Trên mặt mấy đứa nhỏ dính bùn, còn có quần áo giày dép trên người và tay bọn nhỏ đều dính bùn cả, nhìn dáng vẻ kia của bọn nhỏ, Trình Như Lan buồn cười cười nói.
Chu Mãn Duệ bước đến kéo mấy cậu bé lại đây, nói rằng, “Ngoan nào, cha dẫn mấy đứa đi rửa tay chân, rửa sạch sẽ rồi mẹ lấy đồ ăn ngon cho các con nhé!”
Hai người cùng dẫn mấy cậu bé trở về sân trước.
Trình Như Lan nhìn dáng vẻ cả người dơ bẩn này của bọn nhỏ, nói rằng, “Không được đâu, bây giờ mấy đứa nhỏ bẩn quá rồi, để mấy đứa nhỏ tắm nước nóng luôn đi, sau đó thay quần áo sạch sẽ cho bọn nhỏ!”
Chu Mãn Duệ liền xuống bếp nấu nước tắm cho ba đứa nhỏ.
Trình Như Lan nhìn bộ dáng này của ba đứa thì cười nói: “Mấy con khỉ nghịch ngợm này, bây giờ biết ngượng ngùng rồi sao, cả người các con đều dơ hết rồi!”
“Mẹ ơi lần sau bọn con sẽ không làm vậy nữa, mẹ đừng giận mà!”
Đại Bảo, Nhị Bảo sợ mẹ sẽ giận bọn họ liền lập tức ngoan ngoãn nhận sai.
“Mẹ không giận mấy đứa, cũng không có nói sau này không cho các con nghịch bùn nữa, chỉ là lần sau lúc các con lại nghịch bùn, đừng làm bẩn quần áo trên người nhé, các con biết chưa?”
Trình Như Lan nhìn thấy dáng vẻ kia của thằng bé, cô đau lòng, lập tức ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt mấy đứa nhỏ, dịu dàng mà nói.
“Vâng, vâng, mẹ ơi bọn con biết rồi ạ!” Hai anh em biết mẹ không tức giận, liền lập tức vui mừng đến nỗi khoa tay múa chân.
“Được rồi, các con chờ một lát, cha nấu nước tắm xong rồi sẽ tắm rửa cho các con, bây giờ mẹ vào phòng lấy quần áo cho các con thay nhé.”
Mà Chu Mãn Duệ nhìn thấy tất cả những chuyện này, trong lòng anh có một cảm giác nói không nên lời, không phải là anh vẫn luôn hướng về cuộc sống như thế này sao, không ngờ loại cảm giác này lại do Trình Như Lan mang đến cho anh, làm trong lòng anh có cảm giác vô cùng phức tạp xem lẫn khó hiểu.
Thấy Chu Mãn Duệ đứng ở cửa phòng bếp nhìn cô, Trình Như Lan khó hiểu nói, “Anh đang làm gì vậy, nấu nước xong chưa, nấu xong rồi anh mau bưng ra ngoài tắm cho bọn nhỏ đi chứ!”
“Ừm, được, bây giờ tôi sẽ giúp bọn nhỏ tắm rửa!” Chu Mãn Duệ bị lời nói của cô làm cho bình tĩnh lại, lập tức ho khan vài tiếng, thu lại suy nghĩ mà nói.
Chu Mãn Duệ đổ đầy nước nóng vào chậu, anh ấy sờ thử nhiệt độ nước, vừa vặn thích hợp, liền đặt Tam Bảo nhỏ nhất vào chậu tắm trước, chà sạch hết bùn đất trên người thằng bé, tắm rửa sạch sẽ cho thằng bé từ trên xuống dưới.
Đợi Tam Bảo tắm xong rồi, Trình Như Lan lập tức ôm nhóc con vào lòng, sau đó dùng khăn lông để lau khô người cho thằng bé.
Thằng bé bây giờ cả người mập mạp, vô cùng đáng yêu, Trình Như Lan sờ lên cảm giác yêu thích không muốn buông tay.
“Mẹ ơi nhột nhột nhột!” Thằng bé bị mẹ sờ cảm thấy nhồn nhột, không nhịn được mà cười khanh khách.
Trình Như Lan không dám đùa giỡn với nhóc con nữa, sợ thằng bé bị cảm lạnh, lập tức giúp thằng bé mặc quần áo vào.
“Được rồi, con xuống đi! Ngoan ngoãn nào, đừng làm dơ quần áo nữa nhé!” Trình Như Lan dặn dò thằng bé.
Thằng bé nghe thấy lời mẹ nói, nghiêm túc gật gật cái đầu nhỏ của mình “Vâng” một tiếng.
Mà Chu Mãn Duệ lúc này đang tắm rửa cho Đại Bảo và Nhị Bảo tẩy, hai cậu bé lớn rồi, cũng hơi hiểu chuyện rồi, cũng biết ngượng ngùng.
Lúc Chu Mãn Duệ đang tắm rửa cho bọn nhỏ, hai nhóc con còn dùng tay nhỏ che bụng nhỏ của mình lại, Trình Như Lan nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ này của bọn họ thì cảm giác muốn cười đau cả bụng rồi, thật sự quá đáng yêu rồi, sao có thể manh như vậy chứ!
Sau khi hai đứa nhỏ tắm xong, Trình Như Lan cố nén cười giúp bọn nhỏ lau khô người, sau đó giúp bọn nhỏ thay quần áo.
“Cô cười gì vậy?” Chu Mãn Duệ nhìn thấy Trình Như Lan thỉnh thoảng bật cười, khó hiểu mà hỏi.
“Không cười gì cả, nhưng anh không cảm thấy dáng vẻ xấu hổ này của Đại Bảo Nhị Bảo rất manh à?” Trình Như Lan giải thích.
“ ‘Manh’ nghĩa là gì?” Chu Mãn Duệ nghe thấy một từ kỳ lạ thốt ra từ miệng cô liền hỏi.
Có lẽ chuyện này có liên quan đến bí mật của cô nhỉ!
“Ồ, ý là đáng yêu đó, tôi cảm thấy dáng vẻ xấu hổ của bọn nhỏ rất đáng yêu, rất buồn cười, anh không thấy vậy sao?”
Trình Như Lan hỏi lại anh ấy.
“Ừm, đúng thật là đáng yêu!” Nhưng mà lúc Chu Mãn Duệ nói ra hai chữ ' đáng yêu' , anh nhìn Trình Như Lan mà nói.
Trình Như Lan bị ánh mắt của anh ấy nhìn đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ lên, anh đang thả thính tôi sao?
Trình Như Lan cà khịa ở anh trong lòng, lúc mới đầu cô còn tưởng rằng anh là một người đàn ông lạnh lùng độc mồm độc miệng, không ngờ lại là người lõi đời, thật sự không thể trông mặt bắt hình dong mà!
Chu Mãn Duệ cảm giác không khí giữa hai người vừa xấu hổ vừa mập mờ, liền lập tức đứng lên nói rằng, “Tôi thấy lu nước trong nhà không có nước, bây giờ tôi đi gánh hai thùng nước về nhà.”
Nói xong anh liền đi vào phòng bếp cầm thùng nước vội vã ra cửa.