[Zhihu] CP “Giữa các vì sao” đột kích: Anh ấy đã yêu thầm tôi 12 năm

Chương 2


1 tháng


6

Báo hoa mai là loài động vật nhỏ mọn nhất.

Nhỏ mọn không bằng ai!

Kể từ khi tôi tha con sói tuyết về nhà chăm sóc.

Thì mỗi ngày Snow đều rất quái gở.

Đặc biệt sau khi nhìn thấy con sói tuyết hóa thành một người đàn ông nhã nhặn lịch lãm, anh điên cuồng mài dao xoèn xoẹt với các loài động vật chung quanh

Kết quả là, vào một buổi sáng nọ, khi tôi đang đi dạo như thói quen, không hiểu sao tôi lại bị một con lửng mật bất ngờ nhảy ra khỏi bụi cỏ, được trải nghiệm cảm giác được theo đuổi suốt 2km.

Kia chính là anh giai đầu húi cua dám khiêu khích sư tử!

Làm cho tôi bây giờ không dám tùy tiện ló đầu ra ngoài.

"Tính cách thấy ghét! Lòng dạ hẹp hòi! Thích thù dai! Đợi đêm anh ngủ say, tôi sẽ nhốt anh vào rọ heo!"

Cái đuôi Snow ngoắc ngoắc móc ngón tay tôi, "Một con linh dương hươu cho bữa trưa?"

"Được nha ~Bạn yêu~"

Sau khi Snow đi ra ngoài, tôi chuyển sự chú ý sang con sói tuyết lại rơi vào tình trạng hôn mê ba ngày trước.

Sói tuyết đang trong tình trạng đặc biệt tồi tệ.

Ban đầu bộ dáng của anh ta chính là bơ phờ.

Cả ngày ngủ mê mệt, ăn chả được bao nhiêu.

Thỉnh thoảng mở mắt là do bị thu hút bởi âm thanh của tôi và Snow đang oánh lộn.

Nhưng mỗi lần anh ta hơi hé môi, muốn nói lại thôi

Vẻ mặt như bị táo bón 10 năm vậy.

Ba chúng tôi sống trong sự cân bằng một cách kỳ lạ.

Cho đến một đêm, tôi mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng gió rít vù vù.

Vừa định sốc tinh thần mở mắt ra.

Giọng nói Snow nhẹ nhàng truyền vào tai, "Không sao đâu, ngủ tiếp đi."

Anh nói không sao.

Tôi cứ thế mà yên tâm ngủ.

Kết quả là khi tôi thức dậy, con sói tuyết đã - không, còn!

Uầy, thật là vi diệu.

Xung quanh không có dấu vết hay mùi hương nào của anh ta hết.

Là kiểu biến mất không thấy tăm hơi, không thấy tăm hơi á!

Tôi nắm vai Snow lắc mạnh, "Nói! Có phải là anh ăn không? Anh ăn sói tuyết hả?"

Báo hoa mai nổi tiếng là loài không kén ăn.

Một cái dạ dày cứng như thép đều có thể ăn mọi thứ.

Snow hết cánh, "Chính cậu ta rời đi."

Ngay sau đó giấu đầu hở đuôi bổ sung một câu, "Tôi cũng không đuổi cậu ta."

Xàm!

Anh không đuổi anh ta đi.

Mà anh muốn trực tiếp chôn anh ta thì có!

Nhưng tôi cũng không tìm được lý do thích hợp.

Sờ vào cái bụng phẳng lì của Snow

Một đêm không thể tiêu hóa nhanh như vậy

Vì vậy tôi chỉ có thể tin lời Snow nói là con sói tuyết tự mình rời đi.

Vốn dĩ sự việc chỉ là như vậy.

Kết quả là chỉ vài ngày sau, Snow xuất hiện những triệu chứng giống sói tuyết!

Thích ngủ, thiếu năng lượng, thậm chí kén ăn.

Sau khi Snow bị bệnh, gánh nặng đi săn đè lên vai tôi.

Linh dương hươu, Linh dương Impala, lợn bướu thông thường, linh dương đầu bò, mỗi ngày tôi bắt mỗi loài khác nhau cho Snow.

Thậm chí một ngày nọ tôi chộp được một quả trứng đà điểu!

Mặc dù bị con đà điểu đực không tha dí tới 0,5km.

Nhưng tình hình của Snow có vẻ không ổn.

Anh đã khôi phục hình thái động vật, hơn nữa không còn ăn gì nữa.

Tôi sợ một ngày nào đó anh cũng sẽ bốc hơi khỏi trần gian này.

Cho nên, tôi chỉ có thể tìm đại chút thức ăn quanh căn nhà.

Tựa như bây giờ này.

Ngắm mục tiêu.

Lấy đà nhảy!

Rồi ấn xuống!

Đào bên trái, moi bên phải, hé hé hớ hớ.

Chú chuột đồng ngoan ngoãn ~ hãy mở cửa nào*~

*tên bài hát gốc là 小兔子乖乖, chủ yếu kể về con sói lớn giả làm thỏ mẹ sau khi thỏ trắng mẹ đi ra ngoài. Thỏ mẹ giả muốn vào nhà và ăn thịt thỏ con, nhưng thỏ con đã nhìn thấu. Sau khi thỏ trắng mẹ về hết lời khen ngợi sự thông minh của thỏ con. Như vậy thể hiện sự thông minh của chú thỏ nhỏ.

Hôm nay chị mèo linh miêu đồng cỏ không rảnh dẫn cưng đi chơi đâu.

Chị gái báo săn sẽ dẫn cưng đi uống canh Mạnh Bà nha QQ~

Ăn xong một nửa, tôi mang hai con chuột đồng chạy về nhà.

Lỗ tai Snow giật giật.

Khi tôi đến gần quỳ xuống trước mặt anh, chóp đuôi của anh khẽ đung đưa giữa không trung, tạo thành nửa vòng tròn quấn lấy tay tôi.

Thời gian Snow kiên trì rất lâu.

Lâu đến mức mười ngày sau khi con sói tuyết biến mất trong tình huống tương tự, anh vẫn mạnh mẽ giữ vững tinh thần.

Cho đến khi tôi có những triệu chứng tương tự.

Tôi mới nhận ra, anh muốn ở lại với tôi.

Muốn biến mất cùng.

Vậy biến mất cùng nhau đi.

Sau này tôi không còn hơi sức đi săn nữa.

Nép mình bên cạnh Snow, cái đuôi của anh quấn quanh eo tôi.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu.

Trong cơn choáng váng, tôi nghe thấy tiếng vang bíp bíp trong không khí.

Tôi lờ mờ mở mắt.

Kia hình như là. . . . . .

Phi thuyền?

7

Trong tâm trạng bình thản không chút dao động, tôi từ từ mở mắt.

Một giọng nói xa xa vang lên trong thời gian thực, "Hoàng Nữ, người cuối cùng đã tỉnh."

Bộ trưởng y tế cầm quần áo đứng ở cửa.

Tôi gật đầu rồi kéo chăn ra, “Ừ.”

Sau khi cơ thể quen dần, thì cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

"Tại sao cảm giác thời gian phân hóa lần này diễn ra lâu vậy?"

Cô ấy giơ chiếc máy tính bảng lên và vuốt, "Hầu như nhóm người hành tinh Alpha cùng tiến vào công viên đều sẽ hóa thú trong 6 tháng."

Tôi ngạc nhiên dừng lại, “Lâu vậy sao?”

Theo lý thì sẽ trở lại bình thường sau 2 đến 3 tháng, sao lần này lại lâu như vậy?

Tôi thay quần áo đến phòng họp.

Một nhóm tinh nhuệ từ Đế quốc Liên bang và nhóm lính canh của tôi đã đợi bên trong từ lâu.

Bộ trưởng quốc phòng xoa tay tỏ vẻ áy náy, “Trung tâm giám sát hệ sinh thái Havl bị xâm lược suốt ba tháng, từ trường của cả khu sinh thái bị nhiễu sóng nghiêm trọng. Mặc dù đã được sửa chữa. . . . . . nhưng vẫn gây ra ảnh hưởng không nhỏ . . . . . “

Đội trưởng cận vệ đưa cho tôi một ly sữa nóng.

Bộ trưởng quốc phòng ngầm đẩy lưng trảm trưởng trạm dữ liệu.

Trảm trưởng trạm dữ liệu đẩy kính, giả vờ bình tĩnh, "Nhóm người vào công viên lần này. . . . . . đều bị tổn hại ở nhiều mức độ khác nhau. Có thể hồi phục cơ thể, nhưng ký ức của họ bị thương tổn."

Tôi khẽ cau mày, cảm thấy hiệu suất làm việc của Havl vẫn cần phải cải thiện, "Tại sao không cử người bên bộ phận y tế tham gia? Tôi nhớ rõ Bệnh viện Trung ương Liên bang đã có thuốc kiểm soát pheromone trong trạng thái hình thú."

Đầu ngón tay gõ gõ lên tay vịn, vẻ mặt nghiêm khắc không thấu tình đạt lý, "Lập tức cưỡng chế cách ly đánh thức ý thức dựa trên định vị chip ngay, mấy người không cân nhắc đến việc để càng lâu thì càng khó trở lại bình thường sao?

Người dân hành tinh Alpha có huyết mạch thú vật.

Cuộc chiến giữa các vì sao hàng ngàn năm trước đã khiến huyết mạch thú vật của tất cả người dân ở hành tinh Alpha bước vào thời đại Liên bang thức tỉnh, trở nên hung bạo, khát máu.

Số liệu đã ghi lại, mỗi năm tất cả công dân trước 28 tuổi sẽ không thể khống chế bản thân mà biến thành quái thú.

Đó là lý do tại sao chúng tôi thành lập khu sinh thái Havl.

Để khiến cho người Alpha giải phóng bản chất loài thú trong vùng sinh thái, áp chế huyết mạch cho tới khi 28 tuổi, t.i.êm thuốc ức chế có kiểm soát.

Không vì cái gì cả.

Chỉ vì tôi cũng là một trong những người phụ trách Havl.

Gánh vác trách nhiệm bảo vệ sự an nguy của mọi người dân Alpha hóa thành thú.

Tôi nên thận trọng xem xét các phương án hành động tốt nhất khi đối mặt các trường hợp khẩn cấp.

Giọng bộ trưởng y tế vang lên, "Tổ sinh vật chiết xuất 3.000 mẫu pheromone trong phạm vi 1 km tính từ cổng khu sinh thái, xét nghiệm cho ra mức hoạt động hormone thú tính của các ngài cao tới 89% đến 97%."

Cô ấy dừng một chút, sau đó nói tiếp, "Tổng thể thì cao hơn khoảng 40% so với hình thú bình thường"

"Rất nguy hiểm,"

Bộ trưởng quốc phòng xoa mặt, "Việc cưỡng chế bắt giữ kẻ có thể khiến người có phản ứng mạnh mẽ, chúng thần không dám xông vào khu sinh thái."

"Thật à?"

Tôi đỡ trán, lại cảm thấy có chút khó chịu.

Cận vệ bên cạnh phát hiện khác thường, vội vàng tiến lên, "Người có khó chịu ở đâu không?"

Tôi trầm tư suy nghĩ, "Tôi luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, khi hóa thành thú, tôi không làm chuyện gì kỳ lạ, phải không?"

. . . . . .

Trong phòng có sự im lặng đáng sợ.

Tôi: "? ? ?"

Có tiếng bíp bíp từ cửa phòng hội nghị cho biết quyền hạn đã được thông qua.

Cháu gái của tôi, công chúa đế ​​quốc, cười tủm tỉm đi tới.

Cô bé mở miệng nói,

"Ý dì là chuyện dì cắn vào mông công tước Ace? "

"Hay là chuyện dì khiêu khích đàn voi tấn công Thiếu tá Will?”

"Hay lại là chuyện, dì định vụng trộm với con báo hoa cả đời."

Cô bé ngồi xuống bên cạnh tôi, cười toe toét: “Dưới sự giám sát của thiên nhãn, ngày nào cũng là chuyện tôi tôi anh anh dài dòng thấy ớn?"

. . . . . .

Tôi im lặng.

Tôi thực sự không có ấn tượng gì về hai sự kiện đầu tiên.

Nhưng vừa nghĩ đến con báo hoa đó, tôi cảm thấy một làn chếc giẫm phả vào mặt mình.

Tôi nổi da gà, "Báo. . . . . . hoa?"

"Alpha dạng thú?"

Cô bé gật gù đắc ý, "Ò, là người quen cũ."

Tôi đã xem danh sách những người vào công viên cùng đợt. . . . . .

". . . . . . Sturno?"

Tôi ngạc nhiên nhìn cháu gái tìm kiếm đáp án.

Nhìn thấy mặt tôi tái mét, mọi người không ai dám lên tiếng.

Nhưng cháu gái tôi không hề sợ hãi, thấy tôi sắp mất bình tĩnh đứng dậy định rời đi, cô bé chậm rãi nói: "Hai người thật sự có duyên phận nha, dì nhỏ."

Ngay sau đó bổ sung một câu, "Không hổ là kẻ thù không đội trời chung."

". . . . . ."

Giếc người không cần đao.

"Đúng rồi, anh ta còn muốn chô.n sống cận vệ của dì nữa."

Đội trưởng cận vệ của tôi xấu hổ, "Điện hạ, là thần thiếu năng lực nên mới khiến người chịu khổ."

. . . . . .

Cháu gái tôi lấy LCD hiển thị Star Network, đưa cho tôi.

"Trước kia luôn cảm thấy hoàng nữ lạnh lùng xa cách, ra vẻ cao quý, không ngờ trong khu viên lại đáng yêu như thế! Cháu yêu hoàng nữ! Cháu yêu hoàng thất! "

"Đúng, đúng! Nghe nói trạng thái hình thú mới có thể phản ánh đúng nội tâm tính cách một người, hoàng nữ thật sự vừa cute vừa hài hước nha, rất rất đáng yêu luôn!"

"Trước đây từng nghĩ ánh mắt thượng tướng nhìn hoàng nữ khá mờ ám, nhão nhão dinh dính."

"Nếu người có lời muốn nói, cháu có thể lắng nghe, dog. jpg."

Nội dung tiếp theo càng trở nên thái quá.

Tất cả toàn là mấy từ không mấy trong sáng về tôi và Sturno

Tôi gần như sụp đổ, "Đây là gì vậy?"

# mê tình 183 ngày.

# CP của tôi cải tử hoàn sinh.

# xúc động CP định mệnh liên bang

# đào chuyện 1 đào chuyện 2 mà bọn họ không thể nói

# tuyển tập 37 giây Mosaic.

Đầu ngón tay tôi run rẩy, "Tuyển tập 37 giây Mosaic là gì vậy?"

"Tch," cô cháu gái luôn thẳng thắn, lần này có chút do dự, "Dì nhỏ, đó là đoạn video edit dì trần trụi chạy á.”

Mặt tôi tái nhợt, gần như chếc ngay tại chỗ.

Cháu gái vội vàng tiến lên, "Dì nhỏ, không sao đâu! Hình ảnh vệ tinh phản hồi được mã hóa tự động! Không ai nhìn thấy đâu!"

Tôi hung dữ trừng mắt nói, "Một tỷ tinh tệ, xóa hashtag này."

Kết quả là lúc tôi thu hết can đảm để bấm vào.

Thì hashtag trống không.

Hở?

"Dì nhỏ," cháu gái tôi an ủi, "Thượng tướng Sturno đã xóa hashtag đó lâu rồi."

Cám ơn trời đất, cuối cùng có anh làm rồi.

"Anh ta trực tiếp mua luôn bản quyền."

. . . . . .

Tôi mắt trừng, "Anh ta mua làm gì?"

Cô cháu gái nhướng mày, "Cháu không biết."

"Diệt khẩu. . . . . ." Tôi nắm lấy vạt áo cháu gái "Phải! Diệt khẩu!"

"Dì có thể giết anh ta không?"

8

Giết một thượng tướng liên bang là điều chắc chắn không thể làm được.

Điều cấp bách nhất là loại bỏ gốc rễ của mọi tội lỗi!

Vâng, đó là video giám sát.

Cái này phải bị hủy bỏ trước tiên.

Tôi hầm hầm chạy tới cổng quyền hạn.

Dẫn theo một lực lượng đông người phía sau.

Sau khi mở cửa bằng mống mắt, tôi đá chân vào phòng giám sát vệ tinh.

Tôi mười phần cục súc giận dữ, "Đưa tất cả video của Sturno và tôi nhanh!"

Cửa thì tôi có thể tùy tiện ra vào.

Tôi giám sát nhưng không có quyền hạn xóa.

Vẻ mặt tôi không thay đổi, tóm được trạm trưởng trạm dữ liệu đang lẩn trốn trong đám đông, "Đưa tôi quyền hạn, tất cả đều phải xóa."

Vẻ mặt trạm trưởng khó xử, "Điện hạ, đều là dữ liệu quý giá. . . . . ."

Tôi chém đinh chặt sắt: "Tôi lấy danh phận hoàng nữ ra lệnh cho ông, phải xóa hết."

Nói xong, tôi nhìn bộ trưởng y tế, "Chiều nay sắp xếp một ca phẫu thuật cho họ. Xóa những ký ức liên quan cho tôi. Tôi muốn mọi người quên đoạn lịch sử đen tối này."

Trong đám người, có người yếu ớt giơ tay lên, "Nhưng thưa. . . . . . Hoàng nữ, có một số chuyện không biết có nên nói không ạ."

"Cái gì?"

"Bởi vì thần quá lo lắng tình trạng của các ngài, toàn bộ cảnh quay khu sinh thái được truyền hình trực tiếp tới công chúng liên bang 24h."

Bình tĩnh.

Tôi phải bình tĩnh, "Không phải không được tùy tiện phát ra ngoài sao?"

Trạm trưởng run cầm cập, "Lúc đầu, Bệ hạ và Hoàng hậu rất lo lắng cho người nên chúng thần cho bọn họ quyền giám sát theo dõi ạ."

Tôi có loại dự cảm chả lành rồi.

Kết quả —— đây!

"Bệ hạ thấy điện hạ tính cách hoạt bát, khác với ngày thường, cho rằng đây là thời cơ tốt nâng cao khả năng tiếp cận của người, nên chúng thần đã đưa hình ảnh do vệ tinh chụp lên mạng liên bang. "

"Vì lúc đó hệ thống vẫn trong giai đoạn thu hồi, cho nên code mà chúng thần thiết lập khi truyền là không thể thay đổi."

Trạm trưởng nuốt nước miếng, " Sau khi thần phát hiện người và thượng tướng Sturno có quan hệ thân thiết, video đã không thể cắt bỏ do con người tạo ra ạ."

". . . . . ."

Lo sợ thiên hạ hỗn loạn, cháu gái lên tiếng: "Câu chuyện của dì phát sóng trực tiếp trên Star Network trong 6 tháng, thậm chí còn vượt qua phim điện ảnh truyền hình nổi tiếng một thời, xém tý khiến Star Network bị tê liệt."

. . . . . .!

Đúng là anh trai tốt của tôi

Cái giá phải trả để nâng cao độ tiếp cận là làm cho em gái ngài đội quần, ngài cũng không để ý hả?

"Quên đi,"

Tôi chỉ vào một đống công nghệ cao, “Xóa nó trước đi.”

“Có cần thiết không?” Cháu gái bước tới vỗ vai tôi.

"Trước khi người tới kêu xóa video giám sát, thượng tướng Sturno đã copy mang đi rồi ạ."

"? ? ?"

Đừng nói là, anh ta có bệnh?

A, tôi biết rồi.

Chắc hẳn anh ta muốn lấy đoạn lịch sử đen tối đó đe dọa tôi.

Thật là một người đàn ông nguy hiểm!

Sau khi kéo tôi vào phòng họp riêng, cháu gái tôi nhìn tôi không nói nên lời.

"Dì là gái thẳng nhảy ra từ tảng đá nào vậy?"

Cô bé đặt LCD vào lòng tôi nói, "Mọi người đều biết tấm lòng của thượng tướng, nhưng dì vẫn không hiểu à? "

Trong màn hình giám sát phát lại.

Tôi thấy dấu chấm màu đỏ tượng trưng cho Sturno vẫn bất động tại chỗ.

Cho đến khi tôi vào khu sinh thái.

Khoảnh khắc điểm đỏ của tôi sáng lên.

Chấm đỏ của Sturno dường như bất ngờ phát hiện ra mục tiêu, lao nhanh về phía tôi từ khoảng cách một trăm tám mươi dặm.

Sau khi từ trường quấy nhiễu thần trí của người hành tinh Alpha dạng hình thú trong khu viên.

Chấm đỏ dừng lại một giây.

Sau đó di chuyển nhanh hơn!

Gấp rút đến mức chả muốn nhìn

Tính chó thật

"Dì nhỏ, thoải mái đi. Dì không phải là người thảm nhất đâu."

Thấy tôi chết lặng cả người, cháu gái tôi lấy đi tấm LCD.

"Chú nhỏ mỗi ngày phát sóng trực tiếp hành vi tìm bạn đời của mình cho công chúng liên bang trong 6 tháng ấy."

Đây là ông anh tôi được mệnh danh là đóa hoa lạnh lùng của đế quốc hả?

Tôi trừng mắt, ". . . . . . Chả làm gì rứa?"

"Tè vào tường đá 20 lần trong một giờ."

". . . . . ."

"Mỗi ngày."

". . . . . ."

"Cuối cùng vẫn bị từ chối."

". . . . . ."

Cô cháu gái chậc lưỡi, "Ai ya ~ thật ra cũng coi như chú nhỏ may mắn, nếu có gì xảy ra thật thì sẽ gặp phiền phức rồi."

Tôi chọn giả chếc đây.

Nếu ở nhà không ai thấy, thì cũng không cần đi đâu cả.

Cho đến khi video của tôi với Sturno dấy lên cơn sốt Địa cầu.

Bộ Ngoại giao và Bộ Quốc phòng đã hợp lực bắt đầu đi sâu vào ẩm thực, văn hóa và con người địa cầu.

Tong hội nghị mới nhất tổ chức tại tòa nhà đế quốc, bọn họ đánh giá cao món ăn của địa cầu được vận chuyển bằng tàu vũ trụ chuyên dụng,

Tôi là người được mời.

Được anh trai và chị dâu tốt bụng của mình kéo nhét vào phi thuyền.

Vừa hạ cánh từ phi thuyền

Một cái tên phô trương chếc giẫm đi tới.

"Thật trùng hợp nha, bạn gái scandal ~"

Sturno thâm tình nhướng mày, "Cả Liên bang đều muốn chúng ta ở bên nhau đó~"

Vũ trụ bùng nổ.

Phải làm lần nữa!

9

Người phụ trách có bài phát biểu đầy cảm xúc trên sân khấu.

Tôi điên cuồng lướt StarNet dưới khán đài, cố gắng giải thích.

"Vết sẹo trên chân mày của thượng tướng Sturno là do hoàng nữ cào khi học lớp thực chiến ở học viện quân sự!”

"Thẩm mỹ Y khoa Liên bang có thể loại bỏ hoàn toàn sẹo này không? "

"Cho nên! Tự hiểu đêy!"

"Tôi phải lưu dấu ấn của em ở trên người?"

S: "Sao không nói Sturno sợ đau mới không dám đi điều trị laser?”

"Đã 7 năm kể từ hồi ở học viện quân sự nhỉ? Thượng tướng yêu thầm 7 năm?”

"Không phải hơn hả? 13 tuổi họ biết nhau, như vậy ít nhất ... 10 năm chứ!"

"A a a a! Này là kẹo nha!"

S: "Bình tĩnh, vốn dĩ bọn họ đâu có thích nhau."

"Hơn nữa lúc thượng tướng Sturno còn đi học, mỗi lần đến tiết thực chiến đều nhắm vào quân của hoàng nữ."

"Ngài ấy ghen! Là ghen hả?"

S: "Đó là do anh ta tự rước lấy nhục!"

"Chẳng lẽ hoàng nữ cũng thích thượng tướng?"

"Đôi bên yêu thầm?"

"Vãi ò! Tôi muốn xỉu!"

S: "Xạo quá, vốn dĩ hoàng nữ chướng mắt con khỉ kia."

"Cả nhà ới, mẻ S này có bệnh hả? Một mực chua ngoa vậy."

"Nhưng S này, cô là hoàng nữ sao? Cô nói ở đây luôn đi.”

" Nho còn xanh lắm*, S, cả nhà đến xem, ở đây có tên hề nè.”

* câu nói bắt nguồn từ câu chuyện ngụ ngôn Con cáo và chùm nho của Aesop. Câu chuyện kể về con cáo đói mò xuống triền núi và phát hiện ra một giàn nho căng mọng, vô cùng hấp dẫn khiến cáo thèm thuồng. Thế nhưng dù làm cách nào thì cáo cũng không thể vươn tới chùm nho. Cuối cùng cáo đành ôm chiếc bụng đói bỏ đi và tự nhủ: “Nho còn xanh lắm!” Nho xanh thì vừa chua vừa chát vốn chẳng có gì ngon.

Tôi, muốn, đập nát màn hình. . . . . . thành từng mảnh!

Tôi nghiến răng nghiến lợi, "A a a! Hoàng nữ chính là tôi đấy! !"

Một giọng nói đầy tiếng cười vang lên bên cạnh tôi, "Thuận theo tự nhiên thôi."

Tôi trừng mắt nhìn qua.

Sturno bày tỏ chấp nhận, cũng nhìn lại.

"Nếu không thì chúng ta thật giả lẫn lộn."

Anh vén một lọn tóc của tôi lên, nhẹ nhàng xoa bằng đầu ngón tay.

Đôi mắt hoa đào trong veo nhìn chằm chằm tôi, "Thử không?"

Lúc này người phụ trách đã nói xong và muốn dẫn chúng tôi đến địa điểm tiếp theo.

Tôi đứng dậy ngay lập tức, "Không được, chúng ta không có tiếng nói chung."

Nhìn vào đôi mắt âm u của Sturno, tôi kìm nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng.

Tôi mím môi, "Không hợp ý nhau, tôi sẽ luống cuống. Cho nên chúng ta không hợp nhau."

Sturno không nói gì.

Nhịp chân chậm lại, anh ở điểm cuối đám đông.

Sau khi tham quan toàn bộ hội trường, người phụ trách dẫn chúng tôi đến đại sảnh nguy nga tráng lệ.

Những món ngon phong phú của địa cầu đã được bày trí sẵn trên bàn ăn.

Người phụ trách dẫn một nhân viên bưng khay tới.

Trên khay có một hộp giấy hình chữ nhật.

Người phụ trách cung kính đưa tôi chiếc hộp, "Điện hạ, thần biết người thích uống sữa nhất."

" Đây là loại sữa được ưa chuộng nhất mà chúng thần mang về từ địa cầu.”

Tôi rụt rè gật đầu, mỉm cười: “Được, cảm ơn.”

Vừa định lấy thì có một bàn tay đưa ra, chộp lấy hộp sữa trước.

Mọi người lập tức cảnh giác.

Liệu cặp đôi bất hòa này sau khi lần đầu gặp mặt sẽ gây gổ chứ?

Tôi nhìn thấy Sturno cầm hộp sữa lên, rót vào cái ly đế cao bên cạnh rồi uống một ngụm.

Sau đó nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trống rỗng, "Sữa nguyên chất Y Ninh."

Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Có vẻ như vị thượng tướng chiến hạm sấm rền gió cuốn có bài phát biểu quan trọng.

"Tự nhiên nguyên chất, không chất phụ gia."

Mọi người xung quanh lại không hiểu nữa, khuôn mặt mờ mịt.

Này ám chỉ đồ ăn có vấn đề hả?

. . . . . . Có vấn đề gì với địa cầu à?

Người phụ trách bên cạnh càng yếu ớt bất lực, hai chân run rẩy, không ngừng dùng ánh mắt hỏi người phục vụ, "Chuyện gì vậy?"

Người phục vụ bưng khay nhìn lại, "Tôi không biết!"

Sturno bình tĩnh phớt lờ mọi ánh nhìn kỳ lạ xung quanh mình.

"Được chọn lọc kỹ lưỡng từ các trang trại, trải qua quy trình công nghệ nghiêm khắc, chất lượng như vàng. . . . . ."

Lần này anh dịu dàng thắm thiết nhìn thẳng vào tôi, "Chỉ dành cho người bạn yêu nhất"

Tôi cảm giác như nuốt phải một con ruồi, ". . . . . ."

Mọi người nín thở trầm ngâm.

Sau khi phản ứng suy nghĩ.

Nhưng có đôi mắt đang lặng lẽ nhìn về phía chúng tôi.

Tưởng tôi không thấy à.

Phải, là ông đó.

Bộ trưởng Quốc phòng!

Ông đang nháy mắt với ai vậy?

Tôi nhìn đi chỗ khác.

Nhìn chằm chằm vào chiếc ly sữa có vết sữa mà Sturno đưa cho.

Nghẹn ngào không nói nên lời rồi. . . . . . .

Tiếng nói chung mà tôi nói.

Không phải là cách nói chuyện của anh.

Đúng là tùy hứng theo sở thích mà. . . . . . chậc, chậc. . . . . . Sturno, anh ruột để ngoài da hả?

10

Tiệc rượu buổi tối.

Cuối cùng tôi không chịu nổi việc Sturno như con ruồi cứ bay quanh tôi.

Khi mọi người lại lặng lẽ chăm chú nhìn chúng tôi, tôi kéo anh ra ban công lớn.

Tôi hết kiên nhẫn, "Anh muốn người ta chán ghét tôi, thì có chừng có mực thôi!"

Sturno vô tội chớp mắt, "Tôi không có."

Vẫn không thừa nhận à!

Tôi nắm cổ áo anh, "Anh đã lao về phía tôi kể từ khi tôi vào Havl."

Đúng như dự đoán, cái mặt mo của Sturno đỏ bừng.

Sao cả người nhìn không được tự nhiên thế!

Tôi siết chặt cổ áo trong tay, nói, "Thành thật khai báo đi, anh định đánh lén tôi phải không?"

"Không phải, em hiểu lầm tôi rồi. Tôi muốn ẩn núp ở bên cạnh em, giúp em ngăn chặn mối nguy hiểm tiềm tàng."

Bà nội anh, mối nguy hiểm lớn nhất là anh đấy!

Tôi lên án: "Anh nói dối, rõ ràng anh có mưu đồ gây rối."

Sturno vò đầu bứt tai, bắt gặp ánh mắt dò xét của tôi.

Tim anh đập thình thịch, nhắm mắt.

"Lúc đầu tôi thật sự không muốn quấy rầy em, nhưng sau khi ý thức ở dạng thú chiếm ưu thế, tôi làm theo tùy tâm tùy ý bản thân."

Tôi nghi ngờ quan sát khuôn mặt của anh.

Sturno lại mở mắt ra, nghiêm túc nhìn tôi, "Tôi lấy danh nghĩa Liên bang A602 thề rằng tôi tuyệt đối không có ý nghĩ làm hại em!"

Hành tinh A602.

Căn cứ chiến hạm Liên bang do Sturno chỉ huy.

Vẫn rất uy tín.

Chăm chú nhìn vào đôi mắt đó thật lâu, tim tôi đập loạn xạ không rõ lý do.

Đập loạn khỉ khô á! Chắc tôi phải đi đổi thành trái tim không được yêu đây!

". . . . . . Được rồi." Tôi không được tự nhiên rút tay lại.

Hai người im lặng một lúc.

Có một sự giằng co trong im lặng, nhất là dưới cái nhìn nhìn lom lom im ắng của Sturno.

Khó xử giống như có con rắn lục dinh dính chui vào cẳng chân.

Mạ ưi.

Thật khó hiểu.

Tôi phải rời khỏi nơi thị phi này.

Thấy tôi sắp rời đi, Sturno trở nên nóng nảy.

Anh nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi đến trước mặt anh.

Sau đó anh bế tôi lên, đặt tôi ngồi trên lan can đá ban công.

Tôi nâng chân muốn đá vào vị trí quen thuộc.

Sturno đoán được, nắm lấy mắt cá chân của tôi.

chóp mũi là mùi hương gỗ trang nhã trên người Sturno.

Đầu tôi choáng váng, khuôn mặt đỏ bừng.

Chết tiệt!

Chưa từng có người ngang ngược trước mặt tôi như vậy!

Tôi thuận tiện quấn chân quanh vòng eo hẹp của Sturno.

Ánh mắt anh sửng sốt, miệng anh mở to.

"Úi!" Anh kêu lên đau đớn.

Tôi cắn thẳng vào vai anh.

May mà hôm nay anh không mặc quân phục, thay vào đó là một chiếc áo sơ mi mỏng để lộ vòm ngực đầy gợi cảm.

Tôi chắc chắn đã để lại vết cắn.

Hài lòng lau miệng, ngạo nghễ nhìn anh một cái.

"Tôi cho phép anh chạm vào tôi à??"

Đắc ý ngẩng đầu, nhìn thấy đám người đang hóng chuyện dựa người vào cửa sổ sát đất và cửa sổ các tầng.

. . . . . .

Mọi người rảnh tới vậy luôn?

Bên cạnh cửa ban công, đội cận vệ của tôi đang lưỡng lự.

Một người hỏi: "Bọn họ đang đánh nhau à?

Đội trưởng cận vệ của tôi, ". . . . . . Tôi lại thích gọi là, tán tỉnh hơn."

Một người khác hỏi: "Vậy chúng ta có cứu điện hạ không?"

Đội trưởng cận vệ khinh thường, "Tình thú của giới trẻ, cậu không hiểu đâu."

Tiếng gầm của tôi tích tụ trong cổ họng, sắp phun trào như ngọn núi lửa thức giấc.

Giọng nói ẩn nhẫn khắc chế của Sturno vang lên, "Tôi thích em 12 năm!"

Tôi xịt keo.

Quần chúng khán giả kích động, đôi mắt sáng rực.

Tôi hắng giọng, "Anh thích tôi, mỗi ngày tìm tôi để so găng à?"

Rõ ràng là năng lực thực chiến của tôi không giỏi, là cái người đấm là xỉu á.

Nên sĩ quan huấn luyện đều nhắm mắt cho qua.

Nhưng Sturno như kẻ điên, cứ mỗi lần đến kì kiểm tra đánh giá là anh phải lập đội với tôi.

Sturno yếu ớt nói, "Tôi muốn thu hút sự chú ý của em."

Tôi nhướng mày, "Nhưng ngày nào anh cũng đánh nhau với cận vệ của tôi mà?"

Sturno nghiến răng nghiến lợi, "Tôi ghen, tị, bọn họ có thể theo em 24 giờ một ngày."

". . . . . . Anh là học sinh tiểu học hả, quá trẻ con rồi?"

Tôi lắc đầu, lại đẩy anh ra, "Không được, tôi phải suy nghĩ kỹ."

Lần này Sturno bảo vệ tôi, tôi đứng vững trên mặt đất.

Khi anh tiến về phía trước muốn đi theo tôi, thì tôi đã giơ ngón tay lên chỉ vào anh, "Anh đừng đến, đừng để tôi gặp anh trong khoảng thời gian này!"

Tòa nhà không một tiếng quạ kêu.

Thời gian dường như đứng im.

Sturno đứng đó một lúc lâu, ánh mắt cô đơn nhìn tôi rồi im lặng rời khỏi tòa nhà đế quốc.

Nhìn tấm lưng cô đơn của anh.

Trái tim của tôi dần chùng xuống.

Có gì đó không ổn với tôi.

Chẳng lẽ thực sự do di chứng của việc hóa thú này khiến tim tôi có vấn đề?

Vì người phụ trách thấy cảm xúc của tôi sa sút.

Một nửa của buổi tiệc còn lại kết thúc qua loa trong sự buồn chán

Khi bước đến cửa tòa nhà, đội trưởng cận vệ mới kêu lái phi thuyền tới đây.

Tôi lắc đầu, "Không cần, các anh đi trước đi."

Đội trưởng cận vệ lộ vẻ ngạc nhiên.

Tôi kiên trì chậm rãi mở miệng: "Tôi có hẹn với bạn đến đón rồi.”

Khi xung quanh chỉ còn tôi và hai sĩ quan tuần tra trên không tình cờ đi ngang qua để nghỉ ngơi, tôi đã kích hoạt Photon Computer.

Kéo một tài khoản từ danh sách đen ra.

"Cho anh một cơ hội."

Sturno trả lời ngay lập tức: "?"

"Đưa tôi về nhà, tôi sẽ cân nhắc việc hẹn hò với anh."

Sturno gọi video rồi cúp máy ngay: "! ! !"

Không lâu sau, lính tuần cảnh cung kính tìm tôi bắt chuyện.

Một chiếc phi thuyền màu đen tím sặc sỡ lao qua tôi và sĩ quan tuần tra trên không.

Tuần cảnh A chần chờ lên tiếng: "Vừa nãy là thượng tướng bay ngang qua hả?"

Tuần cảnh B chắc như đinh đóng cột: "Không thể nào. Quy định đi lại bằng đường hàng không là do thượng tướng đề ra. Ngài ấy không thể phạm luật được!"

Tôi, người biết sự thật: ". . . . . ."

Sturno, anh làm trò khỉ gì vậy.

Tôi có nên mọc cánh bay luôn không?

Giây tiếp theo, chiếc phi thuyền sặc sỡ quay lại dừng trước mặt chúng tôi.

Cửa pha-lê từ từ hạ xuống.

Người đàn ông ngồi ở ghế lái với nụ cười chẳng đáng là vị công dân tốt chính nghĩa lẫm liệt của Liên bang trong miệng lính tuần cảnh là thượng tướng Sturno

Tuần cảnh A và B: ". . . . . ."

Tôi đỡ trán câm nín, giả vờ bình tĩnh gật đầu với hai người lính tuần cảnh, "Aiya. . . . . . Tôi đi trước nhá, hai anh vất vả rồi."

Hai lính tuần cảnh ngu ngơ một chút, sau đó vội vàng tiến lên.

Không đợi bọn họ nói chuyện.

Sturno đưa tay kéo máy tính bảng điện tử từ trong tay một sĩ quan tuần tra để kích hoạt cảm biến.

Thành thạo viết ra lỗi sai một cách rõ ràng.

Anh đưa lại máy tính bảng, "Tôi đặt hẹn hai vụ xét xử ở tòa án quân sự vào ngày Chủ nhật.”

Tự sắp xếp cho bản thân rất rõ ràng.

Không đúng. . . . .sao là 2 vụ nhỉ?

"Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước."

Đôi mắt Sturno long lanh.

Lính tuần cảnh sốc toàn tập, chậm rãi gật đầu.

Anh không thể đợi được nữa, rồi nhấn ga xông ra ngoài.

. . . . . .

Ò, quả nhiên là 2 vụ.

Sau khi đưa tôi đến lối vào hoàng cung, Sturno quấn quít lấy tôi muốn anh anh em em.

Khoảnh khắc cơn tức lần thứ năm dâng lên, tôi không thể kìm được.

Tôi thưởng cho anh một cái tát.

Sturno hic hic hic lái phi thuyền rời khỏi.

Anh còn oan ức hả?

Tôi sờ vào miệng mình, bị sưng rồi.

Tôi mở Photon Computer, đưa người nào đó vào lại danh sách đen lần nữa.

11

Cách ngày sau khi hẹn hò.

Khi tôi đến tòa văn phòng liên bang giữa các vì sao xử lý công việc, đi ngang qua phòng giám sát, nhìn thấy buổi phát sóng trực tiếp của Sturno và MC ở đại sảnh phỏng vấn tầng dưới.

Nói cách khác, Sturno sẽ sớm đi công tác khoảng 2 tháng?

Tôi sờ cằm rồi dặn dò cận vệ mua cho tôi một bó hoa.

Phần sau của hội nghị bị hoãn lại.

Tôi ngồi trong phòng giám sát.

Đừng nhìn tôi ngoài lạnh trong nóng.

Tôi cũng có thể tạo ra những bất ngờ nho nhỏ.

Trong video giám sát, MC nở nụ cười khéo léo: “Xin hỏi ngài cảm nhận thế nào về thăm dò nắm giữ hố đen cách ba trăm năm này?"

"Cái gì? Cậu hỏi tôi cuộc sống tình cảm của tôi với Zoe à?"

Mắt tôi mở to.

Người trong phòng giám sát, kể cả người trong phòng phỏng vấn, đều sửng sốt.

Thế mà anh giai ngu ngốc vẫn vui vẻ phô trương, "Ha ha ha, sao cậu biết vậy, hôm qua chúng tôi đã ở bên nhau."

Cơ quanh mắt của MC run lên, "Hả?"

Sturno không quan tâm.

Anh nhìn thẳng ra ngoài, tìm đúng camera.

"Đây, hướng ống kính vào tôi, phóng to khuôn mặt tôi, trọng tâm là môi của tôi."

Đoạn video giám sát cho thấy một cái miệng đang mở.

"Đúng vậy, chúng tôi ở bên nhau." Giọng nói quen thuộc, nói vài điều linh tinh.

"Nhắc lại theo tôi: Thượng tá Sturno, hoàng nữ Zoe, ở bên nhau."

Mọi người trong phòng phỏng vấn nhấn mạnh lặp lại.

Sturno nhắm mắt lắng nghe, vẻ mặt say mê.

MC nhận được ánh mắt ra hiệu của quản lý liền bình tĩnh lại, cẩn thận nói: "A. . . . . . thực sự là một tin tức trọng đại. Chúc mừng chúc mừng, thần tin rằng mọi người trước mặt Star Network chắc chắn sẽ dành cho các ngài những lời chúc chân thành nhất."

Sturno gật đầu mỉm cười, "Cảm ơn."

Có thể giao lưu bình thường được không?

MC tiếp tục chương trình, "Nói như vậy, cho hỏi ngài có cảm thấy lần khám phá này sẽ có phát hiện gì mới không?”

Thế mà ông nội đó trực tiếp cởi cúc cổ áo, lộ bả vai!

"Ừ, vết cắn này là vết được lưu lại tối qua. Mấy người xem răng của cô ấy thật đáng yêu làm sao."

Này là livestream đó trời!

Tôi ngồi không yên, đứng dậy lao ra khỏi cửa.

Tôi tình cờ gặp cận vệ đang mang hoa về.

Tôi cầm bó hoa lao xuống lầu.

Hoa gì mà hoa.

Đây là vũ khí ấy!

Phải ngăn cái miệng ăn nói xà lơ lại!

Ngay lúc tôi đẩy cánh cửa vừa dày vừa nặng ra, tôi nghe thấy. . . . . .

"Sau này tôi định xăm hình dựa trên dấu vết, cậu thấy hình xăm nào đẹp?"

MC vừa mừng vừa lo sợ, "Vâng, thần sao? Thần cảm thấy nếu. . . . . ."

"Đúng, tôi cũng cảm thấy hình ánh trăng sẽ rất đẹp."

". . . . . ."

Hết cứu luôn.

Tôi lao vào, "Stur, No! Anh đủ rồi nha!"

Ánh mắt Sturno sáng lên vài watt khi nhìn thấy tôi.

Anh vô cùng tự nhiên né tránh cú đâm của tôi.

Một tay nhận bó hoa.

Một tay ôm lấy tôi để tôi ngồi vào vòng anh.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì có nụ hôn rơi xuống trán tôi.

"Nhìn thấy không, tình cảm của chúng tôi vô cùng tốt."

Tôi ngọ ngoạy ngẩng đầu, va vào đôi mắt dịu dàng thắm thiết của anh.

Sturno chậm rãi mở miệng: "Zoe, anh nhân danh thượng tướng liên bang, hành tinh A602, công tước hành tinh Alpha, thề rằng sẽ vĩnh viễn yêu em "

"Em bằng lòng, cưới anh không?"

Bà cha nó.

StarNet sập.

Sập một tháng đấy.

Sturno rời đi thì vẫn còn sập.

Tín hiệu cực kì không ổn định.

Khi anh gọi video với tôi, thì thường xuyên bị ngắt mà không rõ lý do.

Thượng tướng trẻ tuổi của liên bang như bị mất trí nhớ chửi mát: "Là ai! Kẻ nào làm nhiễu loạn StarNet hả! Tốt nhất đừng để bị tôi bắt được!"

. . . . . .

Ba tháng sau.

Ngày thứ 67 sau chuyến trở về của Sturno.

Đi tới thời khắc quan trọng của việc mang tính quyết định lịch sử!

To be married or not to be married, that is a question.

Ừ. . . . . . ngón tay của hơi ngứa, còn có chút hơi lo.

Tôi liền cúi đầu nhìn xuống.

Đáng ghét ~

Này là gì vậy?

Ai ya, là một chiếc nhẫn nha.

Hm. . . . . . sáng bóng, bóng loáng . . . . . .

He he.

Chiếc nhẫn được tạo bởi các mảnh vỡ của một tiểu hành tinh mà Sturno vô tình gặp gỡ trong quá trình tuần tra giữa các vì sao.

Hơi bị đẹp.

. . . . . .

Lại nhìn một cái.

"Bé cưng, em sẵn sàng chưa?"

Một giọng nói từ tính êm tai vang lên.

Một cánh tay vòng qua eo tôi.

Chúng tôi bước qua tấm màn đi đến ban công.

Những tiếng reo hò nồng nhiệt nối tiếp nhau.

Đám đông đứng quanh quảng trường rộng lớn trước cung điện, điên cuồng nhảy.

Là nhảy á!

Tôi!

Cùng với kẻ thù không đội trời chung!

Hôm nay kết hôn !

Mau chúc mừng tôi đi!

Nếu không cho tôi 1 tỷ tinh tệ cũng được!

Chu cha mạ ơi!

Đã quá coca ơi!

- hoàn -


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play