Nếu Ngũ hoàng tử bình an từ Hoài Nam trở về, hoàng đế cũng có thể thuận nước đẩy thuyền đem Ngũ hoàng tử…… hoàng đế suy xét rất chu toàn, lại không ngờ Hoàng Hậu nghĩ cũng chưa nghĩ, trực tiếp cự tuyệt đề nghị của hoàng đế.
"Thần thiếp không đồng ý."
"Thần thiếp có hài tử của chính mình, đứa bé kia tuy rằng không còn nữa, nhưng thần thiếp không quên được hắn, thần thiếp cũng không nghĩ đoạt nhi tử của người khác."
"Khi Khang phi còn sống nén giận ở trong cung Ninh phi, chính là vì Ngũ hoàng tử, thần thiếp không muốn Khang phi ở dưới chín suối có tiếc nuối."
Khang phi?
À, chính là Triệu tiệp dư, sau khi c.h.ế.t được truy phong thành Khang phi.
Hoàng đế nhíu mày, ghi tạc Ngũ hoàng tử dưới danh nghĩa Hoàng Hậu, Khang phi dù cho còn sống cũng phải cảm động đến rơi nước mắt, một mẫu thân yêu hài tử, tự nhiên sẽ hy vọng hài tử có tiền đồ rộng lớn.
Đáng tiếc Hoàng Hậu thế nhưng không muốn.
Hoàng đế còn tưởng rằng Hoàng Hậu rất thích Ngũ hoàng tử.
Hoàng Hậu phảng phất xem thấu tâm tư hoàng đế, "Bệ hạ không cần lo lắng cho thần thiếp, tương lai mặc kệ vị hoàng tử nào làm Thái Tử kế thừa ngôi vị hoàng đế, thần thiếp đều là mẹ cả của bọn họ, có hiếu đạo quốc pháp đè nặng, bọn họ không dám không hiếu thuận với thần thiếp."
Kia sao có thể giống nhau.
Hoàng tử kế vị, có mẫu thân ruột của chính mình, đối đãi với Hoàng Hậu khẳng định là chỉ trên mặt mũi.
"Ngươi biết ý tứ của trẫm, ghi tạc Ngũ hoàng tử dưới danh nghĩa ngươi, trẫm tất nhiên là cố ý muốn lập hắn làm ——"
Hoàng đế còn muốn khuyên tiếp, Hoàng Hậu lại đánh gãy hắn: "Bệ hạ, ngài muốn lập ai làm Thái Tử, hẳn nên xem hắn có thích hợp kế thừa gia nghiệp tổ tông hay không, mà không phải xem hắn là nhi tử của ai. Giang sơn nghiệp lớn, nếu Ngũ hoàng tử thích hợp kế vị, dù không ghi tạc dưới danh nghĩa thần thiếp, hắn chẳng lẽ không phải nhi tử của bệ hạ?"
Hoàng Hậu là thật không muốn cùng Ngũ hoàng tử xác định danh phận mẫu tử!
Ý thức được điểm này, tâm tình hoàng đế càng phức tạp.
Hoàng đế biết Hoàng Hậu nói có đạo lý, nguyên nhân chính là vì có đạo lý, mới khiến hoàng đế cảm động.
……
Mạnh Hoài Cẩn rời khỏi Càn Thanh cung, thiếu chút nữa cùng một cung nhân chạm vào nhau.
Mạnh Hoài Cẩn đỡ đối phương một phen, cung nhân kinh sợ cảm tạ Mạnh Hoài Cẩn.
Khi chia ra, trong tay Mạnh Hoài Cẩn nhiều một tờ giấy, hắn bất động thanh sắc ra cung.
Trở về Mạnh gia, hắn kể chuyện hôm nay ở Càn Thanh cung cho mẫu thân Mạnh phu nhân, đầu vai Mạnh phu nhân run rẩy:
"…… Thật là làm khó nương nương."
Mạnh phu nhân chỉ cần đổi vị trí ngẫm lại, chính mình nếu ở vào vị trí Hoàng Hậu nương nương, phải ở trước mặt hoàng đế biểu diễn phu thê tình thâm, Mạnh phu nhân liền ghê tởm muốn nôn.
Nương nương thật không dễ dàng.
Mạnh phu nhân ngẩng đầu tưởng trò chuyện cùng nhi tử Mạnh Hoài Cẩn, lại phát hiện Mạnh Hoài Cẩn đang thất thần.
"Hoài Cẩn, con……"
Mạnh Hoài Cẩn đứng lên, "Nhi tử nghĩ đến bệnh của Tiêu Vân Đình, theo lý thuyết, nhi tử đã tự mình đi thăm bệnh, không biết vì sao, lại không có biện pháp hoàn toàn tín nhiệm Tiêu Vân Đình."
Tiêu Vân Đình làm hết thảy, đều là thành lập ở dưới tiền đề hắn có thể chống được đến năm 30 tuổi đi?
Nếu sống không đến 30 tuổi, Tiêu Vân Đình lăn lộn cái gì!
Mạnh Hoài Cẩn nghĩ như vậy, lại mở tờ giấy hôm nay thu được ở trong cung ra.
Chữ trên tờ giấy, trong quyên tú mang theo cương nghị, cũng không có dặn dò tha thiết gì, chỉ viết "Chờ".
Chờ cái gì?
Là kêu hắn không cần nóng nảy, kiên nhẫn chờ đợi sao?
Mạnh Hoài Cẩn thiêu hủy tờ giấy.
Hắn có thể chờ, Hoài Nam bên kia thế cục xấu như vậy, Trình Khanh chờ như thế nào?
Nghĩ đến Trình Khanh lúc này có lẽ đã cùng đám cướp Trường Cân chính diện đụng phải, đám cướp Trường Cân mới sẽ không quản Trình Khanh có phải Trạng Nguyên Lục Nguyên Cập Đệ hay không, nói g.i.ế.c liền giết, n.g.ự.c Mạnh Hoài Cẩn có hơi chút khó chịu.
Hắn ra thính đường, một mình đi vào trong thư phòng, xoay vật trang trí trên giá đồ rửa bút, kệ sách chuyển động, lộ ra một địa đạo đen tuyền.
Địa đạo u ám, phảng phất cất giấu yêu vật đáng sợ.
Trời quang trăng sáng, thiếu khanh đại nhân lại thập phần am hiểu địa đạo này, không chút do dự đi vào.
……
Hồng huyện.
Đám cướp Trường Cân vừa mới phát động công kích lần thứ ba.
Trình Khanh mang theo trên dưới Hồng huyện lại lần nữa chống trả đám cướp Trường Cân tiến công, đám cướp Trường Cân không kiếm được chỗ tốt, Hồng huyện cũng không chiếm được thượng phong gì.
Trình Khanh cũng buồn bực, đám cướp Trường Cân ở ngoài thành đã dừng lại hai ngày, đối với Hồng huyện khởi xướng ba lần tiến công…… Là hoàn toàn quyết chiến cùng Hồng huyện?
Đây là không sợ Hoài An phái viện binh đến!
Trình Khanh ngóng trông Hoài An sẽ phái ra viện binh, hiện tại Hồng huyện cùng đám cướp Trường Cân đã là trạng thái giằng co, Hồng huyện không có binh lực ra khỏi thành đuổi theo đánh đám cướp Trường Cân, đám cướp Trường Cân nhất thời cũng không công vào thành được, Trình Khanh bức thiết cần phải có thế lực thứ ba gia nhập vào đánh vỡ cục diện bế tắc, như vậy nàng có thể trái lại đoạt đồ của đám cướp Trường Cân!
Không chỉ có Trình Khanh, Lang thiên hộ cũng nghĩ như vậy.
Hai ngày nay đám cướp Trường Cân công ba lần, Hồng huyện cũng thủ ba lần, Lang thiên hộ đối với thực lực đám cướp Trường Cân cũng có tính ra.
Chủ soái cầm binh của đối phương bản lĩnh hữu hạn, đảo đi đảo lại đều chỉ có một chiêu số.
Tu dưỡng của đám cướp cũng không cao, một đám ô hợp, chỉ ỷ vào nhân số nhiều mà kiêu ngạo, nếu Lang thiên hộ có 5000 binh chính quy, nhất định sẽ đi ra ngoài thành g.i.ế.c đám cướp Trường Cân mảnh giáp không còn.
"Đại nhân, trượng này đánh cũng quá nghẹn khuất!"
Lang thiên hộ mồm to nhai thịt ngựa khô trong miệng, ngồi ở bên cạnh đống lửa hướng Trình Khanh oán giận.
Trình Khanh cũng ngồi ở bên cạnh đống lửa.
Hiện tại đã là tháng 10, ban đêm trời lạnh, Trình Khanh sai người đốt lửa ở trên tường thành, vừa có thể chống lạnh cho nhóm lính thủ thành, ánh sáng đống lửa cũng chiếu sáng phụ cận tường thành, tránh cho thám tử của đám cướp thừa dịp bóng đêm sờ gần Hồng huyện.
Nghe Lang thiên hộ oán giận xong, Trình Khanh bật cười:
"Thiên hộ đại nhân, mục tiêu ban đầu của chúng ta chỉ là bảo vệ cho Hồng huyện, mục tiêu này trước mắt tới xem đã đạt được. Lương thực và nguồn nước trong huyện đều có thể tự cấp tự túc, quân đội đám cướp Trường Cân không thể vẫn luôn vây khốn chúng ta."
Trình Khanh mang theo hai vạn thạch lương thực cứu tế cũng chưa phải vận dụng, nàng cho phép phú hộ ở nông thôn tới trong huyện tị nạn, tự nhiên sẽ thu phí bảo hộ của bọn họ.
Địa chủ ở nông thôn thiếu cái gì cũng sẽ không thiếu lương thực, lưu lương thực ở nông thôn sẽ bị đám cướp Trường Cân cướp đi, chỉ có vận chuyển tồn lương vào Hồng huyện mới có thể lưu lại.
Trình Khanh cũng cổ vũ bọn họ lấy lương thực ra chi trả phí dụng vào thành.
Còn có nhà giàu huyện thành, quyên bạc quyên lương còn điều người ra thủ thành, đám cướp Trường Cân dù có vây khốn Hồng huyện mười ngày nửa tháng, bá tánh trong huyện cũng không c.h.ế.t đói.
Nhưng đám cướp Trường Cân không có khả năng thật sự ngưng lại ở ngoài thành mười ngày nửa tháng.
Nơi này cách Hoài Nam một khoảng, đám cướp Trường Cân không có tiếp viện, lại cách thành Hoài An quá gần, Hoài An bên kia thu thập xong, tùy thời đều sẽ phái binh đuổi theo……thời gian để lại cho đám cướp Trường Cân không nhiều lắm.
Trình Khanh đứng lên, "Lang thiên hộ, đêm nay ngàn vạn phải cảnh giác một chút, nếu ta đoán không sai, đêm nay đám cướp sẽ lại lần nữa phát động tiến công, đây hẳn là một lần tiến công cuối cùng trước khi đám cướp Trường Cân rút lui."
Đương nhiên, đám cướp Trường Cân tổn thất không ít binh lực, cũng sẽ không cam nguyện tay không rút lui, một lần công kích cuối cùng này nhất định là mãnh liệt nhất!
Lang thiên hộ cũng biết lợi hại, không dám lơi lỏng, nuốt thịt khô trong miệng xuống, trịnh trọng gật đầu.
Trình Khanh nghĩ nghĩ, đơn độc gặp Hà lão viên ngoại.
"Nếu thành bị phá, ngài hãy sấn loạn mang theo Hà tiểu thư ra khỏi thành."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT