"Thanh niên tri thức Diệp rơi xuống nước rồi!"

Một tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh, toàn bộ thôn Đại Thanh Sơn đều náo loạn.

Diệp Vi Vi đau muốn nứt đầu ra, cả người khó chịu.

Bên tai ong ong rất ồn ào, giống như cả trăm nghìn con ruồi bu lại vo ve bên tai cô.

Cô bực bội muốn khua tay, nhưng cả người lại mỏi nhừ, ngay cả sức lực mở mắt cũng không có.

Trong mơ hồ cảm giác có hai bàn tay to đang làm loạn ở trên người cô, Diệp Vi Vi ở tận thế trải qua vô số lần bên bờ sinh tử đã rèn luyện ra bản năng khiến cô mở mắt trong phút chốc.

Ranh con, cũng dám chiếm tiện nghi của bà đây, xem tôi giết chết anh như thế nào!

Nhưng khi đối diện với đôi mắt đầy ắp lo lắng kia của đối phương, Diệp Vi Vi sửng sốt một chút.

Người đàn ông trước mắt đỉnh lông mày như đao, đôi mắt sáng như hồ nước, mũi thẳng môi cong, tuy rằng hai má gầy gò, trên cằm còn có râu ria nhìn quá cẩu thả, nhưng người đẹp ở xương không ở da, Diệp Vi Vi lấy đôi mắt vô số lần duyệt người đẹp của mình để kết luận, người đàn ông này chỉ cần chỉnh đốn bản thân lại một chút thì có thể so sánh với mấy tên đẹp trai nhất cũng nên.

Hơn nữa anh vừa khéo là gu mà mình thích nhất.

"Diệp Vi Vi! Diệp Vi Vi! Cô sao rồi?"

Chết tiệt, giọng nói cũng hợp khẩu vị của cô như vậy, trong tiếng khàn khàn mang theo sự hấp dẫn, một chút vội vàng ấy càng làm cho cô không nhịn được run rẩy cả người.

Chỉ với một cái nhìn, Diệp Vi Vi đã biết người mà cô muốn chờ suốt 30 năm độc thân của mình cuối cùng cũng đến rồi.

Cô yên tâm nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

Thôi, vì vẻ đẹp trai của anh, tôi sẽ tiếp tục nằm yên bất động.

Vừa mới thả lỏng tâm trí, Diệp Vi Vi lại đau đến hôn mê bất tỉnh.

Tỉnh lại lần nữa, Diệp Vi Vi cũng cảm thấy thân thể mình một cơn vừa lạnh vừa nóng, quần áo trên người ướt sũng bẩn thỉu dính dính ở trên người làm cho cô rất không thoải mái.

Cô theo thói quen muốn lấy một bộ quần áo từ trong không gian ra thay vào, bỗng nhiên cả người giật mình.

Không phải cô đã chết rồi sao? Chính là cái loại không còn hài cốt.

Vậy sao thân thể lại còn có thể có cảm giác?

Hơn nữa không gian vẫn còn đó!

Diệp Vi Vi lập tức đè xuống ý nghĩ lấy quần áo từ trong không gian, cô cũng không quên, sở dĩ cô lại bị buộc đến tự bạo đồng quy vu tận cùng những người đó, nguồn gốc chính là không gian này của mình.

Lặng lẽ đánh giá bốn phía.

Trần nhà xám xịt, trên vách tường dán tờ báo cũ dán một tấm ảnh chân dung vĩ nhân, mấy chữ to "Phục vụ vì nhân dân" phía dưới hết sức nổi bật.

Trong căn phòng chưa đến hai mươi mét vuông bày một chiếc bàn cũ kỹ bong tróc sơn, trên bàn đặt mấy cái vại gốm sứ, một cái bình nước quân dụng, cũng có thể nói là cái loại cổ lỗ sỉ kia, bên cạnh bàn trên mặt đất là mấy cái rương gỗ...

Cảm giác dưới người cứng rắn, lúc này Diệp Vi Vi mới phát hiện mình nằm ở trên một giường đất, một nữ sinh mặt tròn tàn nhang ngồi ở đầu giường bên kia gặm ổ bánh ngô khô, thỉnh thoảng cầm vại gốm sứ rót xuống một ngụm nước...

Diệp Vi Vi nhìn thấy cô ấy, trong đầu liền hiện ra một cái tên, Lý Tĩnh.

Ngoài cửa có người nói chuyện.

"Anh Minh Triết, anh đừng nóng giận, em gái Vi Vi khẳng định không phải cố ý đâu, anh tha thứ cho em ấy lần này đi."

Một giọng nói yêu kiều mềm mại truyền vào trong tai Diệp Vi Vi, tuy rằng không thấy người, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói này, trong lòng Diệp Vi Vi không hiểu sao sinh ra vài phần không vui.

"Anh đã cho cô ta cơ hội quá nhiều lần! Uyển Uyển, em đừng khuyên anh nữa, chuyện lần này hoàn toàn không phải là vấn đề anh không tha thứ cho cô ta, Diệp Vi Vi cô ta đã bị người đàn ông khác sờ soạng thân thể, làm sao anh có thể cưới một người phụ nữ không đứng đắn như vậy! Hôm nay, anh phải từ hôn."

Triệu Minh Triết nghĩ đến lời nói của những thôn dân bên ngoài thì mặt đầy tức giận, cảm giác trên trán mình bị chụp một cái nón xanh thật to!

Diệp Uyển Uyển hạ thấp con ngươi, giấu đi đắc ý trong lòng, ngoài miệng lại nói lời cầu xin, chỉ là giọng điệu trông có vẻ rất là yếu ớt vô lực: "Vi Vi em ấy cũng không phải cố ý rơi xuống nước, đây chỉ là ngoài ý muốn..."

Thái độ của Triệu Minh Triết lại vô cùng kiên quyết: "Bất kể là ngoài ý muốn hay là cố ý, cô ta đã bị người đàn ông khác sờ soạng thân thể là sự thật! Triệu gia chúng anh tuyệt đối sẽ không cho phép một người đàn bà như vậy vào cửa làm tổn hại dòng họ!"

Anh ta đã sớm muốn vứt bỏ cái người Diệp Vi Vi vô cùng đáng ghét này, hôm nay thật vất vả cơ hội đưa tới cửa, anh ta ngu mới có thể không bắt lấy!

"Anh Minh Triết..." Diệp Uyển Uyển thấy Triệu Minh Triết rõ ràng là quyết tâm không nghe lời khuyên vào, trên mặt lộ ra bất đắc dĩ, tự trách nói: "Đều tại em! Đều tại em! Nếu không phải hôm nay em lên núi nhặt củi làm chậm trễ thời gian nấu cơm, cũng sẽ không để Vi Vi một mình đến bờ sông giặt quần áo, em ấy cũng sẽ không rơi xuống nước, tất cả những chuyện này cũng sẽ không xảy ra, hu hu... Đều tại em!"

Diệp Uyển Uyển vừa nói xong, từng giọt nước mắt từ trong mắt cô ta lăn xuống, như gió thổi rơi giọt sương.

Triệu Minh Triết không dao động, xụ mặt nói: "Đây đều là cô ta tự làm tự chịu, không liên quan đến em."

"Uyển Uyển, cô đừng khóc, chuyện này cũng không phải lỗi của cô, cô cũng đừng tự trách." Đổng Kiến Hoa thấy Diệp Uyển Uyển khóc, đau lòng không chịu được, vội vàng đưa khăn tay của mình cho cô ta, đáng tiếc Diệp Uyển Uyển tránh không nhận.

"Triệu Minh Triết và Đổng Kiến Hoa nói đúng, Diệp Uyển Uyển, đây không phải lỗi của cô, tất cả mọi người đều là thanh niên tri thức xuống nông thôn, không ai là bảo mẫu của ai, không có trách nhiệm nhất định phải luôn chăm sóc người khác!"

"Đúng đúng đúng! Đó là một điều bất trắc, không liên quan đến cô!"

Trong phòng bếp không ít người đều lên tiếng khuyên bảo Diệp Uyển Uyển.

Hứa Mỹ Quân lười nhìn những người đàn ông này lấy lòng Diệp Uyển Uyển, cơm nước xong trở về phòng vừa vào cửa thì thấy Diệp Vi Vi mở mắt, cố ý cao giọng nói: "Ai u, Diệp Vi Vi, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi! Lần này cô đúng là lại nổi tiếng rồi!"

Diệp Vi Vi ho nhẹ một tiếng, không đếm xỉa sự châm chọc trong mắt Hứa Mỹ Quân, chậm rãi đứng dậy từ trên giường.

Ngay mới vừa rồi, trong đầu cô bỗng nhiên nhiều hơn một chút ký ức không thuộc về cô.

Cô thế mới biết sau khi mình chết vậy mà xuyên sách.

Xuyên vào một quyển sách thể loại niên đại cô đã từng đọc, thân thể này của nguyên chủ trùng tên cùng họ với cô cũng gọi là Diệp Vi Vi.

Cô nhớ rõ lúc trước chỉ là nhàm chán giết thời gian nên tiện tay cầm quyển sách từ cái tiệm sách rách nát ra đọc, thật trùng hợp trong quyển sách này lại có người trùng tên trùng họ với cô, vì vậy nàng liền nhìn nhiều hai lần.

Chỉ là Diệp Vi Vi trong sách này thật sự làm cho người ta không biết nói gì.

Người phụ nữ này là một nhân vật điển hỉnh não toàn chuyện yêu đương, một khi dính dáng đến chuyện liên quan đến chồng chưa cưới Triệu Minh Triết thì giống như trúng tà, làm việc hoàn toàn không có đầu óc.

Nhưng Triệu Minh Triết lại không thích cô ấy, thậm chí có thể nói là chán ghét cô ấy, từ đầu đến cuối cũng chưa từng cho nguyên chủ một sắc mặt tốt, cứ như vậy, nguyên chủ vẫn còn trông mong dính chặt bên người Triệu Minh Triết, không nói đến việc liếm chó mà liếm không còn chút tôn nghiêm nào, thậm chí đến cuối cùng ngu dốt hủy hoại bản thân nhưng vẫn như cũ nhớ mãi không quên Triệu Minh Triết.

Lúc Diệp Vi Vi đọc sách thật hận không thể lôi nguyên chủ ra để tháo não cô ấy ra, cuối cùng tức giận đến mức chưa xem xong đã đốt sách.

Mà người phụ nữ bên ngoài vừa nghe giọng nói đã khiến cô rất không thoải mái tên là Diệp Uyển Uyển, cũng chính là chị họ của cô ấy, là nữ chính trong sách, trong sách cô ta dịu dàng thiện lương, đoan trang đại khí, hiểu lý lẽ vươn lên, chịu khổ chịu khó, đúng là cả người đều là ưu điểm, ngoại trừ lớn lên không có xinh đẹp như nguyên chủ Diệp Vi Vi, quả thực là khiến nguyên chủ thành cặn bã trong vài giây.

Đối với việc này, Diệp Vi Vi tỏ vẻ – tất cả đều là chó má!

Nghe những lời trà xanh vừa rồi!

Cũng chỉ có nguyên chủ ngu ngốc kia mới đần độn bị dăm ba câu của cô ta dụ dỗ đến mức tìm không thấy hướng bắc, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.

Diệp Uyển Uyển nghe thấy Diệp Vi Vi tỉnh lại lập tức vọt vào.

Diệp Vi Vi vừa chống người ngồi dậy, thì Diệp Uyển Uyển đụng một cái, lại rầm một tiếng ngã xuống, sao nhỏ cả đầu.

Diệp Vi Vi:... Ai ui shit!

Thân thể nhỏ gầy yếu của nguyên chủ, thật sự là đủ rồi!

Diệp Uyển Uyển đỏ vành mắt gắt gao bắt lấy cổ tay Diệp Vi Vi: "Vi Vi, cuối cùng em tỉnh rồi! Thật tốt quá! Thật tốt quá! Em có biết không, lần này em thật sự sắp hù chết chị!"

Diệp Vi Vi choáng váng đầu một hồi lâu mới thong thả lại sức, nghe thấy lời này của cô ta trong lòng cười nhạo, cái người này cũng thật đủ buồn nôn!

Cô cũng không phải là nguyên chủ ngu ngốc kia!

Nếu thật sự lo lắng cho cô, sẽ để cho quần áo cả người cô ướt sũng nằm cứng đơ ở trên giường đất ngay cả quần áo cũng không cho thay, phát sốt cũng không ai quan tâm?

Cô kéo kéo cổ tay bị nắm đau của mình không kéo trở về, vì vậy cô cũng không khách sáo, đầu đưa ra ngoài há miệng về phía Diệp Uyển Uyển: "Nôn..."

Diệp Uyển Uyển vốn còn muốn lôi kéo Diệp Vi Vi tiếp tục biểu diễn lần nữa một màn tình cảm chị em sâu đậm, nhìn sắc mặt bẩn thỉu trên người cô trong nháy mắt vặn vẹo, cô ta dùng hết sức lực toàn thân mới nhịn xuống không có tát vào cái miệng rộng trên mặt Diệp Vi Vi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play