Lúc Chu Mãn Duệ còn đang nghĩ miên man, Bạch Tiểu Vi đã chạy đến bên cạnh anh.
“Mãn Duệ ca ca, chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm sâu đậm, có bao giờ anh lại lạnh nhạt với em như vậy, có phải có chuyện gì khiến anh không vui không, hay là do Lan tỷ không cho anh qua lại với em, chắc không có đâu, lần trước chị ấy còn nói với em sẽ không làm chuyện này, a, nói sau rồi, Như Lan và em là chị em tốt, cô ấy nhất định sẽ không để ý.”
Chu Mãn Duệ im lặng nghe cô ta nói xong, trên mặt không hề dao động, anh chính là không thích cô ta lời nói giấu kim như vậy.
“Nói xong chưa, nói xong rồi thì tôi về đây, hiện tại tôi đã kết hôn, phải chú ý bên ngoài một chút, miễn cho người khác hiểu lầm.”
Chu Mãn Duệ nói xong liền bế Tam Bảo lên ôm vào lòng, một tay kéo lấy bọn Đại Bảo rời đi.
Dư lại Bạch Tiểu Vi sững sờ tại chỗ, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, vặn vẹo cực kì.
Cô ta đổ tất cả mọi chuyện lên đầu Trình Như Lan, đại khái cảm thấy nếu không phải tại Trình Như Lan, Mãn Duệ ca ca sẽ không nói như vậy, cũng không vì tránh tị hiềm mà từ chối nói chuyện với cô ta.
Kỳ thật cô ta không biết, cho dù không có Trình Như Lan, Chu Mãn Duệ cũng sẽ không thích cô ta, đều là cô ta tự mình đa tình, tự mình cho là đúng.
Chu Mãn Duệ đưa mấy nhóc con về nhà, Trình Như Lan đang ở sau vườn xem mấy hạt giống hôm trước cô trồng.
“Mẹ ơi, mẹ đâu rồi?”
Trình Như Lan loáng thoáng nghe thấy tiếng bọn Đại Bảo gọi mình.
“Mẹ ở đây này, Đại Bảo Nhị Bảo, mẹ đang ở trong vườn rau phía sau nhà.”
Trình Như Lan ngồi xổm trên mặt đất nhìn mảnh đất này, liền lớn tiếng đáp lại.
Không bao lâu sau, Chu Mãn Duệ cũng ôm Tam Bảo cùng Đại Bảo, Nhị Bảo cũng đi vào sân sau.
Nhìn thấy Trình Như Lan đang chăm sóc vườn rau, sự ngạc nhiên chợt lóe qua trong đôi mắt anh.
Anh bây giờ càng ngày càng tò mò về cô, không chỉ có tính cách đơn thuần tốt bụng, nấu đồ ăn rất ngon, hơn nữa còn cần mẫn, không hề giống với Trình Như Lan một chút nào.
Vậy thì cô rốt cuộc là ai chứ? Rốt cuộc cô từ đâu mà đến, đến đây có mục đích gì?
Anh ấy thật sự nhìn không ra cô giống một người nằm vùng
Xem ra tiếp theo anh phải thử cô một chút mới được.
Đầu óc Chu Mãn Duệ vừa động, liền nghĩ ra một ý tưởng hay.
“Này, bây giờ anh đang nhàn rỗi, đi gánh giúp tôi hai thùng nước đi, tôi muốn tưới đất trồng rau một chút, đất trong vườn này quá khô rồi.”
“Cô đang gọi tôi à?” Chu Mãn Duệ cố ý làm bộ nghi hoặc khó hiểu hỏi.
“Nói nhảm, không phải gọi anh, thì gọi ai chứ?” Trình Như Lan nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch này của anh liền nhìn trời trợn trắng mắt.
“Tôi có tên mà, tôi không phải tên là ' này ', nếu không thì sao tôi biết được người cô gọi là tôi chứ!”
Nhìn vẻ mặt vô tội của anh ấy, Trình Như Lan lập tức nổi giận, người này thật sự khiến người khác tức giận quá rồi.
“Chu Mãn Duệ, được rồi chứ, mau đi gánh nước về đi, lần này tôi không gọi sai phải không!”
Bây giờ có việc cần nhờ anh, cô nhẫn nhịn cơn tức trước đã, Trình Như Lan cô co được giãn được, mai mốt tính sổ với anh ấy sau.
Nam chủ là bậc thầy trong việc thưởng thức bảo vật đó, ha ha.
Chu Mãn Duệ nhìn thấy dáng vẻ Trình Như Lan bị mình chọc tức đến muốn giậm chân, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.
Anh mang theo tâm trạng vui sướng đi gánh hai thùng nước về nhà, sau đó lần này không cần Trình Như Lan chủ động giao việc nữa, anh lại chủ động tưới hết đất một lượt.
Trình Như Lan thấy anh biết điều như vậy, nghĩ thầm vậy còn tạm được đó, biết chủ động giúp cô làm việc mà, người này còn không đến mức hỏng bét đến hết thuốc chữa đâu!
Hai người hợp sức cùng nhau xử lý vườn rau một lượt, còn ba đứa nhỏ lại ngoan ngoãn ở bên cạnh chơi nặn bùn.
Chờ hai người xong việc rồi, trên trán Trình Như Lan cũng chảy ra rất nhiều mồ hôi.
“Đi thôi, làm xong hết rồi, về sân trước đi!” Trình Như Lan dùng tay lau sạch mồ hôi trên mặt, thở hổn hển nói với Chu Mãn Duệ.
Thân thể này thật sự quá mảnh mai, chỉ làm việc nặng một chút thôi đã thở hổn hển, xem ra sau này phải bắt đầu tập luyện lại yoga thời hiện đại rồi, như vậy không chỉ có thể rèn luyện thân thể, còn có thể duy trì đường cong của cơ thể đó, cớ sao mà không làm chứ!
Trình Như Lan yên lặng thầm nghĩ trong lòng.
“Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, đừng chơi nữa, các con xem đứa nào cũng trở thành mèo hoa rồi kìa, đi, về sân trước đi, mẹ lấy đồ ăn ngon cho các con nhé.”
Trình Như Lan nhìn về phía mấy thằng bé, phát hiện chỗ đó có thêm ba con “mèo mặt hoa”.