại rất nhiều. Đáng lẽ chỉ mất một tiếng lái xe, song cuối cùng lại mất một tiếng rưỡi mới vào được.

*

Sân bay quốc tế Bắc Thành.

Kỳ Phong đẩy hai vali hành lý 100cm to đùng, trên vali còn có hai túi du lịch chà bá. Tên này ăn mặc chỉnh tề, nhưng trông lại chẳng ra hình người.

Tháng 4, hoa ở Bắc Thành nở càng ngày càng đẹp, vậy mà nhiệt độ lại không hề có dấu hiệu tăng lên.

Bạc Quan Sơ xuống xe, cô thấy Kỳ Phong đang nhảy nhót quay chiếc vali hệt tên ngốc.

“Giẫm nữa là Thổ Địa bật từ trong đất ra đấy.”

Kỳ Phong nghe thấy thì biết luôn là cô: “Ai biết bà đến muộn thế? Tôi chờ 15 phút rồi, còn tưởng bà hố tôi đấy. Nếu bà còn không đến là tôi gọi xe, vừa nãy có vài bác tài ngoắc tay hỏi tôi có lên không rồi.”

Xâu chìa khóa mắc trên ngón trỏ, Bạc Quan Sơ xoay ngón trỏ, chìa khoá cũng xoay theo, cô nói: “Giọng điệu này của ông là đang trách tôi à?”

“Nào dám!” Kỳ Phong đột nhiên giang cánh tay, mở rộng vòng ôm: “Nào, ôm một cái.”

Bạc Quan Sơ liếc nhìn anh ta: “Làm gì?”

“Chẹp, bà xem, người ta đến đón người thân đều mang hoa, bà lại tay không tới, ôm nhẹ một cái gọi là hình thức thôi.”

“Ông chuẩn bị tiến quân vào giới giải trí?”

Kỳ Phong sửng sốt: “Không…”

Vậy ông diễn nhiều thế làm gì! Đồ điên.

Gần rạng sáng 1 giờ, cô đứng làm thí nghiệm cả một ngày tới nỗi thắt lưng đau mỏi, hơn nữa còn lái xe lâu như thế. Cô không mệt mỏi thì cũng sắp lả ra đây rồi, vậy mà tên đàn ông chết tiệt ngủ no say trên máy bay này lại còn kiếm đủ trò với cô.

Kiên nhẫn của Bạc Quan Sơ đã hết, cô ném ra một câu: “Ông có đi hay không?”

“Đi đi đi!” Lúc nên rén thì phải rén.

Trên đường về là Kỳ Phong lái xe, lên xe một cái là Bạc Quan Sơ lập tức hạ thấp lưng ghế, sau khi nằm xuống nhắm mắt, cô hỏi anh ta: “Ông về nước ba mẹ ông biết không?”

“Tạm thời không biết.”

“Ông tới Bắc Thành làm gì?” Hôm qua Bạc Quan Sơ đã muốn hỏi. Anh ta ra nước ngoài nhiều năm thế lại rất ít quay về, dù là về cũng sẽ đi thẳng tới Nam Thành.

“Đương nhiên là thăm bà rồi.”

“Nói tiếng người.”

“Thật sự thăm bà mà.”

Thăm cái con khỉ, hai người trong sạch mười mấy năm, cô coi là cái gì.

Bạc Quan Sơ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn lờ mờ trong đường hầm rất thích hợp để ngủ, khi cô sắp vào giấc, Kỳ Phong lại đột nhiên nói ra một câu mà cô bừng tỉnh.

“Tôi chuẩn bị gây dựng sự nghiệp ở đây.”

Bạc Quan Sơ nhíu mày rồi uể oải “ừm” một tiếng: “Ông không về nhà thừa kế gia sản à?”

“Tôi không muốn bị ba tôi nhìn chằm chằm cả ngày.”

“Không phải có tiền là được rồi à?”

Mấy năm nay Bạc Quan Sơ rất hiểu câu nói này, không tiền thì sụp như núi đổ.

“Tôi tự kiếm được tiền.”

Bạc Quan Sơ động đậy, đổi sang tư thế thoải mái khác, sau đó không lên tiếng nữa. Trong cuộc sống chết tiệt này, người giàu kiếm tiền, tiền sinh tiền; người nghèo kiếm tiền, mạng đổi tiền.

Xe chạy vào nội thành, Bạc Quan Sơ nhập địa chỉ vào bản đồ chỉ đường: “Nhà tôi không đầy đủ tiện nghi, nếu chê thì vào khách sạn ở.”

Kỳ Phong nhất quyết ở nhà cô.

Càng về gần đến nhà Bạc Quan Sơ càng tỉnh. Bắc Thành về đêm, nơi yên tĩnh thì nghe được cả tiếng lá rơi, nhưng nơi náo nhiệt lại ca múa tưng bừng.

Từ sân bay trở về sẽ đi qua CBD ở trung tâm thành phố, Bạc Quan Sơ nhìn bốn chữ phát sáng lấp lánh trên đỉnh tòa cao ốc qua kính xe: “Tập đoàn Triêu Kim.”

Lần đầu tiên cô nghe thấy cái trên Triêu Kim này là ở trên kênh kinh tế – tài chính, đó là tập đoàn vươn lên như vũ bão, khiến ít nhiều boss lớn trong giới kinh doanh nghe mà sợ mất mật.

Ngày kỷ niệm thành lập trường ấy, Bạc Quan Sơ biết, hoá ra tập đoàn danh tiếng lừng lẫy đó là của Lương Viễn Triêu.

“Kỳ Phong.” Bạc Quan Sơ đột nhiên gọi anh ta: “Chuyện năm ấy, tôi vẫn nợ ông một tiếng cảm ơn.”

Chuyện duy nhất cô nghiêm túc nói với anh ta cũng chỉ có chuyện của Vương Nhân Thành vào tù.

“Qua bao năm rồi mà còn nhắc lại làm gì.”

Bạc Quan Sơ lấy kẹo cao su cho vào trong miệng, sau khi nhai hai lần, hương vị bạc hà lan khắp trong miệng: “Hôm kỷ niệm thành lập trường, tôi gặp Lương Viễn Triêu.”

Kỳ Phong khẽ giẫm phanh xe, nghi ngờ nói: “Không phải anh ta ở nước ngoài à?”

“Chắc là vừa về.” Nếu không sao bây giờ mới gặp lại chứ.

*

Kỳ Phong hệt như con sâu mọt, cứ ở lì trong thùng gạo nhà Bạc Quan Sơ mãi không đi.

Mỗi ngày cô đều đi sớm về khuya, còn anh ta thì nằm bò ở nhà gọi đồ ăn ngoài, chơi trò chơi.

Thứ Sáu, Bạc Quan Sơ tan làm sớm. Khi cô trở về, Kỳ Phong vẫn còn đang ngủ trưa, cô đi thẳng đến rồi đá một phát cho anh ta tỉnh: “Ông định tiếp tục cuộc sống thối nát như này bao lâu nữa?”

“Cô chủ à, tôi vừa mới ngủ một lúc thôi, tha cho tôi đi.”

Bạc Quan Sơ không thích hút thuốc trong nhà, vậy nhưng lúc này cô lại châm một điếu, sau đó hít vào, rồi thở khói trắng về phía đầu giường Kỳ Phong nằm.

Kỳ Phong không hút thuốc, ngửi thấy liền sặc: “Khụ khụ… khụ khụ…”

Anh ta kéo chăn che mũi: “Mẹ nói, bà nghiện thuốc à!”

Bạc Quan Sơ kẹp thuốc vào hai ngón tay, giọng điệu không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì: “Đứng lên.”

Ở dưới mái hiên nhà người ta thì không thể không cúi đầu, Kỳ Phong bất đắc dĩ đứng dậy: “Làm gì?”

“Cút đi nấu cơm.”

Kỳ Phong loay hoay trong nhà bếp, Bạc Quan Sơ ngồi trên sô pha hút thuốc, cả phòng khách khói thuốc lượn lờ, cả căn bếp kiểu mở cũng không may mắn tránh thoát.

“Bạc Quan Sơ! Bà không động đến đống gia vị này bao lâu rồi? Phủ bụi hết rồi.”

Cô cầm thuốc, cổ họng hơi khô khàn: “Chưa bao giờ động.”

“Không động bà mua làm gì?”

“Ngắm.”

Kỳ Phong muốn khóc: “Hay là gọi đồ ngoài đi, đống đồ kia bẩn quá rồi, đợi rửa sạch thì cũng chết đói.”

“Không gọi.”

Đệt, hôm nay cô chủ lại phát bệnh?

Khi Kỳ Phong nấu xong ba món một canh thì cũng đã hơn 7 giờ, tối nay anh ta còn có hẹn. Ăn qua loa mấy miếng, Kỳ Phong hỏi mượn xe Bạc Quan Sơ.

“Đi đâu?” Cô hỏi thẳng.

“Gặp bạn cũ, không phải tôi chuẩn bị gây dựng sự nghiệp à? Vừa hay cậu ấy cũng làm ăn ở Bắc Thành.”

Bạc Quan Sơ ném chìa khoá cho anh ta: “Đưa tôi đi một đoạn.”

Kỳ Phong sửng sốt: “Bà không ăn à?”

Bạc Quan Sơ liếc nhìn đồ ăn: “Không đói.”

“…”

Kỳ Phong cố nén cả đống từ thô tục trong bụng.

Kỳ Phong thoáng nghĩ đến quán quyền anh, anh ta muốn đấm mấy cái vào bia ngắm. Tâm tình cô cả này không tốt, nên coi anh ta làm nơi trút giận sao!

*

Tầng 4 Yến Gia Trà, ánh đèn lập loè, dòng người đông đúc, hoàn toàn khác với sự thanh lịch, trang nhã ở tầng dưới. Đây là một nơi truỵ lạc.

Bạc Quan Sơ đi từ cửa hông lên tầng 2, người phục vụ đưa cô đi thay quần áo: “Cô Bạc, mời đi bên này, ngài ấy đã ở trong phòng chờ cô.”

Cánh cửa kim loại nặng nề được đẩy từ bên ngoài, tiếng nhạc đinh tai nhức óc nhân cơ hội luồn vào phòng riêng, người đàn ông ngồi trong góc tối ấn giữa hai mày.

“Đến rồi à?”

“Ừm.”

Bạc Quan Sơ đóng cửa, mở chiếc đèn vàng ở trong góc lên, bóng hình hai người dần rõ hơn trong mắt đối phương.

Yến Thật lên tiếng trước: “Gầy hơn rồi.”

“Bên phía Tây không so được với Bắc Thành.”

“Em về Bắc Thành được một tháng rồi à.” Một tháng vẫn chưa đủ bù lại à?

Bạc Quan Sơ tự rót cho mình một ly nước: “Viện nghiên cứu bộn bề nhiều việc.”

“Có bận thì cũng không thể không ăn cơm.”

Bạc Quan Sơ bưng ly nước đến bên miệng, nhưng lại đặt xuống: “Vì anh mà tôi còn chưa ăn cơm tối đấy.”

Người đàn ông lấy điện thoại ra: “Xuống kia ăn hay bảo người mang lên.”

“Mang lên đây đi.”

Hôm nay tâm trạng Yến Thật không tốt, anh ta ngồi uống rượu bên cạnh Bạc Quan Sơ.

Bạc Quan Sơ liếc nhìn chất lỏng màu đỏ rượu sóng sánh trong chiếc ly đế cao theo nhịp đong đưa của cổ tay người đàn ông, tần suất sóng sánh hệt đồng hồ quả lắc, lay động nhưng có quy luật.

Phiền não chợt nảy sinh trong lòng.

Dường như Yến Thật cảm nhận được cảm xúc của cô, tốc độ đong đưa ly rượu chậm hơn, từ từ nghiền nát thần kinh cô.

Bạc Quan Sơ buông đũa xuống, cầm cổ tay Yến Thật, song lại vô tình chạm vào chiếc đồng hồ trên tay anh ta, bởi vậy mà tâm trạng cô càng tệ hơn: “Đừng lắc nữa.”

Yến Thật biết cô khó chịu: “Lại lo âu à?”

“Ừm.” Gần đây cô cực kỳ nghiện thuốc lá.

Hình như Yến Thật bất mãn: “Về những một tháng mà không đi gặp Vương Liễm?”

“Không.”

Rượu vang trôi xuống cổ họng, anh ta nói: “Không đi gặp bác sĩ, cũng không đến gặp tôi, em chuẩn bị dâng mình cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học à?”

Cuối cùng Bạc Quan Sơ cũng biết vì sao anh ta lại kỳ quái như thế.

“Lúc về có đi một chuyến đến Tân Cương, đi Tân Cương về rồi lại tiếp nhận hạng mục chẳng ra đâu vào đâu, nên không kịp làm gì hết.”

“Buổi tối về với tôi.”

“Yến Thật, chúng ta dừng ở đây đi.” Lần đầu tiên cô gọi cái tên này, là 6 năm trước khi cầu xin anh ta cứu.

Gân xanh trên mu bàn tay cầm ly rượu của người đàn ông nổi lên.

Bạc Quan Sơ lấy một tấm thẻ từ trong túi ra, sau đó đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Yến Thật: “Đây là 3 triệu, 7 triệu còn lại thì để tôi trả từ từ đi.”

Đây là lần đầu tiên cô đi dứt khoát như vậy, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt tái nhợt của Yến Thật.

Ly rượu bị đập vào tường vỡ thành từng mảnh, toàn bộ rượu trên bàn cũng bị hất đổ xuống đất, bảo vệ nghe thấy tiếng thì chạy đến. Đây cũng là lần đầu cô thấy Yến Thật mất kiềm chế như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play