Thập Niên 60: Mang Theo Hệ Thống Nuôi Con, Làm Ruộng

Chương 51: Chán Ghét


1 tháng

trướctiếp

Thật ra nguyên nhân hai người kết hôn là vì nguyên chủ giặt quần áo ở bờ sông sau đó không cẩn thận rơi xuống nước, mà Chu Mãn Duệ lần đó vừa đúng lúc đến Trình gia thôn thăm hỏi một người anh em, đi ngang qua bờ sông thấy có người rơi xuống nước, không kịp suy nghĩ liền nhảy xuống sông cứu cô ta lên.

Bởi vì chìm xuống nước không bao lâu, cho nên nguyên chủ không có chuyện lớn gì, nhưng cô ta nhìn thấy người đàn ông này đẹp trai như vậy, hơn nữa còn mặc một bộ quân trang, liền đảo tròng mắt, đứng ở đó khóc ròng mà nói, "Sự trong sạch của tôi đã bị hủy rồi, sau này không còn mặt mũi gặp người khác nữa, còn không bằng chết luôn cho rồi."

Nhưng trên thực tế khi đó thời tiết lạnh, tất cả mọi người ăn mặc rất dày, cho nên kỳ thật cũng không lộ ra gì cả.

Nhưng nguyên chủ không chịu, vẫn sống chết quấn lấy anh, nói bản thân trong sạch đã mất, không còn mặt mũi gặp người khác, muốn đi tự tử.

Cuối cùng Chu Mãn Duệ bị ép buộc không còn cách nào chỉ có thể đồng ý cưới cô ta

Sau đó sau khi hai người kết hôn, lúc bắt đầu Chu Mãn Duệ cảm thấy bản thân nếu đã cưới nguyên chủ thì phải có trách nhiệm với cô ta, nhưng sau đêm tân hôn đầu tiên, anh vì nhận được điện báo khẩn cấp trong quân, không kịp giải thích gì nhiều với Trình Như Lan đã rời khỏi nhà rồi.

Mà Trình Như Lan trải qua đêm hôm đó cũng mang thai, sau đó sinh ra Đại Bảo và Nhị Bảo, lúc đầu cô ta vẫn đối xử với hai thằng bé rất tốt.

Sau đó Chu Mãn Duệ hai năm không trở về, cô ta cảm thấy bản thân giống như thủ tiết vậy, có chồng cũng chẳng khác gì không có chồng cả, cô ta liền dần dần không an phận

Chính là sau đó Chu Mãn Duệ đã trở về, nhưng vẫn luôn đối xử lạnh lùng với cô ta, trong lòng cô ta tức giận liền phát tiết trên người con cái, dùng bọn nhỏ để trút giận, mà sau khi Chu Mãn Duệ biết cô ta ngược đãi con trai của mình, anh ấy liền cãi nhau với cô ta.

Bởi vì chuyện đó, mối quan hệ của hai người vẫn luôn như thế này, mà Chu Mãn Duệ cũng không chạm vào người nguyên chủ nữa.

Cứ như vậy hai người sống chung với nhau ba năm, cô ta thực sự không thể chịu đựng sự cô đơn, lúc Chu Mãn Duệ về nhà, cô ta lén bỏ thuốc kích dục vào trong cơm của anh ấy, cuối cùng thành chuyện tốt, có lão tam.

Nhưng mà mối quan hệ của nguyên chủ và Chu Mãn Duệ cũng xuống đến điểm đóng băng, sau đó hai người chia phòng mà ngủ, cho đến bây giờ vẫn là như vậy, đây cũng là nguyên nhân sau này nguyên chủ muốn bỏ chồng bỏ con.

Mà lúc Chu Mãn Duệ hai tay ôm Đại Bảo Nhị Bảo bước nhanh về phía trước, hai anh em nhìn thấy mẹ và em trai cách mình càng lúc càng xa, liền không chịu nữa.

“Cha, còn có mẹ nữa, mẹ còn ở phía sau đó, mẹ và em trai không đi theo kịp ạ!”

Hai anh em vỗ vai cha mình lớn tiếng nhắc nhở.

Chu Mãn Duệ bất đắc dĩ chỉ có thể đứng tại chỗ chờ Trình Như Lan ôm đứa nhỏ đuổi theo, ai bảo hai đứa con trai không đồng ý bọn họ đi trước.

Đại Bảo Nhị Bảo nhìn thấy mẹ chậm rãi đến gần, liền kích động muốn xuống khỏi người cha, trong miệng không ngừng hô: “Mẹ, mẹ ơi!”

Trình Như Lan nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Chu Mãn Duệ, trong lòng vô cùng đắc ý, hai anh em này vẫn hướng về cô đó, thật không hổ là con trai bảo bối của cô mà.

Chu Mãn Duệ sợ hai đứa nhỏ vẫn luôn giãy giụa sẽ ngã xuống, liền đặt bọn nhỏ xuống đất.

Hai cậu bé vừa đứng xuống đất, liền chạy đến bên người mẹ, hỏi rằng: “Mẹ ơi, mẹ có mệt không ạ?”

“Mẹ không mệt, các con đừng lo.” Trình Như Lan dịu dàng nói với hai cậu bé.

“Mẹ ơi, mẹ gạt bọn con, trên đầu mẹ toát mồ hôi rồi kìa!” Đại Bảo tinh mắt nhìn thấy mồ hôi lăn xuống từ thái dương Trình Như Lan, cậu bé lớn tiếng phản bác.

Còn Chu Mãn Duệ lúc này chỉ cảm thấy kỳ lạ, tính cách cô trở nên dịu dàng như vậy từ khi nào vậy, hơn nữa ba đứa nhỏ bây giờ thế mà không sợ cô, còn thân mật với cô như vậy, quan tâm cô, còn đau lòng cô có phải mệt mỏi hay không.

Trình Như Lan rốt cuộc là đang làm trò gì vậy chứ, Chu Mãn Duệ vô cùng khó hiểu trong lòng.

Nhưng mà nhìn thấy trên đầu cô đúng thật là có rất nhiều mồ hôi, liền biết cô lúc này thật sự rất mệt, ôm đứa nhỏ, còn cõng đồ vật.

“Đưa thằng bé cho tôi ôm đi, sọt cũng đưa cho tôi!”

Chu Mãn Duệ nói xong liền trực tiếp ôm lấy nhóc con ở trong lòng Trình Như Lan, tay còn lại liền nhấc chiếc túi trên lưng Trình Như Lan lên cầm trong tay.

Trình Như Lan nhìn thấy anh ấy xách túi khoai lang khô trong tay, tay còn lại ôm nhóc con, trên lưng còn đang đeo hành lý mà anh đem về.

Cô lo lắng anh xách quá nặng, liền nói rằng: “Túi để tôi cầm cho! Anh ôm thằng bé là được rồi.”

Không đợi Chu Mãn Duệ nói thêm gì, Tam Bảo lúc này cũng không chịu để cha ôm nữa, thằng bé đã từng gặp cha lúc một tuổi, nhưng bây giờ đã không còn nhớ nữa, thằng bé không vui khi bị một người xa lạ ôm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp