Giang Nam là đất lành, là kho lúa lớn của Đại Ngụy.
Hoàng đế chau mày.
“Cho nên có người đang dùng lương thực của trẫm, đi nuôi địch nhân của trẫm?”
Mạnh Hoài Cẩn nói rõ ràng là Giang Nam, hoàng đế lại nghĩ tới chuyện Hoài Nam.
Hôm qua tám trăm dặm cấp báo, đám cướp Trường Cân công phá thành Hoài An, thậm chí thiếu chút nữa chiếm cứ Hoài An!
Đại Ngụy mấy năm nay không yên ổn, không phải nơi này gặp hạn chính là nơi đó có thổ phỉ, hoàng đế ban đầu cũng không có để đám cướp Trường Cân Hoài Nam vào trong mắt, nếu không phải đám cướp Trường Cân chiếm cứ tổ lăng Tiêu thị ở Hào Châu, hoàng đế sẽ không vì đám cướp Trường Cân mà phí tâm lực.
Nhưng không nghĩ tới, đám cướp Trường Cân phát triển nhanh chóng như vậy.
Một đám chân đất tạo phản, có thể có hiệu suất như vậy?
Hoàng đế cảm thấy có người đang âm thầm duy trì đám cướp Trường Cân Hoài Nam, kết quả điều tra của Mạnh Hoài Cẩn là chứng thực cho suy đoán của hoàng đế.
Mạnh Hoài Cẩn và Hoàng Hậu cũng không nói chuyện, hoàng đế hiển nhiên tức giận chưa tiêu: “Còn có 40 vạn thạch lương thực cứu tế, trẫm phân phối đi Hoài Nam, là dùng để cứu bá tánh Hoài Nam gặp tai hoạ, không phải đưa quân lương cho tặc nghịch! Cho nên trên triều đình có người tham tấu Ngũ hoàng nhi và Trình Khanh bọn họ, trẫm toàn bộ đè ép xuống dưới, hy vọng bọn họ không khiến trẫm thất vọng!”
Mạnh Hoài Cẩn vừa mới trở lại kinh thành, cũng không biết khi hắn ngưng ở Thiên Tân Vệ, trên triều đình vì sự tình cứu tế Hoài Nam cãi nhau thành dạng gì.
Hỏa khí của Hoàng đế hướng về phía Ngũ hoàng tử và đám người Trình Khanh đi cứu tế Hoài Nam, đối với sự tình ba đại Vệ sở Thiên Tân lại tránh nặng tìm nhẹ.
Hoàng đế thật sự già rồi.
Ở sau khi giam cầm tứ hoàng tử, răn dạy tam hoàng tử, đối mặt các nhi tử thành niên khác trở nên khoan dung hơn, sự tình Vệ sở Thiên Tân, hoàng đế quả nhiên muốn nâng cao hạ thấp, nhưng như vậy, đối với Ngũ hoàng tử không khỏi quá không công bằng…… Mạnh Hoài Cẩn cúi đầu giấu đi cảm xúc chân thật.
Hoàng Hậu vẫn luôn lặng im không lên tiếng đột nhiên nói:
“Nếu bệ hạ cảm thấy Tiểu Ngũ tuổi nhỏ không làm được việc, lúc trước hà tất lại đồng ý để Tiểu Ngũ đi Hoài Nam cứu tế? Hiện giờ đám cướp Trường Cân hung hăng ngang ngược, Tiểu Ngũ đi Hoài Nam nguy cơ thật mạnh, đám đại thần trên triều đình buộc tội Tiểu Ngũ, cũng không biết là bị ai sai sử, thần thiếp thật sự rất muốn biết, bọn họ là nhìn Tiểu Ngũ không vừa mắt, hay là thấy thần thiếp không vừa mắt…… Có lẽ điều duy nhất Tiểu Ngũ làm sai, chính là không nên thân cận cùng thần thiếp!”
Hoàng Hậu lại có thể nói trắng ra như thế.
Trên triều đình nhằm vào Ngũ hoàng tử buộc tội, đều là bởi vì tranh trữ quân!
Ngũ hoàng tử thân cận cùng Hoàng Hậu, hoàng tử khác liền cảm thấy Ngũ hoàng tử có chỗ dựa muốn đoạt đích, cho nên Ngũ hoàng tử đi cứu tế, các hoàng tử khác lưu tại kinh thành liền liều mạng kéo cẳng —— đương nhiên không cần các hoàng tử tự mình ra mặt, các hoàng tử chỉ ngầm sai sử các đại thần buộc tội Ngũ hoàng tử, trong đó chỉ trích tương đối nghiêm trọng chính là Ngũ hoàng tử ở trên đường cứu tế thu nhận hối lộ.
Hoàng đế đương nhiên biết sự tình không phải như vậy.
Ngũ hoàng tử lại không ngốc, thu "tiền quyên góp” của các thương nhân mà không lên tiếng, đã sớm lấy hình thức mật chiết đăng báo.
Quốc khố căng thẳng, cứu tế Hoài Nam, hoàng đế chỉ phát mười vạn lượng bạc cùng 40 vạn thạch lương thực, có thương nhân nguyện ý quyên góp bạc, hoàng đế liền vui mừng.
Về phần nhóm thương nhân tự nguyện hay không…… hoàng đế cần để ý sao?
Hoàng đế áp xuống tấu chương trên triều đình buộc tội Ngũ hoàng tử và đám người Trình Khanh, rồi lại không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, vẫn chưa công bố nội dung Ngũ hoàng tử trần tình trong mật chiết.
Không nghĩ tới Hoàng Hậu ở trước mặt Mạnh Hoài Cẩn đưa ra nghi ngờ với cách làm của hoàng đế.
Hoàng đế có chút xấu hổ, theo lý thuyết Mạnh Hoài Cẩn hẳn là rất có ánh mắt cáo lui, tuy nhiên lại đứng yên trong điện.
Hoàng Hậu phải đợi một đáp án của hoàng đế, Mạnh Hoài Cẩn cũng nói thẳng:
"Thần cho rằng ngũ điện hạ và Trình Khanh bọn họ đi Hoài Nam cứu tế, cửu tử nhất sinh, hẳn nên được triều đình duy trì mới đúng, vi thần từng dạy học cho ngũ điện hạ, càng cùng Trình Khanh là đồng môn, không tin hai người bọn họ sẽ ở trên đường cứu tế nhận hối lộ, hy vọng bệ hạ chính danh cho bọn họ."
"Mạnh thiếu khanh, ngươi lớn mật ——"
Nội giám bên người hoàng đế cao giọng nói răn dạy Mạnh Hoài Cẩn.
Biểu tình trên mặt hoàng đế cũng lạnh lùng, "Mạnh Hoài Cẩn, ngươi là Đại Lý Tự thiếu khanh, không phải ngự sử, trẫm không cần ngươi thượng gián."
"Nếu chỉ có ngự sử mới có thể ở trước mặt bệ hạ nói thật, thần nguyện ý làm ngự sử."
Mạnh Hoài Cẩn một chút cũng không thoái nhượng, hoàng đế thật tức giận, Hoàng Hậu đoạt ở trước khi hoàng đế tức giận mệnh Mạnh Hoài Cẩn lui ra: "Mạnh đại nhân, bổn cung cùng bệ hạ là phu thê, tuy là có cái gì khác nhau, cũng là việc giữa phu thê không quan hệ với tiền triều, còn thỉnh Mạnh đại nhân không cần mượn đề tài."
Hoàng Hậu ghé mắt trông lại, cùng tầm mắt Mạnh Hoài Cẩn chạm vào nhau, lại dường như không có việc gì dời đi.
Mạnh Hoài Cẩn cúi đầu, "Nương nương giáo huấn đúng, là vi thần lỗ mãng, nếu như thế, vi thần cáo lui trước."
Hoàng đế hừ một tiếng.
"Còn không chạy nhanh lui ra!"
Sau khi Mạnh Hoài Cẩn lui ra, hoàng đế vẫn tức giận chưa tiêu, nói với Hoàng Hậu: "Trẫm đích xác rất xem trọng cái tên Mạnh Hoài Cẩn này, hắn tuổi tác tuy không lớn, làm việc lại lão luyện vững chắc, trẫm cố ý mài giũa hắn một phen để lại cho tân quân trọng dụng…… Chẳng lẽ là trẫm đối với hắn quá mức coi trọng, nên hắn bắt đầu cậy sủng mà kiêu, hiện giờ trái lại muốn dạy trẫm làm việc!"
Hoàng Hậu tức giận: "Bệ hạ, ngài còn chưa trả lời thần thiếp, hiện tại thần thiếp muốn nói không phải Mạnh đại nhân, ngài cần gì phải dựa vào bôi nhọ Mạnh đại nhân để nói sang chuyện khác?"
Hoàng đế bị Hoàng Hậu bóc trần tâm tư, tức khắc xấu hổ.
Bị ánh mắt sáng quắc của Hoàng Hậu nhìn, hoàng đế có trong nháy mắt hoảng hốt.
Thời điểm Hoàng Hậu còn trẻ cá tính rất mạnh, còn vô cùng tích cực, có chuyện gì nhất định phải làm rõ ràng minh bạch, hoàng đế từng cực kỳ yêu tính tình của Hoàng Hậu, ở sau khi hắn làm việc thẹn với Hoàng Hậu xong, lại cực kỳ sợ tính tình này của Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu không chiếm được đáp án chính mình muốn, mấy năm nay liền cùng hắn làm phu thê "tôn trọng nhau như khách”.
Hiện tại, hoàng đế phát hiện chính mình kỳ thật cũng không sợ Hoàng Hậu tích cực, hắn là thực hoài niệm Hoàng Hậu tích cực —— khi Hoàng Hậu không để bụng hắn còn lười tích cực với hắn. Nàng đã thật lâu không có ‘ ép hỏi ’ hắn như thế.
Hoàng đế bỗng nhiên mềm ngữ khí:
"Chúng ta hài……nếu nàng thích Tiểu Ngũ, trẫm sẽ ghi tạc Tiểu Ngũ dưới danh nghĩa của nàng, mẹ đẻ hắn đã qua đời, không có mẫu tộc để dựa, vì tiền đồ về sau sẽ luôn hiếu kính nàng, đợi sau khi trẫm trăm năm, nàng cũng có con nối dõi phụng dưỡng."
Hoàng đế hiện tại cũng thực hối hận.
Thời điểm còn trẻ luôn cho rằng thời gian là vô cùng, cho dù có ngăn cách và mâu thuẫn, cũng không nhất định cần lập tức hóa giải, về sau tháng năm còn dài.
Nhưng phí thời gian hiểu lầm, bỗng nhiên quay đầu, hơn phân nửa đời người đều đã đi qua, có chút tiếc nuối là vô pháp đền bù!
Tỷ như hiện tại, hoàng đế dù muốn tái sinh hài tử cùng Hoàng Hậu, không câu nệ nam nữ đều có thể làm bạn với Hoàng Hậu, nhưng hoàng đế còn có thể miễn cưỡng sinh được, Hoàng Hậu lại không thể sinh.
Hoàng đế muốn ghi tạc Ngũ hoàng tử dưới danh nghĩa Hoàng Hậu, cũng không phải bỗng nhiên nổi lên suy nghĩ này, bản thân hoàg đế đã suy xét một đoạn thời gian khá dài, chỉ là lần này bỗng nhiên hôn mê, hoàng đế mới hạ quyết tâm.
Hắn là muốn bồi thường Hoàng Hậu, Ngũ hoàng tử ghi tạc danh nghĩa Hoàng Hậu, chính là nửa con vợ cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT