Mà lúc này Chu Mãn Duệ vẫy tay với ba nhóc con: ”Đại Bảo dẫn em qua đây, ba ba cho mấy đứa đồ ăn ngon.”

Kỳ thật anh cũng đang muốn thử Trình Như Lan, giống như trước kia mỗi lần anh quay về, Trình Như Lan đều giấu hết hành lý của anh đi, tuyệt đối không để anh cho bọn trẻ hay Chu gia bất cứ đồ gì.

Trình Như Lan không có phản ứng gì, dù sao cũng không phải đồ mang về cho nguyên chủ, mà da mặt cô cũng không có dày như vậy đi đòi.

“Mẹ, mẹ từ từ hẵng về, con có đồ mua cho cha với mẹ, đợi chút mẹ cầm lấy rồi về.”

Chu Mãn Duệ thấy bà Chu chuẩn bị đi liền nói, nhưng khóe mắt vẫn nhìn xem Trình Như Lan có phản ứng gì.

Kết quả là cô cứ vậy đi thẳng vào bếp.

Nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của con trai, bà Chu cũng giúp Trình Như Lan nói một câu, ”Vợ con gần đây thay đổi rất nhiều, mẹ xem con bé hiện tại mặc dù vẫn ăn tiêu phung phí, nhưng đối xử với mấy đứa nhỏ rất tốt, so với trước kia khá hơn nhiều, con xem mấy đứa nhỏ bám con bé như thế nào kìa!”

“Cô ấy thay đổi từ lúc nào?” Chu Mãn Duệ hỏi.

“Chuyện này mẹ không rõ lắm, nhưng hôm nọ anh cả con qua gánh nước giúp, con bé còn cho nó một bát xương sườn về ăn đấy. Mặc dù bây giờ vẫn rất lạnh nhạt, nhưng tính tình này so với trước kia khá hơn nhiều. Hơn nữa con xem hiện tại mấy đứa nhỏ có mẹ nó lo, tính tình cũng năng động hơn trước, gần đây trên mặt cũng thêm ít thịt rồi.”

Bà Chu nói rất nhiều chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.

Bà cũng không có ý gì, chỉ là xem con dâu út gần đây cũng đổi tính rồi, không kém như trước, đối xử với con cũng rất tốt, bà liền hi vọng con trai con dâu từ nay có thể chung sống hòa thuận, cho dù không vì bọn họ, thì cũng phải nghĩ cho ba đứa trẻ.

“Mẹ, con biết rồi!” Chu Mãn Duệ nhìn bà Chu vẫn nhọc lòng vì anh, trong lòng không khỏi thấy áy náy.

Ngày thường đứa con trai là anh còn không ở bên cạnh chiếu cố hai ông bà, ngược lại còn để họ lo lắng cho anh.

“Mẹ, đây là đồ con mua cho mẹ với cha.”

Chu Mãn Duệ vào nhà mở hành lý, sau đó lấy áo khoác mua cho ông Chu đưa cho bà Chu, ngoài ra còn đưa thêm một nửa thịt hộp, hai khối vải dệt với hai bao điểm tâm và đường.

“Lão tam à, mấy cái này vẫn nên để lại cho vợ con với bọn nhỏ ăn đi.”

Bà Chu thấy con trai cho mình nhiều đồ như vậy liền sống chết không cần, cuối cùng chối không nổi, chỉ có thể mang hết về.

Chờ bà Chu mang đồ rời đi, Chu Mãn Duệ bế Tam Bảo lên, sau đó nói với ba nhóc con: ”Ba ba mua cho mấy đứa rất nhiều đồ ngon!”

Sau đó dưới ánh mắt chờ mong của đám nhóc, Chu Mãn Duệ lấy ra một hộp chocolate, chia cho mỗi đứa một miếng.

Tiếp theo lại lấy ra 2 túi kẹo sữa bạch thỏ, 2 túi bánh quy, 2 bọc điểm tâm để lên bàn, cuối cùng còn có rất nhiều thịt hộp.

Hai nhóc con nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, đôi mắt tỏa sáng, chờ đến khi nhìn thấy thịt hộp càng trở lên kích động, thứ này tụi cậu biết, lần trước ba ba trở về có mang theo, tụi cậu có ăn qua một chút, sau đó bị mẹ cầm hết đi, nhưng thứ này ăn ngon cực kì.

“Thịt, ba ba, cái đồ ăn ngon này là thịt sao?” Đôi mắt Đại Bảo sáng lấp lánh nhìn ba nhóc.

“Không sai, đây là thịt hộp, làm từ thịt, ba ba cố ý mua về cho mấy con ăn.” Chu Mãn Duệ nhìn mấy nhóc con này thi mặt mày dịu dàng hẳn.

Mà Tam Bảo nghe thấy thịt liền kêu lên:”Ba ba, muốn ăn thịt thịt, không muốn ăn cái đắng này!”

Mấy nhóc con đều không quen ăn chocolate, cắn một miếng đã nhăn mặt.

Mà Đại Bảo, Nhị Bảo cũng tỏ vẻ đau khổ lắc đầu, ”Ba ba, thứ này đắng quá, ăn không được, con với em trai muốn ăn thịt cơ.”

Chu Mãn Duệ không ngờ bọn nhóc lại không thích ăn cái này, thời điểm anh ở bộ đội, thấy con gái đoàn trưởng vẫn luôn la hét muốn ăn chocolate cái gì đó.

Cho nên anh đối với thứ này ấn tượng rất sâu, còn tưởng là thứ gì ăn ngon lắm, liền cố ý kéo đồng đội đi mua một hộp mang trở về, chính là muốn cho mấy nhóc con nếm thử, chính anh còn chưa có ăn qua, cũng không biết nó có hương vị gì.

Ngay tại lúc Chu Mãn Duệ tính mở một hộp thịt cho đám nhóc ăn,”Chút nữa là ăn cơm rồi, để chiều bọn nhỏ đói thì hãy cho ăn.”

Trình Như Lan thấy anh chuẩn bị bóc hộp thịt liền lập tức ngăn cản, nếu không để mấy đứa nhóc ăn no chút nữa lại không ăn được cơm.

Chu Mãn Duệ nhìn cô một cái, mà Trình Như Lan bị nhìn cũng không hiểu được ý tứ trong mắt anh là gì, có chút giận dỗi, ”Nhìn cái gì, cũng không phải tôi muốn ăn mấy thứ này, bây giờ cho tụi nhỏ ăn no, chút nữa chúng nó lại bỏ cơm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play