Xuyên Thư Thập Niên 70: Bí Kíp Yêu Đương, Cưa Đổ Anh Lính

Chương 5


1 tháng

trướctiếp

Lý Tĩnh: "Đúng vậy! Hơn nữa tên trộm nào lại trộm tiền lẻ như vậy?"

Trộm cắp không phải là chuyện nhỏ.

Lưu Hướng Tiền - người phụ trách điểm thanh niên trí thức, sợ xảy ra chuyện lớn, vội vàng nói: "Đồng chí Diệp Vi Vi, cô nói chuyện phải có chứng cứ, không thể tùy tiện nghi ngờ người khác."

Diệp Vi Vi vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi mọi người, là tôi lỡ lời, tôi xin lỗi. Dù sao tôi cũng mới đến đây một thời gian ngắn mà đã bị mất nhiều tiền như vậy, nhất thời nóng lòng nên mới nói vậy."

Hứa Mỹ Quân khinh bỉ nói: "Chuyện này rõ ràng như ban ngày, còn chối cãi gì nữa! Có những người bề ngoài tỏ vẻ ngây thơ trong sáng, nhưng thực chất lại rất xấu xa, sau lưng không biết đã làm bao nhiêu chuyện mờ ám."

Diệp Uyển Uyển bị Hứa Mỹ Quân châm chọc, tức giận đến mức bốc hỏa: "Hứa Mỹ Quân! Đây là chuyện của chị em chúng tôi, liên quan gì đến cô?"

Hứa Mỹ Quân cười lạnh,"Sao nào, cô dám làm mà không cho người ta nói à? Diệp Uyển Uyển, bộ đồ hôm nay của cô là lần trước đi Cung Tiêu Xã mua mới phải không, tôi nhớ rõ mỗi món tận mười lăm đồng đấy!"

Nói xong, Hứa Mỹ Quân nhìn sang Diệp Vi Vi,"Không phải cô muốn biết tiền nong của cô sao lại thiếu à? Đi xem cái rương của cô chị họ tốt bụng kia là biết ngay, cô ta mua không ít thứ đâu."

Nói xong, Hứa Mỹ Quân ngẩng đầu ưỡn ngực như gà trống vừa thắng trận, xoay người rời đi.

Diệp Vi Vi: "Vậy ra, chị họ, những thứ kia của chị, đều là dùng tiền của em mua sao? Chị nói giúp em bảo quản tiền nong, là bảo quản kiểu này sao?"

Diệp Uyển Uyển vội vàng giải thích,"Vi Vi, không phải như em nghĩ đâu..."

"Không phải như em nghĩ thì là như nào? Chị họ nói sợ em tiêu hoang phí nên giữ hộ tiền nong, em vì tin tưởng mới đồng ý, kết quả xuống nông thôn chưa được hai tháng, tiền nong của em đã vơi đi nhiều như vậy! Phải biết rằng, từ khi đến đây, em chưa từng mua một bộ quần áo mới, chưa từng mua một mảnh vải, ngoại trừ chị nói muốn bồi bổ cho anh Minh Triết, em cắt thịt ba lần, còn lại em đều ăn chung ở chung với mọi người, chưa từng tiêu một đồng nào cho bản thân! Chị họ, đây là cách chị đối xử với lòng tin của em sao?"

"Chị... Chị..."

Diệp Uyển Uyển cuống đến mức nước mắt rơi lã chã, dáng vẻ ủy khuất như con dâu bị mẹ chồng bắt nạt.

"Diệp Vi Vi, cô đừng quá đáng! Không phải chỉ là mấy chục đồng với mấy tấm phiếu thôi sao! Thời gian qua Uyển Uyển đối xử tốt với cô như vậy, chăm sóc cô mọi bề, chẳng lẽ không bằng chút tiền ấy sao?"

Đổng Kiến Hoa thấy Diệp Uyển Uyển tủi thân, nhịn không được lên tiếng bênh vực.

Diệp Vi Vi liếc xéo,"Tôi nào biết thanh niên trí thức Đổng giàu có như vậy, đã không coi chút tiền ấy ra gì, vậy anh trả thay cho Diệp Uyển Uyển đi. Tổng cộng 77 tệ 6 hào 2 xu với 15 cân phiếu gạo, 8 tấm phiếu vải, 2 tấm phiếu đường."

Thấy Diệp Vi Vi chìa tay ra, Đổng Kiến Hoa lùi lại một bước, định từ chối, nhưng bắt gặp ánh mắt cầu cứu của Diệp Uyển Uyển, tinh thần trượng nghĩa bỗng trỗi dậy, lớn tiếng nói: "Trả thì trả! Cô đợi đấy!"

Hơn bảy mươi tệ, gần bằng bốn tháng lương của một công nhân bình thường, lúc móc tiền ra, Đổng Kiến Hoa cũng thấy xót ruột, tiền bạc phiếu má trong tay lập tức vơi đi phân nửa.

Phiếu đường anh ta không có, phải đi vay người khác.

Dù vậy, anh ta cũng không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ Diệp Vi Vi kia ức hiếp Diệp Uyển Uyển.

Diệp Uyển Uyển thật đáng thương, lại có đứa em họ không biết điều, so đo tính toán như Diệp Vi Vi!

Đổng Kiến Hoa ném tiền lên giường gạch,"Tiền nong sòng phẳng, đưa cô!"

Diệp Vi Vi chỉ liếc mắt đã biết đủ chưa, cất tiền đi, sau đó nhìn Diệp Uyển Uyển,"Chị họ, tiền nong chúng ta đã rõ ràng, còn những chuyện khác, em cũng lười so đo, sau này ai lo phận nấy."

Mắt Diệp Uyển Uyển lóe lên vẻ thâm độc, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ vô cùng ủy khuất,"Vi Vi, chị là chị họ ruột của em, em... em nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?"

Diệp Vi Vi cứ thế yên lặng nhìn màn kịch của cô ta, chỉ thiếu nước viết lên mặt bốn chữ "Đừng chọc tôi nữa".

Thấy Diệp Vi Vi như vậy, Diệp Uyển Uyển nghiến răng, nheo mắt,"Đã vậy thì được, cô tự lo liệu cho tốt."

Diệp Vi Vi: "Cũng vậy thôi!"

Diệp Uyển Uyển tức giận bỏ đi.

Tiểu tiện nhân Diệp Vi Vi này, dám trở mặt với tôi!

Hừ!

Có giỏi thì cả đời đừng đến cầu xin tôi!

Nếu không...

Đổng Kiến Hoa thấy sắc mặt Diệp Uyển Uyển không tốt, tưởng cô ta đau lòng vì sự "vô tình vô nghĩa" của Diệp Vi Vi, vội vàng an ủi: "Diệp Uyển Uyển, đừng buồn, tôi sẽ bảo vệ cô, không để em họ cô bắt nạt cô nữa!"

Diệp Uyển Uyển hít mũi, ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn Đổng Kiến Hoa,"Thanh niên trí thức Đổng , hôm nay cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi thật sự không biết phải làm sao."

Đổng Kiến Hoa suýt nữa thì rụng rời trước ánh mắt của Diệp Uyển Uyển, đầu óc choáng váng,"Uyển Uyển, cô đừng khách sáo, đó là điều tôi nên làm."

Diệp Uyển Uyển cúi đầu, thầm đảo mắt, may mà còn có tên ngốc này, nếu không hôm nay thật không biết phải giải quyết ra sao.

Không còn gì để xem, mọi người lần lượt đi làm, điểm thanh niên trí thức chỉ còn lại Lý Tĩnh và Diệp Vi Vi.

Lý Tĩnh ghé sát Diệp Vi Vi,"Diệp Vi Vi, có phải cô đã biết chuyện Diệp Uyển Uyển và Triệu Minh Triết lén lút qua lại sau lưng cô rồi không?"

Diệp Vi Vi liếc nhìn Lý Tĩnh, không nói gì, lấy đại một bộ quần áo trong rương ra thay.

Lý Tĩnh là người không biết xấu hổ, thích lợi dụng người khác còn hay buôn chuyện, biệt danh là loa phường.

Trong sách, ả ta vì Diệp Vi Vi ăn thịt không cho ả ăn ké mà ghi hận, sau lưng không ít lần nói xấu nguyên chủ, nguyên chủ có thể nhanh chóng mang tiếng xấu ở thôn Đại Thanh Sơn như vậy, ả ta cũng góp một phần không nhỏ.

Lý Tĩnh thấy Diệp Vi Vi phớt lờ mình, bực bội trừng mắt, khinh thường hừ lạnh.

Tỏ vẻ cái gì chứ!

Người đến từ kinh thành thì sao?

Chẳng phải cũng bị gã nhà quê sàm sỡ đó sao!

Bây giờ lại hủy hôn với Triệu Minh Triết, cãi nhau với Diệp Uyển Uyển, xem sau này còn ai chiều chuộng cái tính tiểu thư của cô ta nữa!

Lý Tĩnh đảo mắt, phải nhanh chóng đi rêu rao chuyện này với các bà các cô trong thôn mới được, thế là ả ta cầm ấm nước, vội vàng rời đi.

Đợi đến khi trong điểm thanh niên tri thức chỉ còn lại một mình, Diệp Vi Vi đóng cửa lại, nắm chặt chiếc Bình An Khấu, vội vã tiến vào không gian.

Đây không phải là một chiếc Bình An Khấu bình thường, trong sách, nữ chính Diệp Uyển Uyển là trong lúc lên núi đào rau dại bị thương, vô tình nhỏ máu lên chiếc Bình An Khấu này, sau đó có được dị năng hệ mộc.

Nhờ vào bàn tay vàng này, Diệp Uyển Uyển như cá gặp nước, bước lên đỉnh cao nhân sinh.

Bây giờ, cô đã xuyên sách, lại xé rách mặt với Diệp Uyển Uyển, sao có thể để Diệp Uyển Uyển có được lợi ích to lớn như vậy chứ!

Hơn nữa, chiếc Bình An Khấu này vốn là ông ngoại truyền cho mẹ cô, sau này cũng sẽ truyền lại cho cô.

Là đồ của cô, cô lấy lại là chuyện đương nhiên.

Nhỏ một giọt máu lên Bình An Khấu, một điểm sáng màu xanh biếc lập tức hiện lên trên đó, sau đó chui vào cơ thể cô, biến mất không thấy đâu.

Diệp Vi Vi cảm thấy như được ngâm mình trong dòng suối ấm áp, dễ chịu vô cùng, cơn đau đầu do tinh thần lực tự bạo cùng cảm giác khó chịu do cảm mạo sốt cao đều biến mất không còn tăm hơi, cô thoải mái nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Cùng lúc đó, Diệp Uyển Uyển đang nhổ cỏ trên đồng bỗng nhiên cảm thấy tim thắt lại, trong lòng có dự cảm chẳng lành như vừa đánh mất thứ gì, cô ngơ ngẩn ngồi phịch xuống đất.

Đổng Kiến Hoa cách đó không xa thấy thế vội vàng tới ân cần hỏi: "Uyển Uyển, em sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?"

Diệp Uyển Uyển một tay che ngực, sắc mặt tái nhợt lắc đầu,"Em không sao, vừa rồi hơi choáng váng đầu óc."

Đổng Kiến Hoa vừa nghe liền vội vàng nói: "Hôm nay nắng quá, Uyển Uyển, em mau ra chỗ bóng cây nghỉ ngơi đi."

Diệp Uyển Uyển nhìn mảnh đất mình mới nhổ được một chút, lắc đầu: "Không cần đâu, anh Kiến Hoa, em còn làm được."

Đổng Kiến Hoa nhìn Diệp Uyển Uyển cố chịu đựng mà xót xa, anh nói: "Uyển Uyển, em đừng lo, việc này cứ để anh em lo, mỗi người làm thêm một chút là được, em không khỏe thì nên nghỉ ngơi cho tốt, đi nghỉ đi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp