Nàng ở huyện Ngũ Hà làm dù nhiều, các loại thi thố cũng trên danh nghĩa Ngũ hoàng tử ban phát ra, dù cho các bá tánh muốn tán dương, cũng nên tán dương Ngũ hoàng tử mới đúng.
"Ngươi là nói, có người đang cố ý giúp ta nổi danh……"
Nhưng vì sao nha?
Trình Khanh không biết là ai đang làm như vậy, nàng một chút cũng không cảm động, chỉ cảm thấy thực quỷ dị!
Trình Khanh đích xác làm không ít chuyện, nhưng quy tắc ngầm trong quan trường là như thế, sự tình là người phía dưới làm, công lao là người bên trên nhận, không nói Ngũ hoàng tử, dù là Trình Tri Tự, Thạch tổng đốc và Kỳ chỉ huy sứ, ai nổi danh cũng được, cô đơn là nàng nhảy qua những người này chính mình dương danh.
Có người trộm làm như vậy, Trình Khanh không thể không hoài nghi đối phương rắp tâm xấu.
"Hà Vọng Xuân vẫn luôn thực thành thật chứ?"
"Không có dị thường gì, hắn ban đầu muốn gặp đám lưu dân Mông Thành, sau khi ở chỗ cửa thành bị ngăn cản cũng không chạy ra ngoài nữa."
Không biết vì sao, người thứ nhất Trình Khanh hoài nghi là Hà Vọng Xuân.
Cố tình Hà Vọng Xuân lại thành thành thật thật, không làm sự tình gì phạm húy.
Mật thám Cẩm Y Vệ truyền tin tức quay lại chỉ là bắt đầu, không quá hai ngày, mấy vạn lưu dân ngoài thành cũng biết đại danh của Trình Khanh, biết việc công khai tin tức bệnh dịch là Trình Khanh đề nghị, cho bọn họ gia cố đê kiếm tiền công và xây nhà ở ngay tại chỗ đều là công lao của Trình Khanh, khi Trình Khanh ra khỏi thành chủ trì sự vụ, lưu dân hoan hô một đợt cao hơn một đợt……quanh thân Trình Khanh không được tự nhiên, phảng phất bị đặt trên giàn thiêu nướng!
Thạch tổng đốc ở trước mặt Ngũ hoàng tử đề ra một câu "tốt quá hoá lốp", khuyên Trình Khanh không cần cố gắng kiếm công, giống như nhận định là Trình Khanh cố ý làm như vậy.
Ngũ hoàng tử nói chính mình tin tưởng Trình Khanh, Kỳ chỉ huy sứ luôn luôn không phát biểu ý kiến lại có nghi ngờ: "Nếu không phải Trình học sĩ cố ý, ai sẽ làm như vậy?"
Trình Khanh vẻ mặt vô tội, "Không dối gạt Kỳ đại nhân, hạ quan cũng muốn biết là ai làm như vậy, đây là muốn nâng lên để g.i.ế.c hạ quan!"
"Tất nhiên là địch nhân cố ý, muốn cho bên trong đại quân bình định phân hoá, khụ khụ……"
Thôi Ngạn chống gậy xuất hiện ở cửa.
Thôi Ngạn rốt cuộc đã có thể xuống đất đi lại, trước tiên tới giải vây cho Trình Khanh.
Kỳ chỉ huy sứ chướng mắt Thôi Ngạn tiểu chủ sự Hộ Bộ, cho rằng hắn bỗng nhiên nói chen vào là không hiểu quy củ, Ngũ hoàng tử thấy Thôi Ngạn lại rất cao hứng —— khi Ngũ hoàng tử bị ám sát, là Thôi Ngạn dùng nỏ trong tay áo cứu Ngũ hoàng tử, nếu không phải có Thôi Ngạn cứu giúp, Ngũ hoàng tử khả năng đương trường đã bị ám sát bỏ mình!
Thôi Ngạn vì cứu Ngũ hoàng tử, chính mình bị thương, sau này hai người còn cùng bị cảm nhiễm bệnh dịch.
Ngũ hoàng tử vừa thấy Thôi Ngạn, đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc cộng hoạn nạn.
"Thôi chủ sự tiến vào nói chuyện đi!"
Sắc mặt Ngũ hoàng tử hòa ái, Thôi Ngạn lại từ chối không đi vào phòng:
"Điện hạ, bệnh của hạ quan còn chưa tốt, cứ đứng ở chỗ này nói đi. Hạ quan cho rằng đây là kế gây chia rẽ của địch nhân, Trình học sĩ ở Hồng huyện diệt không ít quân của đám cướp Trường Cân, chủ tướng đám cướp Trường Cân chạy thoát, vì che lấp bại tích của chính mình, nhất định sẽ khuếch đại sự lợi hại của Trình học sĩ…… đám cướp Trường Cân là một đám ô hợp, không có kiến thức gì, vừa không nhận thức ngũ điện hạ, cũng không có cơ hội tiếp xúc đến các vị quan to lợi hại của triều đình như Thạch tổng đốc, Kỳ chỉ huy sứ và Trình thị lang, chỉ nghĩ Trình học sĩ chính là người lợi hại nhất trong chúng ta, đặt Trình học sĩ ở trên giá nướng, nếu điện hạ và chư vị đại nhân lòng dạ hơi hẹp hòi một chút, độc kế của đám cướp có lẽ sẽ đạt thành."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT