Không được, ông phải tự mình đi xem!
Người khác nói tốt hơn nữa, ông cũng không yên lòng!
"Lão Bạch, nhiệm vụ bên phía Hoa Bắc tôi nhận."
Bạch Hân Trạch khó hiểu: "Không phải anh nói trong nhà có việc muốn xin nghỉ phép mấy ngày sao? Nhiệm vụ kia chiều mai phải xuất phát rồi."
Chương Sưởng Niên: "Tôi sẽ cho người đi mua vé."
Nghỉ ngơi làm sao có thể quan trọng hơn chuyện lớn của Vi Vi.
Diệp Vi Vi không biết, mình sắp nghênh đón sự quan tâm của cậu, mấy ngày nay cô sống rất thoải mái.
Buổi sáng đi làm cắt cỏ heo, thuê "nhân công nhí" không cần đến một buổi sáng là có thể hoàn thành một ngày nhiệm vụ, buổi chiều sau khi châm cứu cho Hoắc Kiêu, cô dành ra rất nhiều thời gian để tu luyện, ngắn ngủn vài ngày, trái cây, lương thực, rau dưa trong không gian đã chất đầy hai nhà kho lớn.
Mấy ngày nay, cô còn đi đến thị trấn một chuyến, đến trạm thu mua phế liệu nhặt được một món hời, làm quen với một người phụ nữ trung niên ở trạm thu mua phế liệu, còn nhờ bà ấy tìm cho cô mấy cái chậu hoa, vậy mà đều là đồ cổ, được bảo quản rất tốt.
Người phụ nữ trung niên kia có vẻ rất quý mến cô, thấy cô hào phóng đưa tiền, lại dẫn cô vào trong kho hàng chọn thêm mấy bức thư pháp, mấy quyển sách cổ, chỉ tính giá cao hơn bên ngoài một chút, hai người đều vui vẻ.
Diệp Vi Vi còn nhân tiện đi thăm La Duệ và bà nội của cậu bé, lại lén để lại cho họ một ít rau quả và trái cây theo mùa, đều là trong không gian cô dùng dị năng trồng ra, ăn vào sẽ có lợi cho sức khỏe.
Từ lần trước nhặt được hai cái túi của họ, trong lòng cô luôn cảm thấy mình chiếm được lợi lớn, lại thêm hai bà cháu họ quả thực đáng thương, khiến cô nhịn không được muốn quan tâm họ nhiều hơn một chút.
Đi đến thị trấn một chuyến không dễ dàng, tự nhiên không thể quên ghé qua nhà hàng quốc doanh.
Thay đổi dung mạo nhiều lần, cô lại tích trữ thêm không ít lương thực trong không gian.
Cuối cùng là đến Cung Tiêu Xã mua sắm một phen.
Cô dự định sau khi kết hôn sẽ đi Tây Bắc thăm người nhà, vậy nên có một số thứ phải chuẩn bị từ sớm.
Mặc dù trong không gian của cô không thiếu vật tư, nhưng lấy ra một lượng lớn vật tư từ trong không gian cũng nên có cách che mắt mọi người.
Mua sắm một trận, gùi của Diệp Vi Vi càng ngày càng đầy, ví tiền càng ngày càng xẹp xuống.
Tuy thời buổi này mức tiêu dùng thấp, nhưng số tiền ít ỏi hiện có trong tay cô không đủ để nuôi sống cả nhà.
Nếu không cần thiết, cô không muốn động vào số vàng trong không gian.
Dù sao nơi này cũng chỉ là một thị trấn nhỏ, mang vàng ra tiêu một hai lần thì không sao, chứ nhiều hơn nữa sẽ rất dễ bị chú ý.
Cho dù cô có hóa trang, che giấu được mọi người, thì việc ngồi ăn núi lở cũng không phải kế lâu dài.
Mặc dù,"ngọn núi" của cô đủ để cô ăn mấy đời cũng không hết.
Lần này Diệp Vi Vi đến thị trấn, kỳ thực là muốn làm quen với hoàn cảnh nơi này, xem chợ đen ở đâu, tìm cách kiếm tiền.
Nhưng điều khiến Diệp Vi Vi thất vọng là chợ đen ở thị trấn Thanh Sơn quá nhỏ, chỉ buôn bán nhỏ lẻ, nếu muốn xuất hàng với số lượng lớn thì phải đến huyện Thanh Sơn.
Tìm hiểu tuyến đường đi huyện, Diệp Vi Vi liền quay về.
Xe khách từ thị trấn đi huyện một ngày chỉ có một chuyến, khởi hành từ sáng sớm và quay về lúc hơn năm giờ chiều.
Diệp Vi Vi nhìn chiếc xe cũ nát, thầm nghĩ nếu muốn đi huyện, cô nên cải trang rồi tự lái xe đi.
Trong không gian của cô có một chiếc xe Jeep cổ, rất phù hợp để lái trong thời buổi này.
Diệp Vi Vi từ thị trấn trở về thôn thì trời đã tối, vừa vào thôn đã bị thôn trưởng Lục Minh Phát đứng chờ ở đó chặn lại.
"Thanh niên tri thức Diệp, tin vui, tin vui!"
Diệp Vi Vi đi theo Lục Minh Phát đến văn phòng ủy ban thôn, thấy ông nghiêm túc lấy một phong thư từ trong ngăn kéo ra.
"Đồng chí Diệp Vi Vi, lần trước cô đã dũng cảm chiến đấu với bọn buôn người, bắt được tên tội phạm truy nã Hồ Kim Bằng (Mặt Sẹo), dựa theo manh mối mà Hồ Kim Bằng cung cấp, cảnh sát đã bắt được băng nhóm buôn người ẩn náu ở huyện Thanh Sơn, giải cứu hơn mười phụ nữ và trẻ em bị lừa bán. Các vị lãnh đạo huyện đã nhất trí quyết định thưởng cho cô một trăm đồng tiền mặt, mười phiếu công nghiệp, mười cân phiếu lương thực, mười phiếu vải và năm cân phiếu đường."
Lục Minh Phát nói xong, đưa cho Diệp Vi Vi phong bì đựng một trăm tệ tiền thưởng cùng các loại phiếu,"Đều ở đây cả, cô kiểm tra lại đi."
Diệp Vi Vi cười nói: "Không cần kiểm đâu ạ, cháu tin tưởng thôn trưởng."
Lục Minh Phát nghe Diệp Vi Vi nói vậy thì trong lòng rất vui,"Lần này cô lập công lớn, đáng lẽ phải tổ chức đại hội để biểu dương, nhưng các đồng chí công an nói để tránh băng nhóm tội phạm trả thù, tốt nhất nên giữ kín."
"Cháu hiểu rồi ạ, cảm ơn thôn trưởng."
Diệp Vi Vi rất vui.
Một trăm tệ và những phiếu quà này là niềm vui bất ngờ.
Cô đang tính toán kiếm thêm thu nhập, thế mà lại có tiền tự đến!
Hơn nữa, nguồn gốc của số tiền này rất chính đáng.
Hay là lần sau cô đến Cục Công an tìm Phương Minh, xin danh sách tội phạm truy nã trong mấy năm nay, coi như là một nguồn thu nhập.
Tâm trạng Lục Minh Phát cũng rất tốt. Hôm nay đến xã họp, ông cứ nghĩ mình sẽ bị phê bình, bởi vì trong thôn có thanh niên trí thức mua chuộc người khác hãm hại Diệp Vi Vi là Đổng Kiến Hoa, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến thôn, ông luôn lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc thôn Đại Thanh Sơn được khen thưởng sau này.
Kết quả, chuyện của Đổng Kiến Hoa chẳng đáng nhắc đến so với việc Diệp Vi Vi dũng cảm chiến đấu với bọn buôn người, bắt được tội phạm truy nã, giải cứu hơn mười người phụ nữ và trẻ em.
Ông còn được các vị lãnh đạo khen ngợi, tặng một chiếc cốc trà lớn làm phần thưởng.
Còn Đổng Kiến Hoa, mọi người dường như đã quên hẳn gã ta.
Tuy nhiên, sau khi họp xong, các vị lãnh đạo cũng bí mật nói cho ông biết kết quả xử lý Đổng Kiến Hoa. Gã ta bị kết án mười lăm năm tù, mấy ngày nữa sẽ bị đưa đi nơi khác cải tạo.
"Tên nhóc đó thật may mắn! Nhờ cô bắt được tên tội phạm truy nã, không để gã ta thực hiện được ý đồ xấu, nên gã ta mới chỉ bị kết án mười lăm năm tù, nếu không thì..."
Nghĩ đến chuyện của Đổng Kiến Hoa, Lục Minh Phát tức giận không có chỗ trút.
Thanh niên gì mà to gan thế, chuyện gì cũng dám làm! Chỉ vì chút mâu thuẫn nhỏ nhặt mà dám mua chuộc người khác hãm hại người khác, bản chất đúng là xấu xa!
Diệp Vi Vi không có ý kiến gì về bản án của Đổng Kiến Hoa. Tính ra mười lăm năm sau, khi gã ta ra tù thì đã gần 40 tuổi, hoàn toàn bỏ lỡ thời kỳ phát triển nhanh chóng của đất nước, hơn nữa lại mang danh tù tội, cả đời này gã ta không thể nào sống sung sướng như trong nguyên tác được.
Cánh tay đắc lực của Diệp Uyển Uyển coi như bị chặt đứt.
Vì Lục Minh Phát không muốn chuyện của Đổng Kiến Hoa bị lan truyền, nên chỉ nói kết quả xử lý gã ta ở điểm thanh niên trí thức, đồng thời nhân cơ hội này giáo dục tư tưởng cho mọi người.
Từ đó, điểm thanh niên trí thức trở nên yên bình hơn.
Mặc dù chỉ là yên bình trên bề mặt.
Chân của Hoắc Kiêu sau một thời gian được Diệp Vi Vi châm cứu và bôi thuốc đã đỡ hơn rất nhiều. Chân bị thương của anh đã có thể duỗi thẳng hoàn toàn, nhưng vì vẫn đang trong thời gian phục hồi, Diệp Vi Vi không cho phép anh chống chân xuống đất để tránh bị thương lần nữa, vì vậy anh chỉ có thể ngồi một chỗ, rất bất tiện trong việc di chuyển.
Trong không gian của Diệp Vi Vi có xe lăn, nhưng thời buổi này xe lăn là thiết bị y tế rất khan hiếm, người bình thường không thể nào có được.
Không còn cách nào khác, Diệp Vi Vi đành vẽ cho Hoắc Kiêu một bản thiết kế cây gậy, anh tự mình mất một ngày dùng gỗ để làm ra, nhìn cũng khá ổn, giải quyết được vấn đề đi lại.
Vì Diệp Vi Vi ra tay cứu mẹ con Triệu Nguyệt Nga, nên gần đây người trong thôn rất quan tâm đến y thuật của cô.
Nghe nói Diệp Vi Vi đang chữa chân cho Hoắc Kiêu, rất nhiều người thường xuyên đến nhà họ Hoắc, muốn xem chân của anh hồi phục như thế nào, liệu Diệp Vi Vi có thể chữa khỏi chân cho anh không.
Kết quả, hôm nay thấy Hoắc Kiêu chống gậy, mọi người đều nghĩ chân của anh bị Diệp Vi Vi chữa cho nặng thêm, thành tàn phế luôn rồi.
Bằng không, tại sao trước kia Hoắc Kiêu không cần chống gậy cũng có thể chạy nhảy, còn có thể đánh chết lợn rừng, vậy mà bây giờ ngay cả đường cũng không tự đi được?
Một số người không ưa Diệp Vi Vi và Hoắc Kiêu thì nói những lời lẽ không hay ho, hả hê khi người khác gặp nạn.