Nhưng mà chưa đi được mấy bước, Trình Như Lan cảm thấy đối phương sao lại đến gần cô rồi, cô cảm thấy khó hiểu trong lòng, anh bộ đội này cũng thật kỳ lạ, con đường lớn này rộng như vậy, sao anh ấy lại phải đi bên phía cô chứ, còn đi gần cô và mấy đứa nhỏ như vậy nữa, chẳng lẽ anh ấy thấy một người phụ nữ như cô vừa ôm đứa nhỏ vừa cõng đồ, muốn đến giúp đỡ sao?

Mọi người không phải đều nói quân nhân đều thích giúp người làm niềm vui sao, lúc Trình Như Lan đang nghĩ đông nghĩ tây ở trong lòng.

Một giọng nam trong trẻo vang lên bên tai, “Cô và bọn nhỏ sao lại ở chỗ này?”

Lúc Trình Như Lan vẫn đang nghi ngờ anh bộ đội này chẳng lẽ quen biết cô sao.

Còn Đại Bảo Nhị Bảo đều vô cùng kích động mà kêu lên, “Cha, cha về rồi, mẹ ơi, là cha bọn con trở về rồi.”

Hai cậu bé đều kích động muốn chết, không nghĩ rằng người cha bọn cậu đã rất lâu không gặp vậy mà lại xuất hiện trước mặt bọn cậu, thật sự rất vui mừng.

Mà Chu Mãn Duệ nhìn dáng vẻ kích động của hai đứa nhỏ, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, sờ sờ đầu hai cậu bé thấp giọng nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo là cha đã về rồi.”

Còn Trình Như Lan lúc này thì hoàn toàn bị sốc, anh bộ đội này lại chính là cha của mấy đứa nhỏ, hơn nữa còn là chồng của nguyên chủ, cũng chính là người chồng hiện tại của cô, thật sự khiến người ta không dám tin mà!

Người đàn ông đẹp trai như vậy lại chính là chồng của nguyên chủ, tại sao trong đầu cô không có ấn tượng gì về anh chứ, hơn nữa nguyên chủ cô ta có phải là ngốc không vậy, người đàn ông đẹp trai có phong cách như vậy cũng không cần, thậm chí còn bỏ chồng bỏ con, thật sự là phí phạm của trời đó!

Chỉ nhìn ngoại hình này đã biết là một người đàn ông cực phẩm rồi, hơn nữa nghe giọng nói trong trẻo hiện tại của anh ấy, liền đại diện cho sự nam tính và chính trực.

Nhìn mái tóc đầu đinh này, khuôn mặt như dao gọt giũa, điêu khắc ngũ quan rõ ràng, lông mày lưỡi kiếm anh tuấn nghiêng nghiêng, đôi mắt đen thon dài ẩn chứa ánh nhìn sắc bén, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, dáng người thon dài cao lớn nhưng không thô kệch ẩn dưới bộ quân trang.

“Cô nhìn đủ chưa?” Chu Mãn Duệ thấy cô vẫn là bộ dáng mê trai này, ánh mắt lạnh lùng, châm chọc nói.

Nghe được lời châm chọc khinh thường này, Trình Như Lan tỉnh táo lại, không nghĩ tới người này có bộ dáng chính nhân quân tử, tính cách lại xấu xa như vậy.

“Hừ, tôi nhìn chồng mình, sao vậy, không thể nhìn được sao?” Trình Như Lan cố ý chọc giận anh ấy mà nói.

“Thật là không biết xấu hổ!” Chu Mãn Duệ bị sự mặt dày của cô chọc giận.

Xem ra vẫn không có bất kỳ thay đổi nào so với trước kia, vẫn là đức hạnh này.

“Nói tôi không biết xấu hổ, như vậy thì Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo được sinh ra như thế nào chứ, chẳng lẽ là từ trong khe đá nhảy ra à!” Trình Như Lan phản bác lại.

“Cô còn có mặt mũi nói chuyện này à!” Chu Mãn Duệ hoàn toàn bị cô chọc giận, anh cắn răng nặn ra một câu liền ôm Đại Bảo, Nhị Bảo bước nhanh về phía trước.

Trình Như Lan nghe thấy lời này của anh ấy, chẳng lẽ là nguyên chủ ép buộc anh ấy sao, nhưng mà loại chuyện này, nếu anh ấy không đồng ý, nguyên chủ ép buộc anh ấy cũng không được mà, dù sao thì chuyện này cũng phải dựa vào đàn ông chủ động đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play