Buổi sáng Như Lan luộc bốn quả trứng, sau đó lại nấu một nồi cháo trắng. Sau khi nấu xong, ba đứa nhỏ cũng dậy rồi, Như Lan liền vào phòng mặc quần áo cho lão tam, tối hôm qua nửa đêm Như Lan đã ôm thằng bé đi tiểu, nếu không thì hôm nay giường chắc chắn đã bị ướt rồi.

Nhóc con vừa mới tỉnh lại còn rất mơ hồ, đợi Như Lan mặc xong quần áo cho thằng bé, thằng bé mới có tinh thần, bắt đầu liên tục gọi mẹ “mẹ”.

Như Lan biết thằng bé đói bụng rồi, muốn ăn gì đó, liền pha cho thằng bé một chén sữa bột, còn cho đút cho thằng bé ăn một quả trứng luộc.

Còn Đại Oa và Nhị Oa nhìn thấy hôm nay mẹ vẫn rất dịu dàng như vậy thì hai đứa rất vui vẻ. Đêm qua hai đứa vẫn luôn lo lắng rằng ngủ một giấc tỉnh dậy, mẹ lại sẽ biến thành dáng vẻ trước kia, hai đứa vẫn luôn không dám ngủ, cho nên hôm nay hai đứa dậy muộn hơn so với ngày thường.

Nhìn thấy mẹ vẫn dịu dàng như vậy, còn cho chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ, hai cậu bé đều rất vui vẻ.

Khi bọn họ nhìn thấy buổi sáng ăn trứng luộc và cháo trắng thì bọn họ càng trân trọng hơn, đã một năm mấy cậu bé không ăn trứng gà rồi đó, lần trước ăn trứng gà còn là lúc ba trở về nhà mới được ăn, không ngờ là hai ngày này đều được ăn trứng gà, còn cháo trắng thì không cần phải nói, bọn họ trước giờ chưa từng được ăn lương thực tinh, đặc biệt là gạo, còn chưa từng được nhìn thấy nữa.

Sau khi Như Lan ăn cơm xong, liền vào phòng, sắp xếp lại đồ đạc của nguyên chủ một lượt, cô phát hiện trong tủ của nguyên chủ chất đầy quần áo, hoa hoè loè loẹt.

Như Lan đoán chừng nguyên chủ tiêu hết tiền vào việc này rồi, chẳng trách cô tìm một lúc lâu cũng không tìm thấy đồng nào, Trình Như Lan thử tưởng tượng dáng vẻ của mình khi mặc những bộ quần áo này, cô liền rùng mình một cái thật mạnh trong lòng.

Như Lan chọn một vài bộ quần áo bình thường và kín đáo trong đó, định giữ lại để cô mặc, phần còn lại cô chuẩn bị dùng để may quần áo cho ba đứa nhỏ.

Hôm qua lúc giặt quần áo cho ba anh em, cô đã phát hiện ba đứa chỉ có một bộ quần áo mặc trên người, hơn nữa đã mặc đến nỗi rách tươm rồi, bây giờ cô tháo mấy bộ quần áo còn lại để may quần áo cho bọn nhỏ, phỏng chừng buổi chiều bọn nhỏ có thể mặc áo quần mới rồi.

Mà lúc này hệ thống trong đầu cũng đưa ra nhiệm vụ mới: May quần áo mới cho ba đứa nhỏ, hoàn thành nhiệm vụ thưởng: 2 thước vải, 2 cân bánh quy. Điểm tích lũy nhiệm vụ: 2 điểm tích lũy.

Trình Như Lan cảm thấy rằng hệ thống nuôi con thực sự rất tốt, mỗi khi cô làm điều gì đó cho bọn nhỏ đều sẽ được khen thưởng, hơn nữa phần thưởng còn rất phong phú.

Như Lan bảo Đại Oa và Nhị Oa chơi với em út, sau đó còn cho mỗi đứa một viên kẹo sữa Thỏ Trắng.

Hai anh em nhìn thấy kẹo đều rất kích động, nhưng mà cũng ngoan ngoãn nghe lời, Như Lan nhìn hai anh em nắm ở trong tay không nỡ ăn, liền nói: “Không sao đâu, các con ăn đi! Ăn hết rồi chỗ mẹ còn nhiều lắm đó, đến lúc đó lại cho các con thêm.”

Sau đó cô bóc lớp giấy gói kẹo cho bọn nhỏ, đút kẹo sữa vào miệng ba đứa nhỏ.

Như Lan dặn dò rằng, đừng để em trai ngã, bây giờ cô làm quần áo mới cho ba anh em, buổi chiều có thể mặc được rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play