Thứ chúng tôi cần là hạnh phúc

1. Cái Giá Của Lỗi Lầm


1 tháng


 

Tôi và em trai là hai anh em không cùng cha, cũng không cùng mẹ. 

Người em trai tôi thích là Đinh Vĩnh, bạn thân của tôi.

Người tôi thích là Tạ Duệ, bạn thân của em trai tôi.

Đinh Vĩnh và Tạ Duệ có hôn ước với nhau, hai người họ cũng thật sự là người yêu của nhau.

Vì thế tôi và em trai cùng nhau liên thủ, phá hoại hạnh phúc của họ. Chúng tôi “đốt nhà” người khác, nhân lúc cháy nhà mà vào hôi của.

Tôi thiết kế cho Đinh Vĩnh ngoại tình với kẻ khác, lại cho em trai dẫn Tạ Duệ xông vào bắt gian. Đương nhiên, đã tính kế thì tính cho đến cùng. Đinh Vĩnh sau nhiều lần bị bắt gian liền cáu bẩn với Tạ Duệ, bảo Tạ Duệ hẹp hòi, chưa kết hôn đã quản đông quản tây đối với cậu ta.

Tạ Duệ bị Đinh Vĩnh nạt nộ cho bật khóc, hờn dỗi bỏ đi. Tạ Duệ đến tìm em trai tôi, đồng thời cũng có mặt tôi. Thế là tôi và em trai hết mực an ủi Tạ Duệ, cho Tạ Duệ phát giác ra được tình cảm của tôi, tôi thành công mà chen chân vào.

Em trai tôi giả vờ như bực tức đi tìm Đinh Vĩnh, không mắng thì chửi. Lời lẽ ngoài miệng đều là bênh vực Tạ Duệ, chỉ trích Đinh Vĩnh là tên khốn phụ tình tấm lòng chân thật của Tạ Duệ. Mục đích ngầm chính là gây chú ý đối với Đinh Vĩnh.

Tên công tử nhà giàu giống như Đinh Vĩnh, lại còn là bạn thân của tôi. Vậy nên tính nết Đinh Vĩnh tôi nắm không được mười thì cũng được chín phần. Chỉ cần em trai tỏ ý chống đối cậu ta, chính là sẽ nhận được chú ý của cậu ta. Hồi trước chính vì em trai luôn tỏ ra ngoan ngoãn, khiến Đinh Vĩnh chán không thèm nhìn đến.

Giờ thì mượn cớ giúp bạn thân chống lưng, liền dễ dàng gây ấn tượng với công tử nhà giàu.

Nhưng đời không như mơ.

Bẫy rập do tôi thiết kế như thế cũng không che giấu được bao lâu.

Suýt nữa thì Đinh Vĩnh và Tạ Duệ đã lui hôn ước, chia tay.

Suýt chút nữa thì tôi đã có được Tạ Duệ.

Cũng suýt chút nữa thì em trai yêu dấu của tôi đã có được hạnh phúc cả đời của mình.

Là tại tôi không giấu kỹ vụn bánh đã ăn.

Người nhà họ Đinh và Tạ không giàu có và quyền thế đến nỗi có thể lật đổ được gia đình tôi, nhưng vì tôi thất trách để Tạ Duệ trộm được thông tin cơ mật của công ty. Vì thế bọn họ mới có thể liên thủ với phe nước ngoài, lật đổ công ty của gia đình tôi.

Tôi nghèo túng cỡ nào cũng được, khó sống cỡ nào cũng được, nhưng đứa em trai bé bỏng được tôi chăm sóc từ nhỏ tới lớn không thể nào được chịu khổ. Tôi gom ít ỏi tiền mặt còn lại trong nhà đưa cho em trai, đã dặn dò em kỹ là đi nước ngoài sinh sống, đừng trở về nước nhà. 

Thế mà em trai bị tôi nhét vào trong xe đi không được bao lâu thì liền bắt xe chạy về, bảo là không có anh trai thì không đi. Tình cảm chân thành làm tôi cảm động không thôi, đúng là mười mấy năm tôi nuôi em không hề uổng phí.

Dù vậy, em trai bắt buộc phải chạy trốn khỏi tầm mắt của hai nhà Đinh – Tạ. Để mình tôi lại chịu trận thì em sẽ an toàn sống đến già. Tôi hết lời khuyên nhủ em nghe lời rời đi, em trai cũng hết lời năn nỉ ỉ oi tôi đi cùng em.

Cuối cùng tôi và em trai bị tay sai của hai nhà Đinh – Tạ bắt được. 

Tôi và em trai bị trói đến một căn nhà kho hoang vắng ngoài ngoại ô. Ở đó chúng tôi gặp được Đinh Vĩnh và Tạ Duệ, hai người chính là muốn chất vấn, trả thù đầu sỏ gây tội đã làm hai người họ hiểu lầm nhau.

Đinh Vĩnh: “Tao không ngờ làm bạn bao nhiêu năm nay, mày lại có tâm tư bẩn thỉu như thế đối với người yêu của tao! Tao đúng là mắt mù mới coi mày là bạn!”

Tạ Duệ: “Hai người quả thật diễn giỏi còn hơn diễn viên. Khiến tôi và Vĩnh đều tin vào thứ tình cảm vặn vẹo của các người là thật sự!”

Tôi: “Tụi mày muốn trả thù thì cứ dồn lên người tao, thả bé Thanh đi. Vĩnh, em ấy thích mày, cũng vì nghe tao sai bảo nên mới bị cuốn vào chuyện này.”

Đinh Vĩnh: “Ha… Mày nghĩ lời mày nói lúc này là cái gì thì tao liền nghe theo sao? Mày không còn nhà họ Trần chống lưng thì mày đã không là cái thá gì nữa rồi! Hai anh em bọn mày, đứa nào tao cũng sẽ không tha! Tụi mày dám bẫy tao ngoại tình, hại tao và Duệ hiểu lầm. Lại còn mơ ước Duệ yêu mày, tao yêu em trai mày. Cái thứ tình cảm của bọn mày khiến tao và Duệ đều kinh tởm!”

Đinh Vĩnh và Tạ Duệ đứng đó, gương mặt như hung thần nhìn hai anh em tôi.

Tôi biết rõ lỗi lầm của mình trầm trọng đến nhường nào, biết rõ sẽ có hậu quả ra sao nhưng vẫn cứ làm vì tham muốn riêng của bản thân. Khiến gia đình và em trai đều liên lụy chịu hậu quả theo.

Tôi thấy em trai đang sợ hãi nhìn Đinh Vĩnh, em ấy sau lại quay sang nhìn tôi. Đầu em dựa vào bả vai tôi như chim nhỏ nép vào lòng chim mẹ. 

Tiếng nói khẽ khàng của em vang lên bên tai tôi: “Anh hai, em có con với Đinh Vĩnh rồi…nhưng em không thể sinh nó ra. Nếu hôm nay chúng ta có chết tại đây, một nhà ba người chúng ta liền xuống địa ngục hạnh phúc được không anh hai?”

Tôi giật mình vì câu nói của em, bàng hoàng nhìn nửa gương mặt em đang lộ ra với tôi: “Bé Thanh…”

Em lại khẽ nói: “Em nên sớm nhận ra, anh hai càng quan trọng với em hơn là thứ tình cảm ngu ngốc em dành cho Đinh Vĩnh…Hức…” Em bật khóc: “Em xin lỗi…Hức….em nên ngăn cản anh theo đuổi Tạ Duệ…em xin lỗi…Hức…”

“Đừng khóc, bé Thanh nín nào. Không phải lỗi của em, lỗi là của anh gây ra. Nín khóc, ngoan anh thương.”

Đinh Vĩnh đứng ở xa châm chọc: “Anh em tụi mày còn có thời gian ở đó khóc lóc xin lỗi, nhận lỗi. HỪ! Đã muộn rồi!”

Đinh Vĩnh và Tạ Duệ rời đi, nhưng cũng để lại người ở lại đánh đập tôi và em trai. Bọn chúng đánh chúng tôi chết ngất liền lấy xe chạy đi, ý định chính là cho chúng tôi vừa chịu đòn đau vừa chịu đói đến tự chết.

Vượt qua đau đớn khắp người tôi mở mắt tỉnh dậy, nhưng với tình cảnh trước mắt thì thà rằng tôi đã chết vì bị đánh còn hơn.

Em trai nằm yên bất động trước mắt tôi, dưới đáy quần jean là một vũng nước đậm màu đỏ. Em yên tỉnh nằm đó tựa như đang ngủ nhưng tôi biết rõ, em đã ngừng thở. 

Tôi buông xuôi nằm đó nhìn em nhắm mắt.

“Anh xin lỗi.”

“Bé Thanh...”

“Anh...xin lỗi.”

“Anh xin...lỗi..”

Tôi nằm ngắm em đến khi tôi tắt thở vì đói và đau.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play