Cho nên thời gian một tháng tới anh sẽ quan sát cô thật chặt chẽ, như vậy hẳn có thể xác định xem cô là ai, có phải nằm vùng hay không?
Mà Trình Như Lan đang ở trong bếp nấu cơm, cũng không biết cô gặp Chu Mãn Duệ còn chưa đủ 1 ngày, đã bị người ta phát hiện ra bí mật lớn nhất cuộc đời rồi, cô….lật xe rồi!
Cô còn tưởng là, chính mình diễn xuất rất tốt, cả nhà mẹ chồng chẳng có ai hoài nghi. Nói gì đến Chu Mãn Duệ chẳng mấy lúc ở bên cạnh nguyên chủ, chắc chắn sẽ không phát hiện ra cái gì bất thường.
Cho nên hiện tại cô còn đang không ngừng mắng Chu Mãn Duệ ở trong lòng, lớn lên có một bộ nhân mô cẩu dạng, tính tình lại ác liệt như vậy, tức chết cô rồi!
Bữa trưa Như Lan làm một bàn cơm thịt kho tàu, một phần sườn chua ngọt với canh trứng.
Cô không biết sức ăn của Chu Mãn Duệ như thế nào, cho nên hôm nay nấu nhiều hơn một chút, cơm cũng tăng lên hai bát, anh là quân nhân, sức ăn khẳng định không nhỏ, Trình Như Lan thầm suy đoán trong lòng.
Một lúc sau, cô bày biện xong, nhìn thấy Chu Mãn Duệ chơi đùa với bọn nhỏ ở trong sân, bộ dáng ba nhóc con rất vui vẻ thì trong lòng lập tức mềm mại, cũng lười so đo chuyện lúc nãy.
“Ăn cơm!” Trình Như Lan hô lên với mấy cha con.
“Được, đến đây, Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo, đi, đi ăn cơm, buổi chiều chúng ta lại chơi.”
Chu Mãn Duệ nói với mấy đứa con xong liền chủ động vào bếp bưng thức ăn ra giúp Trình Như Lan.
Nhìn một bàn sườn chua ngọt, thịt kho tàu, còn có canh trứng, lông mày Chu Mãn Duệ nhướn lên một cái, mấy món này Trình Như Lan cũng không biết nấu.
Anh nhớ rõ lần trước trở về cố ý mua mấy cân thịt, cuối cùng bị Trình Như Lan lăn lộn không ra bộ dáng, nấu hỏng toàn bộ.
Thế là về sau anh không mua thịt về nữa.
Chu Mãn Duệ gắp một miếng thịt kho tàu lên ăn, béo mà không ngấy, hương vị rất ngon, còn có thể phân cao thấp với đầu bếp ngoài tiệm một phen.
“Từ khi nào cô biết làm mấy món ngon như vậy?” Chu Mãn Duệ thử hỏi.
“A?” Như Lan nghi hoặc kêu lên, sau đó lập tức bảo,”Tôi biết trước kia tôi nấu cơm không tốt lắm, nhưng sau đó đã nghiêm túc học hỏi, anh thử xem có phải ngon hơn trước nhiều không?”
Trình Như Lan cố ý nói như vậy, nhưng cô không biết, áo choàng của cô đã sớm rớt rồi, còn tưởng chính mình che giấu thật tốt.
“Ừm, xác thật là tiến bộ rất lớn, nếu không phải trên thế giới này không có ai giống nhau như đúc, tôi còn tưởng cô là người khác đấy!” Chu Mãn Duệ nói xong liền nhìn chằm chằm phản ứng của Trình Như Lan.
“Ha ha, sao có thể, anh đang nói đùa à, chẳng lẽ bộ dáng bây giờ của tôi anh không thích, thích cái kiểu trước kia hơn sao?” Trình Như Lan cố ý bày ra dáng vẻ kệch cỡm nói.
Chu Mãn Duệ bị lời này làm cho nghẹn họng, không thèm nói chuyện với cô nữa.
Như Lan lúc này đang đút cho Tam Bảo ăn canh trứng, tiểu gia hỏa ăn vui đến mức miệng nhỏ phình lên, nhưng vẫn không ngừng kêu la,”Mẹ, ăn ngon ăn ngon, con muốn nữa!”
Trình Như Lan ôn nhu lau sạch miệng nhóc, sau đó lại đút cho một ngụm canh, còn thêm một miếng thịt kho tàu.
Chu Mãn Duệ nhìn bộ dáng ôn nhu của cô thì vô cùng nghi hoặc, nhìn ra được cô đối xử với ba đứa trẻ đều là thật lòng yêu thương, nếu không tụi nó cũng không bám cô như vậy, hơn nữa ba đứa nhóc so với hồi trước cũng mập lên không ít, trên mặt cũng có thịt rồi.
Chứng minh cô là một cô gái tâm địa thiện lương, sao có thể là đặc vụ được!
Chu Mãn Duệ hiện tại tràn ngập tò mò với Như Lan, cô rốt cuộc là ai?
Ăn cơm xong, Chu Mãn Duệ dắt theo mấy đứa con đến nhà ông bà nội, anh muốn qua Chu gia nói chuyện một chút, cũng đã không gặp mọi người hơn một năm rồi.
Mà Trình Như Lan lúc này đang ở trong phòng mình dọn dẹp lại đồ một chút.
Cô cảm thấy Chu Mãn Duệ người này thực sự rất thông minh, vừa nãy ở trên bàn cơm lại không ngừng thử cô.
Cô biết anh bây giờ đang hoài nghi cô không phải Trình Như Lan, nhưng cô lại không biết, người ta còn hoài nghi đến cô là đặc vụ nằm vùng rồi!
Tuy nhiên Trình Như Lan cũng không lo lắng, cho dù cuối cùng anh có biết được cô không phải là nguyên chủ đi nữa, cùng lắm thì cô rời khỏi đây là được rồi, chẳng qua có hơi luyến tiếc ba đứa nhóc.
Hoặc là cô cũng có thể cùng anh hòa bình ở chung, sau đó giúp anh chăm mấy đứa con thêm vài năm cũng được!
Trong lòng Trình Như Lan lộn xộn một đống, dù sao thân thể này là của nguyên chủ, cũng là mẹ ruột bọn nhỏ, cô có trách nhiệm cùng nghĩa vụ chiếu cố tốt tụi nó.
Mà lúc Chu Mãn Duệ đến Chu gia, lại vừa vặn là thời điểm cả gia đình đang ăn cơm.
“Chú ba, chú về rồi!” Nhìn thấy em trai tham gia quân ngũ ở bên ngoài đã hơn một năm không về, Chu Mãn Quốc và Chu Mãn Quân đều kích động vô cùng.