[Zhihu] CP “Giữa các vì sao” đột kích: Anh ấy đã yêu thầm tôi 12 năm

Chương 1


1 tháng


1

Tôi không biết bản thân khi sinh ra làm người đã phải chịu những tổn thương gì.

Dù sao thì khi tôi mở mắt ra, tôi đã thành một con báo săn trên thảo nguyên.

Chi tiết hơn thì.

Là một con báo săn cái khoảng 3 tuổi.

Là loài động vật giống mèo lớn đó!

Vua đứng đầu chuỗi thức ăn!

Là túi trút giận của đám đứng đầu chuỗi!

Vào ngày đầu tiên chuyển sinh, tôi gặp phải con sư tử đực vừa gầm vừa đuổi, đã thế còn được trải nghiệm bi đát bị linh cẩu bao vây, phải trèo lên cây.

Đừng hỏi tôi móng vuốt báo săn cùn như vậy mà sao có thể trèo cây.

Một đám thú gầm quái dị, nhe răng nhọn chảy nước dãi từng bước từng bước nhắm vào đíc con mồi.

Đừng nói là leo* cây.

Lên* trời còn được đó.

*上

Khi màn đêm buông xuống, tôi kiệt quệ tinh thần lẫn thể xá.c, cuối cùng tôi cũng tìm được một nơi thích hợp để qua đêm dưới gốc cây keo.

Nằm sấp trên tảng đá trong đồng cỏ, quý sì tộc khoanh hai tay lại.

Má nó chứ, tự nhiên đâu ra có một con báo hoa nhảy ra khỏi cây.

"Đại ca, tha mạng."

Tôi quay đầu nhìn thì thấy một cái chi to đầy đốm.

Móng vuốt ấn trên lưng càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Tôi sợ nếu nó ấn mạnh hơn, thì sẽ làm gãy cái cột sống này của tôi quá.

Ngoan ngoãn nằm trên tảng đá, đôi tai cụp xuống, "Tôi không biết đây là lãnh thổ của ngài, vừa nãy ngược gió, tôi cũng không để ý đến ngài."

Sức lực trên lưng yếu hơn một chút.

Tôi kiên trì nỗ lực: "Đại nhân rộng lượng, Bồ Tát sẽ phù hộ ngài."

“Bồ Tát?” Một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, mang theo hoang mang do dự.

Lực tác động lên lưng hoàn toàn biến mất.

Tôi lập tức cựa mình muốn đứng lên.

Kết quả một trận gió kéo đến, tôi lại bị ấn nằm xuống tiếp.

Lần này là nằm ngửa, bốn cái măng cụt ở tứ chi vểnh lên không trung.

Tôi ngáo ngơ nhìn thẳng vào đồng tử màu vàng kim nhạt.

Mắt phượng mày ngài rất đẹp nha.

Nếu không nhe răng thì đẹp hơn nhiều.

Quá đẹp rồi.

Báo hoa mai duỗi cái mũi, đánh hơi trên người tôi.

Tùy ý xâm chiếm khoảng cách an toàn của tôi.

Con báo chếc dẫm này!

Nhưng tôi không dám cử động.

Đánh không nổi, hoàn toàn đánh không lại luôn.

Tôi sợ nếu khiêu khích anh, anh sẽ trực tiếp cắn tôi mất.

Đối với một con báo săn lang thang một mình trên thảo nguyên, ngay cả một vết thương nhỏ cũng có thể nói chuyện với tổ tiên.

“Mới đến tuổi trưởng thành à?”

Cái mõm của anh chạm vào tai tôi: “Thời kỳ http://xn--fea263m.ng/ dụ.c vẫn chưa đến.”

Tôi lập tức cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”

Anh im lặng, thả tôi đi.

Lùi lại vài bước, sau đó ngồi xổm.

Anh liếm cái mũi, "Em rất thú vị, mùa mưa tới có giao phối không?"

Bên A gửi lời mời chân thành.

Bên B không chịu, nói kháy.

Má nhà anh.

Biến thái quá ông nội ơi. . . . . .

Tôi gặp phải kẻ biến thái rồi!

"Anh, anh bị điên hả?”

Tôi chậm rãi lùi lại, “Hai ta không cùng giống loài.”

Báo hoa mai nghiêng đầu khó hiểu, "Em thích chơi kiểu dè dặt à?”

Cũng đúng, trong mắt dã thú là vậy mà.

Vừa ưng ý cái, chơi caro một đêm là chuyện bình thường.

Hơn nữa, trên thảo nguyên có sự cạnh tranh về sức mạnh, con cái có xu hướng tìm những con đực mạnh hơn để sinh sản con cháu.

Nhưng mà, tôi không phải! Tôi không thể!

Thực hiện động tác của một con báo săn mà nói, rất là khó khăn.

Tôi giơ tay chỉ lên trời phía sau con báo hoa mai, "Anh xem, có con sư tử bay trên trời kìa!"

Khoảnh khắc con báo hoa mai vô thức quay đầu, tôi hoảng sợ không chọn đường, chạy như điên về hướng ngược lại.

Chạy được một đoạn, tôi nhìn lại, nhận ra anh cũng không đuổi theo tôi.

Thay vào đó, anh chậm rãi trèo lên cây, nằm trên thân cây ngáp dài một cái, nhìn tôi chằm chằm, cười nửa miệng.

Cái ánh mắt belike: Nhìn bộ dạng kinh hãi của em kìa.

Rất tức nha.

Nhưng mà tôi sợ thật.

2

Ngày hôm sau, sau khi đi săn thất bại, tôi gặp một con thỏ rừng đang cười nhạo tôi.

Cọc rồi á nha!

Nếu một con báo không ra oai, nó sẽ coi tôi thành một con mèo.

Sư tử, linh cẩu, kền kền, chó rừng bắt nạt tôi, thì tôi nhịn.

Một con thỏ rừng cười lăn lộn với tôi.

Tôi nhào tới thật nhanh, đào đào cái hang thỏ.

Hôm nay, tôi là con báo chít chít!

Đào đất là cách tuyệt vời để giảm stress.

Đào một phát ra 24 con, thì chính là phát rồ rồi.

Nhưng tôi rất đói, đói quá nên mất trí.

Báo săn hầu như không có mỡ trong cơ thể.

Nếu vài ngày mà không ăn.

Rất có thể đói chếc.

Ngay khi bắt được con thỏ rừng, tôi nóng lòng muốn cắn.

Con báo hoa mai quen thuộc bất ngờ xuất hiện, ngồi chồm hổm phía sau tôi.

Đôi mắt vàng kim nhạt không hề chớp nhìn tôi chằm chằm, rất sáng chói.

Anh chậm rãi nói, ý cười thâm trầm: “Thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi.”

Kí lùm mía!

Tôi có cơ sở hợp lý để nghi ngờ anh đang theo dõi tôi!

Tôi chạy nhanh đến mức suýt gãy chân, không có khả năng tôi vẫn còn trong lãnh thổ của anh.

Nghe tiếng báo hoa mai khinh thường cười khẩy, "Chỉ cần tôi muốn, nơi này có thể là lãnh địa của tôi."

. . . . . .

Ok bạn.

Ai có sức mạnh đều đỉnh hết.

Trước khi anh cướp đồ ăn của tôi.

Tôi cũng rất tự giác đưa hai con thỏ béo ú đang líu lo.

Một cái tên rất mĩ miều, “Phí đi đường”

Con báo hoa mai nhìn hai con thỏ rừng, có chút ngáo.

Có lẽ anh chưa gặp qua một con báo săn nào tinh ý như tôi cả.

Món ăn nhỏ này chắc chắn chả đủ cho anh ăn.

Nhưng anh cũng không chê, không nói một lời, ngậm hai con thỏ nhảy lên cái cây gần nhất.

Chúng tôi ăn bữa trưa trong im lặng

Bữa trưa của tôi.

Món tráng miệng trước bữa ăn của anh.

Đương nhiên, sẽ dùng bữa ngon hơn nếu anh không cắn con thỏ và nhìn chằm chằm vào tôi.

Ánh nắng bữa trưa thiêu đốt.

Tôi chậm rãi đi đến bóng cây, định chợp mắt một lát.

Nạp năng lượng cho chuyến đi săn buổi chiều.

Con báo hoa mai lại lặng lẽ nhảy qua đây.

Với tốc độ cực nhanh, tôi bị ấn xuống đất.

Bàn chân thu hồi móng vút đặt trên bụng tôi.

Xoa xoa một cách tùy tiện.

Tôi gần như nôn mửa.

Sau khi ăn xong thì không thể xoa bụng!

Má anh không dạy anh hả?

Không có học thức gì hết!

Tất nhiên, tôi không dám nói những lời này.

Tôi chớp chớp mắt, "Anh làm gì đấy?"

Chóp đuôi báo hoa mai đung đưa trong không khí, “Tôi rất vui vì em cũng thích tôi.”

Mắt tôi muốn rớt khỏi tròng luôn rồi, "Tôi không có!"

“Em cho tôi con mồi em đi săn được, không phải là dấu hiệu tán tỉnh sao?"

Sau đó, anh vươn lưỡi liếm mũi tôi vô cùng thân thiết.

Tôi. . . . . . Tôi tán cái đầu anh thì có!

Tôi nhắm vào Hạ Tam Lộ * của con báo hoa mai.

* Hạ Tam Lộ (下三路): một chiêu thức tàn bạo trong võ thuật, có thể khiến đối thủ ngất xỉu hoặc tử vong sau khi trùng đòn. Tam lộ = ba tuyến, có 3 tuyến trên (đầu, cổ họng, ngực) và 3 tuyến dưới (bụng, chỗ giữa và chân)

Tặng anh một cú này.

Tư thế này.

Sức mạnh này.

Trình độ này.

Ánh mắt báo hoa mai vừa kinh ngạc vừa khác thường.

Sao tôi lại cảm thấy thô tục hơn vào lúc này vậy?

Thừa dịp báo hoa ngây người, tôi chạy trối chếc.

"Anh là báo hoa, tôi là báo săn, chúng ta cách ly sinh sản! Thí chủ mau cải tà quy chính đi!"

Tôi vội vàng chạy trốn.

Đương nhiên là tôi không thấy được phản ứng con báo hoa híp mắt nhìn tôi, đồng tử nhỏ lại, con ngươi màu vàng nhạt lộ ra vẻ quyết tâm phải có cho bằng được.

3

Tin tốt, tin đặc biệt tốt!

Hôm nay tôi bắt được một con linh dương đầu bò!

Meo meo nhẹ nhàng tha con mồi vào lùm cây.

Hí hí, khà khà, hé hé

Sau khi xong bữa tối, tôi ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trên gò mối.

Gió thổi nhè nhẹ, mang theo cơn gió mát.

Thổi trúng chị báo vui vẻ thoải mái nha.

Tôi hệt như một con báo có sự nghiệp!

Xem chụy này ——

Phần lông bóng loáng.

Vằn báo sẹc xy.

Đôi mắt to màu hổ phách.

Đường cong dáng người hoàn mỹ này.

Chị chính là siêu mẫu quyến rũ nhất lục địa này!

Hơn nữa cả ngày nay cũng không nhìn thấy tung tích con báo hoa mai dung tục đó.

Tôi ngủ ngon lành dưới tán gốc cây muồng hoàng yến.

Thật không may, tôi chỉ nhớ là con báo hoa mai kia thích cây keo.

Đậu xanh rau má nó, ai mà biết anh cũng thích cây muồng hoàng yến!

Sau khi bị gặm vào gáy tha lên cành cây, tôi vẫn chưa tỉnh ngủ.

Con báo hoa mai biến thành người ngay trước mắt tôi!

Biến thành người đó!

Tôi là ai, đây là đâu, tôi phải ngủ thêm thôi.

Giọng nói khàn khàn không nghe theo sẽ không bỏ qua, "Em cũng thay đổi đi."

Không nghe không nghe cái tên chếc dẫm tụng kinh đâu.

"Đậu móa! Anh đừng cắn đuôi tôi!" Tôi rùng mình đau đớn.

Mở mắt ra.

Người đàn ông đẹp trai, khuôn mặt như điêu khắc đang thâm tình nhìn tôi.

Hai tay anh đặt trên thân cây ở hai bên người tôi.

"Tôi, tôi không biết, chưa ai dạy tôi cái này. . . . . ."

Nhìn cặp đồng tử màu vàng kim giảo quyệt sáng lấp lánh, tôi khóc không ra nước mắt, "Hay là anh cắn chếc tôi đi."

Lòng tôi bi phẫn quá mà!

Một làn hơi nóng dâng lên.

"Bụp" một tiếng, tôi biến thành người.

Tôi với anh đẹp trai đưa mắt nhìn nhau.

Mặt của anh đẹp trai vô cảm.

Tôi run rẩy nói, "Tôi thật sự không biết biến hóa, tôi không hề lừa anh. . . . . ."

Báo hoa mai nổi tiếng là lòng dạ hẹp hòi.

Tôi sợ anh nghĩ tôi cố tình lừa anh.

Kết quả là cái suy nghĩ không nằm ở chỗ này.

"Quào~" Âm thanh có chút lười biếng, giọng nói đều đều mang chút nghịch ngợm "Em rất hoang dã nha."

Gì rứa?

Tôi cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh.

Se se lạnh.

. . . . . .

Tôi khỏa thâ.n!

A, a a a a!

“Anh lấy quần áo đâu thế?”

Lúc này tôi mới nhận ra thắt lưng anh được đóng khố bằng da rất qua loa.

"Một thợ săn giỏi sẽ tìm những con mồi phù hợp để xuống tay, kể cả quần áo."

Không thể tưởng tượng một anh đẹp trai vừa chổng mông nhìn chằm chằm vào những con cá sấu bên bờ sông vừa điên cuồng nhổ giặt những sợi lông thưa thớt trên chiếc khố da của mình.

Tôi đột nhiên giơ tay đẩy cằm anh, dùng vũ lực di chuyển ánh mắt đầy thích thú của anh.

"Ui ~"

Không biết là có phải cắn vô đầu lưỡi không, mà đau ấy.

Anh đẹp trai lần đầu tiên khoe răng nanh với tôi.

Hàm răng rất trắng, chắc chế độ ăn uống rất tốt. . . . . .

Không phải!

Bây giờ không phải lúc để nói!

"Xin lỗi, xin lỗi, "

Tôi thu mình lại càng lúc càng nhỏ, cố gắng giao tiếp, “Tôi không biết tại sao khi thấy mặt anh, tôi chỉ muốn đánh anh.”

Nhất định là duyên số kiếp trước rồi~

Mặt anh chàng đẹp trai sụp đổ.

Hừm, giao tiếp thất bại.

Tôi chỉ vào cái khố da trên eo anh, thử lái sang chủ đề khác: “Anh có thể cho tôi quần áo này không?”

"Cầu xin đi?" Anh chìa tay chọt chọt cơ bụng mình.

Phần này bỏ qua nha?

Anh đẹp trai rất nghe theo, nhưng ý cười trên khóe miệng chả có ý tốt nào, "Vậy em định đền đáp tôi thế nào?"

Chẵng lẽ trên đời này không có chân tình sao?

Giới trẻ thì không nên tham lam nha!

Mặt tôi đỏ bừng, huhu kích động nói đồ cặn bã.

Sau đó biến lại thành báo săn.

Tôi và anh đẹp trai hai mắt nhìn nhau.

"Khỏi," Mặt tôi vô cảm, "Tôi không cần."

"Chậc."

4

Sáng sớm, trong hang động.

Tôi vẫn khò khò ngủ ngon lành.

Một cái tay không thành thật khẩy khẩy.

Một lần, hai lần, ba lần. . . . . . Tôi quay lại trừng mắt nhìn.

Đối mặt với một khuôn mặt đẹp trai khiến người ta ghen tị, lại toang rồi.

Lại gặp nhau.

Khuôn mặt này không chỉ ngắm ở giữa trái tim tôi mà còn rất quen thuộc.

Tựa như vết sẹo trên chân mày của anh này.

Khiến người ta vừa yêu vừa ghét, cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Nhưng tôi nghĩ mãi không ra.

Con báo hoa mai dường như biết tôi thích khuôn mặt này.

Nên hôm qua vẫn giữ nguyên hình dáng con người, mặt dày theo tôi vào trong hang, ở đó không thèm rời đi.

Nhân lúc tôi ngủ thì anh tiến đến bên cạnh đọc tên của mình suốt đêm.

Nhờ anh mà mọi giấc mơ của tôi đều có tên hai chữ " Snow*"

* tên động vật của na9 là 斯諾:Snow, còn tên thật là 斯圖爾諾: Sturno

Chủ nhân cái tay không thành thật kia vẫn bình thản mở lời, "Muốn ăn gì? Tôi bắt cho em."

Tôi vùi đầu vào trong móng vuốt, "Tê giác."

". . . . . . Nói lại lần nữa."

"Hà mã?"

*báo săn chủ yếu săn mồi trong ban ngày, chúng thường săn những loài động vật nhỏ như linh dương, lạc đà, dê, cừu, antelope, thỏ và các loài động vật có kích thước tương đối nhỏ.

Hang động im ắng.

Này cũng không được, kia cũng không được.

Anh không được luôn à, cậu trai nhỏ.

Tôi ngẩng đầu lên, khinh bỉ nhìn, bắt gặp nụ cười nham hiểm của Snow.

"Có vẻ như em không đói lắm, chúng ta tập thể dục buổi sáng nhé."

"Đậu má, linh dương đầu bò, linh dương đầu bò!" Tôi nhanh chóng nhảy dựng lên, "Tôi muốn ăn linh dương đầu bò!"

Ăn sáng xong chúng tôi bắt đầu đi dạo loanh quanh.

Chủ yếu chỉ có tôi đi dạo đúng nghĩa, còn Snow thì lê bước phía sau tôi.

Sau đó dưới sự chỉ đạo của tôi, tình cờ gặp một đám thú đang đánh nhau.

Đi về phía bên trái chính là đàn linh cẩu khoét nọi tẹn* có tiếng.

*Tao1gang1: nó là từ moi đíc, linh cẩu là loài tấn công theo bầy đàn, chúng sẽ nhắm vào phần nhược điểm (bụng) của con mồi khiến con mồi mất phản kháng từ đó moi đồ để ăn.

Link yt không phải tầm bậy shoppe đâu: https://www.youtube.com/watch?v=xgCKucnLQjc

Bên phải là tiếng mắng chửi khó nghe là chỗ đóng quân của sư tử đực.

Anh nói đánh thì đánh à.

Thấy rõ đối thủ không vậy?

Có vài con linh cẩu chạy loạn khắp nơi như thể bị mù.

Liên lụy người vô tội rồi.

Tôi là cái con báo săn vô tội bị nhắm vào chi sau.

Và không may Snow “người vô tội” bị thương vì cứu tôi.

Phải biết rằng.

Báo hoa mai là tuyển thủ xài hack thiên bẩm.

Chỉ cần bọn họ muốn, không ai có thể tìm ra dấu vết của họ chứ đừng nói đến việc làm hại họ.

Kết quả là bây giờ anh bị thương vì tôi.

Lương tâm tôi run rẩy tội lỗi.

Snow loạng choạng nằm nghiêng trên đồng cỏ.

Anh thở hổn hển, "Em đi đi, mặc kệ tôi."

Lúc này chúng tôi đi xuôi gió, con linh cẩu đuổi theo chúng tôi tạm thời bị mất phương hướng.

Nhưng không ai có thể biết liệu hướng gió có thay đổi trong giây tiếp theo không.

Tiếng động lúc gần lúc xa.

Tôi trực tiếp biến thành hình người, dùng hết sức lực của mình.

Trong ánh mắt ngáo ngơ của Snow, ôm lấy anh bỏ chạy như điên.

Một đám bụi bay tứ tung ở phía sau.

Sau đó, Snow rơi vào trạng thái hôn mê.

Tôi ôm không nổi rồi.

Xung quanh rất an toàn nên tôi kéo đuôi anh khó khăn đi về phía trước.

"Hu hu hu, tôi không bao giờ. . . . . ăn chùa nữa đâu”

"Tôi sẽ cố gắng đi săn mà.”

"Miễn là tôi có miếng thịt để ăn, thì anh sẽ không bao giờ chết đói!"

Khi chúng tôi đến hang động hôm qua cư trú, thì phía sau truyền đến một giọng nói yếu ớt phía sau.

"Đừng kéo."

Tôi vui mừng nhảy dựng lên, "Snow, anh tỉnh rồi?"

Snow nheo mắt, sắc mặt tái nhợt, "Bị đau tỉnh, xì trum của tôi bị cọ xát suốt đường.”

. . . . . .

Thật sự vô cùng rất xin lỗi anh!

Ba tháng sau mùa mưa.

Nhiệt độ dần tăng.

Không một giọt mưa nào rơi trên thảo nguyên

Mực nước sông liên tục giảm.

Sóng nhiệt có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Lá cây khô héo, cát bụi bay đầy trời.

Mọi thứ báo hiệu mùa khô đang đến gần.

Ban đầu, chỉ có động vật ăn cỏ di cư khi mùa khô đến.

Nhưng tôi thì khác.

Khẩu phần ăn hết rồi, không chạy theo chẵng lẽ ở lại chếc đói à.

Snow hết cách, cũng đành đi theo tôi.

Ba ngày sau, chúng tôi xuyên qua rừng cây dương hòe, tìm thấy một căn nhà gỗ ở một bãi đất trống.

? ? ?

Hành tinh này, có con người?

5

"Nhà kìa!"

Mắt tôi phát sáng.

"U là trời, có nhân loại không?"

Really? Really!

Tôi biến thành dạng con người, ra sức nhào nặn má của Snow

Hét lên đầy phấn khích.

Có nhân loại, đồng nghĩa với việc có sự tồn tại của nền văn minh tiên tiến.

Trong nhà đó, toàn là đồ tốt nha!

Snow bị nựng phải càu nhàu một tiếng.

Vẫn chưa hoàn hồn lại.

Tôi nhấc chân trước bên phải lên, đạp vào cửa.

Bản thân tôi cũng không hiểu, nhưng dựa vào cảm giác quen thuộc tôi đưa mắt nhìn qua mắt mèo.

Sau đó có tiếng bíp.

Cánh cửa mở ra.

Ngôi nhà được trang bị đầy đủ nội thất, giường gấp, tủ lạnh, phòng tắm, nhà vệ sinh —— thiên đường đây rồi!

Đây là thiên đường của tôi!

Trong tủ lạnh không chỉ có thịt tươi mà trong ngăn kéo bàn còn có bật lửa, đèn pin và các loại dụng cụ làm lạnh, chống thấm nước.

Hơn nữa, nó còn có máy làm nước đó!

Là nước tinh khiết có thể đun sôi!

Kể từ khi biết mình có thể biến thành người, tôi chế tạo những thiết bị lọc nước giếng đơn giản để uống nước.

Nhưng mỗi lần uống phải một ít đất vẫn là điều không thể tránh khỏi.

Tôi lập tức cầm chiếc ly bên cạnh lên, rót một cốc nước.

Cô gái báo tinh tế.

Cuộc sống ưu nhã nha.

Chưa đợi tôi nếm thử vị ngọt.

Thì Snow trong hình thái con báo hoa mai tò mò tự mãn tiến tới.

Tôi bị chả đâm lảo đảo một cái, cốc thủy tinh rơi xuống đất

"Rượu cung đình của tôi!”

"Haizz!" Tôi ngửa mặt lên trời thở dài, "Rượu cung đình của tôi!"

Snow không biết tại sao lại nói, "Một trăm tám một cốc?”

". . . . . ."

Tôi sốc.

Kinh ngạc quay phắc 180 độ nhìn chằm chằm Snow.

Tôi thử thăm dò: “Rượu này như thế nào?”

Ánh mắt Snow hoang mang dần trở nên tỉnh táo, “Tôi bốc phét cho bạn nghe.”

*những câu đối trên có trong tiểu phẩm 打工奇遇 trong Đêm hội mùa xuân CCTV năm 1996, câu chuyện kể về một bà lão ở nông thôn muốn mở nhà hàng nên lên thành phố làm việc, nên đã xin việc tại “Thái Hậu đại tửu lâu” mới khai trương, đảm nhiệm thành cò mồi dụ khách để bán sản phẩm dỏm với giá cao, vd là rượu giá rẻ pha nước gọi là “Rượu cung đình” 180 tệ 1 ly,

Vd điển hình ở VN là sừng tê giác không hề có giá trị nào về mặt y học vì hợp chất sừng tê giác giống móng tay - móng chân con người, nhưng lại có giá 300.000 USD cho 1 cái sừng, khoảng 6,5 tỉ đồng VN

. . . . . .

Tôi liếm môi, "Snow . . . . . . Anh cũng xem phim tài liệu địa cầu à?"

Snow biến thành người, khuôn mặt mù tịt gãi sau gáy.

"Sau khi bước vào nhà, tôi cảm thấy có gì đó không ổn."

Anh đánh giá hoàn cảnh trong căn nhà, có chút đăm chiêu, “Hình như tôi quên mất chuyện quan trọng gì đó.”

A!

Cái đầu ngứa đòn.

Chẳng phải nên khôn ra sao?

Đương nhiên là chúng tôi chẳng nhớ gì hết.

Nhưng thông qua giao tiếp.

Tôi chắc chắn Snow cũng là con người!

Tôi chỉ không biết làm thế nào mà chúng tôi lại có hình thái động vật.

Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là tại sao tôi có thể mở cửa vào được nhà?

Mặc dù cuối cùng cũng không phát hiện ra điều gì, nhưng sau khi quan sát một lúc tôi phát hiện không có ai xuất hiện gần căn nhà này.

Chúng tôi đánh bạo suy đoán ngôi nhà này bị lãng quên hoặc là chính tôi là chủ nhân của nó.

Tóm lại, tuân theo đạo đức tốt đẹp là “Sao có thể phí của giời”, tôi và Snow dọn vào ở.

Cũng đâu phải là tu hú chiếm tổ, mà là tận dụng tối đa của cải!

. . . . . . Hé hé~

Ngày ngày tháng tháng trôi qua.

Trong mùa khô khan hiếm lương thực, chúng tôi vẫn có khoảng thời gian vui vẻ.

Cho đến khi mùa mưa lại đến.

Một buổi chiều nọ, một vị khách không mời mà đến đã xông vào lãnh thổ của chúng tôi.

Chiếc bờm dày màu trắng xám bay tự do trong không trung.

Úi mẹ ơi.

Sói tuyết?

Tôi bị lão thị rồi sao?

Không biết con sói tuyết chạy từ ngọn núi tuyết nào ra, ngay khi nhìn thấy tôi thì kích động thút thít một tiếng.

Nó lê cơ thể loạng choạng sống dở chết dở của mình về phía tôi.

Snow nằm chắn trước mặt tôi.

Vẻ mặt nó nghiêm túc cảnh giác, đồng tử hơi co lại, tiếng gầm gừ trầm thấp liên tục truyền ra từ cổ họng.

Móng vuốt ấn xuống mặt đất, tạo thành những vết lõm sâu.

Con sói tuyết khó khăn dừng lại, ngập ngừng nhìn tôi.

Nó lo lắng mở miệng: "Điện hạ, cẩn thận con báo hoa mai kia."

Sau đó nó ngất đi.

Tiếng gọi “Điện hạ” đó khiến lòng tôi bập bềnh.

Bí ẩn mơ hồ trong thời gian lâu dài dường như xuất hiện một số manh mối.

Sau khi hoàn hồn, Snow đã đi tới trước mặt sói tuyết, cúi đầu ngửi ngửi có chút chê.

Anh cân nhắc một hồi, rồi thờ ơ ngẩng đầu, "Hết cứu được rồi, chôn đi."

Ánh vàng kim trong mắt rực rỡ, "Chôn sâu chút."

. . . . . .

Anh đừng tưởng tôi không nhìn thấy cơ thể nó đang thở nha!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play