Những người xung quanh cũng ném cho bà Tôn ánh mắt khinh thường, cảm thấy bà già này đúng là tham tiền đến mức phát điên rồi.
Bà Tôn tức giận đến mức ngồi bật dậy, chỉ vào mặt những người xung quanh mắng to: "Cút! Cút hết cho tôi! Chuyện này có liên quan gì đến các người? Các người bênh vực con Diệp Vi Vi như vậy, hay là định trả tiền giúp nó?"
Người xem náo nhiệt nghe thấy phải bồi thường tiền, sợ tới mức đều lùi về phía sau.
Tôn bà tử thấy vậy càng thêm kiêu ngạo, chỉ vào Diệp Vi Vi: "Diệp Vi Vi, hôm nay cô không đền cho tôi một trăm tệ, việc này chưa xong đâu!"
Hoắc Kiêu nghe thấy động tĩnh chạy đến thì nghe thấy Tôn bà tử nói, anh đến cạnh Diệp Vi Vi, quan sát kỹ lưỡng, xác định Diệp Vi Vi không sao mới lạnh lùng nhìn Tôn bà tử,"Bà bảo Vi Vi bồi thường tiền? Vì sao?"
Hoắc Kiêu cao gần một mét chín, quanh thân toát ra sát khí, thoáng cái đã trấn trụ Tôn bà tử.
Tôn bà tử vừa rồi còn kêu gào lợi hại lập tức nghẹn lời, dưới ánh mắt sắc bén của Hoắc Kiêu sợ hãi nói không ra lời.
Một bên, Ngô Hiểu Tĩnh từ lúc Hoắc Kiêu tới, ánh mắt liền dính chặt trên người anh, cô ta kinh hỉ nhìn Hoắc Kiêu: "Hoắc Tam ca, chân của anh khỏi rồi?"
Lúc này mọi người mới phát hiện, Hoắc Kiêu hôm nay vậy mà không chống gậy, hơn nữa lúc đứng như thế, cái chân bị thương kia nhìn không khác gì chân bình thường!
"Hoắc tiểu tử, thanh niên tri thức Diệp thật sự chữa khỏi chân của cậu à?"
"Không phải nói chân của cậu hoàn toàn bị phế rồi sao? Ra ngoài cũng không rời khỏi gậy chống."
"Xem ra y thuật của thanh niên tri thức Diệp thật sự lợi hại!"
"..."
Diệp Vi Vi nhíu mày nhìn Hoắc Kiêu: "Sao anh không chống gậy mà ra ngoài? Không phải đã nói với anh chân của anh bây giờ còn chưa dùng lực được sao?"
Ánh mắt Hoắc Kiêu lóe lên,"Vừa rồi anh quá sốt ruột, quên mất. Em yên tâm, anh biết rõ, lúc chạy cái chân kia không dùng lực."
Diệp Vi Vi không yên tâm, ngồi xổm xuống kiểm tra cho Hoắc Kiêu một chút, xác định chân anh xác thực không có việc gì mới yên tâm.
"Tiểu thúc, của thúc này." Tiểu Xuân cầm gậy từ trong đám người chui vào đưa cho Hoắc Kiêu.
Diệp Vi Vi xoa đầu Tiểu Xuân,"Cảm ơn Tiểu Xuân."
Tiểu Xuân ngượng ngùng xua tay,"Không, không có gì ạ."
Hoắc Kiêu chống gậy , lạnh lùng nhìn bà Tôn: "Tôn thẩm, vừa rồi bà nói muốn bạn gái tôi bồi thường cho bà một trăm đồng?"
Tôn bà tử bị Hoắc Kiêu dọa đến rụt cổ, lắp bắp nói: "Hàng xóm láng giềng chúng ta bao nhiêu năm như vậy, không cần một trăm đồng, cho, cho năm mươi... Không, hai mươi đồng là được!"
Diệp Vi Vi quả thực sắp bị hành động của Tôn bà tử chọc cười.
Ánh mắt của Ngô Hiểu Tĩnh từ khi Hoắc Kiêu xuất hiện đến giờ vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm Hoắc Kiêu, Diệp Vi Vi liếc nhìn một cái, trong lòng cười lạnh, hai mẹ con này, một người lưu manh vô lại, một người còn dám nhớ thương bạn trai của cô, thật sự là gan to bằng trời!
Hoắc Kiêu trầm giọng nói: "Bạn gái tôi không làm sai cái gì, một xu cũng sẽ không bồi thường cho bà!"
Tôn bà tử lập tức không đồng ý,"Cậu đến đây không biết gì hết, sao lại bảo Diệp Vi Vi không làm sai? Hoắc tiểu tử, nói chuyện phải có chứng cứ! Tôi nể mặt hàng xóm nhiều năm như thế mà nhượng bộ, cậu đừng có không biết tốt xấu!"
Ngô Hiểu Tĩnh cũng u oán nhìn Hoắc Kiêu,"Hoắc tam ca, anh đừng để Diệp Vi Vi mê hoặc, tính tình cô ta tệ như vậy, động tí là đánh người, ngay cả người già như mẹ tôi cũng đánh, tâm địa quá độc ác."
Hoắc Kiêu cười lạnh: "Các người muốn chứng cứ, vậy tôi sẽ cho các người chứng cứ!"
Hoắc Kiêu nhìn về phía Tôn bà tử,"Bà nói Vi Vi bởi vì bà suýt chút nữa hắt nước bẩn vào người cô ấy nên mới động thủ đánh bà?"
Tôn bà tử chột dạ, ánh mắt lóe lên, bà ta thật sự sợ hãi Hoắc Kiêu.
Người khác không biết, con trai út của bà ta là Ngô Đại Hữu vẫn luôn rất sùng bái Hoắc Kiêu, Hoắc Kiêu khi tham gia quân ngũ, mỗi lần trở về thăm nhà, cậu ta đều chạy tới nghe Hoắc Kiêu kể chuyện trong quân đội.
Có lần bà ta cãi nhau với Lưu Quế Lan, con trai út khuyên bà ta về sau bớt trêu chọc Lưu Quế Lan, nói lúc Hoắc Kiêu tham gia quân ngũ đã giết người, hơn nữa tuyệt đối không chỉ một người!
Nhưng hôm nay bà ta dù sao cũng lăn lộn trong nước bùn nửa ngày, cũng không đòi Diệp Vi Vi một trăm tệ, chỉ cần hai mươi tệ, không quá đáng chứ?
Tôn bà tử nghĩ đến đây, liền cuống họng kêu lên,"Đúng! Là Diệp Vi Vi động thủ đánh tôi! Ôi chao! Tôi lớn tuổi rồi, sao cô ta có thể ra tay được! Đau chết tôi mất! Hoắc tiểu tử, cậu phải quản bạn gái của mình cho tốt, không chừng ngày nào đó đánh cả mẹ cậu!"
Hoắc Kiêu không để ý tới Tôn bà tử châm ngòi, tiếp tục hỏi: "Vậy lúc đó, Vi Vi đứng ở đâu đánh bà, dùng tay hay dùng chân, đánh vào chỗ nào trên người bà?"
Tôn bà tử lập tức ngây người, cái này... cái này đánh là đánh, còn cần hỏi cẩn thận như vậy sao?
Nhưng điều này không làm khó được bà ta!
Bịa chuyện là bà ta giỏi nhất!
Hơn nữa, dù sao lúc ấy chỉ có bà ta và Diệp Vi Vi ở đây, chẳng phải bà ta nói cái gì chính là cái đó sao?
Lại không có ai làm chứng cho Diệp Vi Vi!
Tôn bà tử chỉ tay vào cửa nhà mình, nói: "Ở đó! Diệp Vi Vi xông vào nhà tôi túm tóc tôi kéo đến đây, đấm đá túi bụi, đáng thương cho một bà lão như tôi sao có thể chống đỡ nổi tay cô ta, bị cô ta ấn xuống đất đánh một trận! Ôi chao, người tôi bây giờ chỗ nào cũng đau..."
Hoắc Kiêu đen mặt hỏi: "Bà nói là sự thật?"
Tôn bà tử cứng cổ nói: "Đương nhiên là thật! Tôi một đống tuổi rồi còn có thể lừa cậu!"
Ngô Hiểu Tĩnh vội vàng thêm dầu vào lửa: "Hoắc tam ca, anh cũng không phải không biết tay thanh niên tri thức Diệp lực lớn bao nhiêu, một cái tát liền có thể đánh rụng hai cái răng người ta!"
Hoắc Kiêu không để ý tới hai mẹ con, quay lại nhìn Diệp Vi Vi,"Em định xử lý thế nào?"
Diệp Vi Vi chớp chớp đôi mắt to,"Em nghe lời anh!"
Tôn bà tử cho rằng Hoắc Kiêu đây là tính nhận thua, trong lòng không khỏi hối hận bắt đầu đòi tiền có phần ít, liền làm ra vẻ rộng lượng nói: "Hoắc tiểu tử, đây là nể mặt cậu nên mới muốn hai mươi đồng, đổi lại là người khác, một trăm đồng thiếu một đồng cũng không được! Bạn gái của cậu, cậu phải quản lý cho tốt, sau này để cho cô ta thành thật một chút, loại phụ nữ này không thể chiều, nên dạy dỗ thì phải dạy dỗ, không có loại vợ nào mà đánh không nghe lời..."
Hoắc Kiêu trợn mắt nhìn về phía Tôn bà tử,"Tôi nói muốn bồi thường tiền cho bà lúc nào? Tôi vẫn giữ nguyên câu nói ban đầu, bạn gái tôi không có lỗi, chúng tôi sẽ không đưa cho bà một đồng nào! Không những không đưa tiền, tôi còn muốn tìm trưởng thôn đến phân xử, trả lại cho bạn gái tôi sự trong sạch!"
"Hoắc tiểu tử! Cậu có ý gì?"
"Hoắc tam ca, sao anh có thể như vậy?"
Tôn bà tử và Ngô Hiểu Tĩnh bất mãn nhìn về phía Hoắc Kiêu.
Hoắc Kiêu chỉ vào vũng nước bẩn dưới chân Tôn bà tử, sau đó chỉ vào giày Diệp Vi Vi: "Gót giày của Vi Vi rất sạch!"
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ!
"Lão bà này thật không biết xấu hổ! Vừa nói đã vu oan thanh niên tri thức Diệp, làm mất hết mặt mũi của người dân thôn Thanh Sơn chúng ta!" "Tôi nghe thấy tiếng động liền đi ra xem náo nhiệt, tôi làm chứng, thanh niên tri thức Diệp vẫn luôn đứng ở đây không nhúc nhích."
"Lần này tính toán của bà ta thất bại rồi! Còn muốn lừa người! Nằm mơ đi!"
"Nếu không phải thanh niên tri thức Diệp tốt bụng cứu con dâu và cháu gái của bà ta, bây giờ Ngô Đại Hữu đã thành người xấu rồi! Bà ta lấy oán báo ân, thật không biết xấu hổ!"
"Anh thì biết cái gì! Bà ta chính là ghi hận thanh niên tri thức Diệp cứu hai mẹ con Triệu Nguyệt Nga, hôm đó tôi nhìn thấy rõ ràng, bà ta liên tục nói thanh niên tri thức Diệp hại chết cháu trai hại chết con dâu, muốn cô ấy bồi thường tiền!"
"Thì ra là hôm đó không lừa được người, hôm nay lại đổi cách lừa người ta à!"
"Thanh niên tri thức Diệp cũng thật là xui xẻo, cứu người còn rước họa vào thân!"
Tôn bà thấy tính toán thất bại, bất chấp tất cả, từ dưới đất bò dậy chỉ vào những người nói giúp Diệp Vi Vi quát: "Các người biết cái gì! Nếu không phải Diệp Vi Vi xen vào chuyện bao đồng, con trai tôi có thể tách riêng ra ở riêng? Đều do cô ta giở trò sau lưng! Cô ta hại tôi thành ra thế này, tôi bắt cô ta bồi thường ít tiền thì sao? Liên quan gì đến các người! Diệp Vi Vi, hôm nay cô phải bồi thường tiền cho tôi, nếu không tôi sẽ cho cô đẹp mặt!"
Diệp Vi Vi vừa định mở miệng thì một giọng nói hùng hậu lạnh lùng vang lên: "Tôi muốn xem xem, bà định cho cô ấy đẹp mặt như thế nào!"