Diệp Vi Vi liếc mắt,"Tôi đến đâu còn phải báo cáo với anh sao? Người giàu đến trạm thu mua phế phẩm thì phạm pháp à?"

"Không... không có..." Đổng Xây Hoa vừa nghe hai chữ phạm pháp, trong lòng càng hoảng sợ.

Luôn cảm thấy trong lời nói của Diệp Vi Vi có ẩn ý.

"Vi Vi, anh Đổng không phải ý đó, anh ấy chỉ là không ngờ sẽ gặp cô ở đây thôi."

Diệp Uyển Uyển vội vàng ra mặt hòa giải.

Diệp Vi Vi cười lạnh: "Vậy nhờ anh Đổng lần sau đừng có kinh ngạc như vậy, nhất là khi ở sau lưng tôi! Chúng ta không quen biết."

Đổng Xây Hoa sắc mặt khó coi ngậm miệng không nói.

Diệp Uyển Uyển cười nói sang chuyện khác,"Vi Vi, cô ở đây tìm gì vậy?"

Cô ta nhìn về phía chiếc ghế Diệp Vi Vi vừa chạm vào, đưa tay sờ lên rồi cười: "Chiếc ghế này trông cũng được đấy, Vi Vi, cô cũng muốn mua sao?"

Trực giác mách bảo cô ta rằng chiếc ghế này không đơn giản, trong lòng cô ta có một ý niệm mãnh liệt, nhất định không được để Diệp Vi Vi cướp mất chiếc ghế này!

Diệp Vi Vi không nhịn được liếc mắt,"Đừng giả vờ thân thiết với tôi, quan hệ của chúng ta rất tốt sao? Còn gì mà tôi cũng muốn mua? Rõ ràng là tôi nhìn trúng trước, sao nào? Không phải cô muốn nói cô cũng thích nó chứ? Diệp Uyển Uyển, cô nghiện cướp đồ của tôi rồi à?"

Diệp Uyển Uyển biến sắc, sau đó cắn môi làm ra bộ dạng sắp khóc,"Không, không phải, tôi không có. Nếu như trước đây tôi có làm gì khiến cô hiểu lầm, tôi xin lỗi cô..."

"Uyển Uyển, em làm sai chuyện gì mà phải xin lỗi cô ta!" Đổng Xây Hoa ghét nhất là nhìn thấy Diệp Uyển Uyển bị bắt nạt, lập tức tức giận đứng chắn trước Diệp Uyển Uyển, trừng mắt nhìn Diệp Vi Vi,"Diệp Vi Vi, cô quá đáng rồi đấy! Uyển Uyển nói chuyện tử tế với cô, cô dựa vào đâu mà tỏ thái độ như vậy!"

"Chỉ bằng tôi thích! Sao nào, cô ta là tiền à, ai gặp cũng phải quý mến? Là các người tự ý đến bắt chuyện với tôi trước, tôi không muốn phản ứng lại là tôi sai à? Ai mà quen được cái thói xấu xa của các người chứ!"

"Cô..." Đổng Xây Hoa tức giận đến mức hận không thể đánh Diệp Vi Vi một trận, đám người kia rốt cuộc là thế nào, không phải đã đảm bảo nhất định sẽ xử lý xong Diệp Vi Vi rồi sao?

Vì sao Diệp Vi Vi vẫn sống tốt như vậy!

"Anh Đổng, thôi đi, vốn dĩ là chúng ta đường đột dọa Vi Vi rồi." Diệp Uyển Uyển kéo Đổng Xây Hoa, cười khổ với Diệp Vi Vi,"Xin lỗi Vi Vi, tôi, tôi lần trước đến đây đã nhìn thấy chiếc ghế này, rất thích nó, lần này dẫn anh Đổng đến định nhờ anh ấy chuyển về giúp, lúc nãy thấy cô cũng đang xem chiếc ghế, nhất thời hơi nóng vội."

"Đúng vậy! Chiếc ghế nằm này vốn dĩ là Uyển Uyển nhìn trúng trước!" Đổng Xây Hoa lập tức lớn tiếng phụ họa.

"Nếu đã như vậy, hay là thanh niên tri thức Diệp, cô nhường cho cô ấy đi?" Lưu Hướng Tiền đau đầu nhìn mấy người này, không hiểu tại sao một chiếc ghế lại có gì đáng để tranh giành.

Anh ta nói đúng, hai chị em này rảnh rỗi sinh nông nổi.

Ký túc xá thanh niên tri thức chỉ bé bằng cái lỗ mũi, mua cái ghế dài này về biết để đâu cho hết chỗ!

Diệp Vi Vi cau mày, nhìn Lưu Hướng Tiền với vẻ lạnh nhạt. Trong sách viết người phụ trách điểm thanh niên tri thức này nhiệt tình, tốt bụng, luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người.

Nhưng theo Diệp Vi Vi thấy, gã ta không tốt như vẻ bề ngoài.

Trong nguyên tác, gã ta quản lý điểm thanh niên tri thức rất ngăn nắp, gọn gàng. Mùa xuân năm sau, thôn Đại Thanh Sơn được một suất học đại học Công Nông Binh, gã ta đã dùng số phiếu bầu chọn cao ngất ngưởng để giành suất học đó.

Dù hình tượng người tốt bụng thường ngày của gã ta là thật hay giả, nhưng lần này gã ta lại ngang nhiên chen vào, muốn cô từ bỏ món đồ, khiến cô thấy khó chịu trong lòng.

Tuy nhiên, Diệp Vi Vi không hề nổi giận ngay lúc đó. Cô mỉm cười đầy ẩn ý: "Nếu thanh niên tri thức Lưu đã nói vậy, được thôi, tôi nể mặt anh! Cái ghế này tôi không cần nữa, nhường cho cô ta đấy."

Dù sao thứ cô muốn tìm cũng đã tìm được, vốn dĩ cô chẳng có ý định mua cái ghế này.

"Ai cần cô nhường! Rõ ràng là Uyển Uyển nhìn trúng trước!" Đổng Kiến Hoa được thể lại lấn tới, vẫn huýt sáo.

Diệp Vi Vi quay đầu lại, liếc nhìn gã bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó sải bước đi về phía khác, cách xa mấy người kia.

Diệp Uyển Uyển không ngờ Diệp Vi Vi lại dễ nói chuyện như vậy, ngây người ra.

Cô ta còn chuẩn bị rất nhiều lời để nói, dù thế nào cũng phải lấy được cái ghế này, kết quả tất cả đều không cần dùng tới.

Cô ta nhìn cái ghế với vẻ nghi hoặc.

Chẳng lẽ cảm giác của cô ta sai?

Cái ghế này chỉ là một chiếc ghế bình thường?

Nếu không, với tính cách của Diệp Vi Vi, làm sao có thể dễ dàng nhường cho cô ta như vậy?

Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi nhìn về phía Diệp Vi Vi. Thấy cô đang chăm chú quan sát một chiếc bàn như đang tìm kiếm thứ gì đó, cô ta lập tức đi tới.

"Vi Vi, cái bàn này có gì đặc biệt sao?"

Diệp Vi Vi nhìn Diệp Uyển Uyển, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Tại sao tôi phải nói cho cô biết?"

Diệp Uyển Uyển cắn nhẹ môi dưới, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Diệp Vi Vi cười lạnh: "Chẳng lẽ cô định nói, lần trước cô đến đây cũng nhìn trúng nó rồi?"

Diệp Uyển Uyển lộ vẻ lúng túng: "Vi Vi, tôi thật sự không có ý muốn cướp đồ của em, đây chỉ là trùng hợp thôi! Là anh Minh Triết nói cái bàn trong ký túc xá của bọn họ hơi lung lay..."

Cô ta vừa nói vừa cẩn thận quan sát Diệp Vi Vi, vẻ mặt như chú cún con tội nghiệp bị bắt nạt!

Đổng cẩu lập tức hùa theo: "Cái bàn này đúng là lần trước chúng tôi đi dạo, nhìn trúng!"

Lưu Hướng Tiền cũng ra vẻ công bằng: "Cái bàn trong ký túc xá nam thanh niên tri thức chúng tôi đúng là có vấn đề."

Diệp Vi Vi nhìn ba người bằng ánh mắt chế giễu. Thấy mấy thanh niên tri thức khác đang tìm sách ở chỗ khác cũng nhìn sang, cô gật đầu: "Được rồi, tôi tạm tin là cái bàn có vấn đề, chứ không phải người có vấn đề. Cái bàn này tôi không cần nữa."

Dù sao đây cũng chỉ là một cái bàn hết sức bình thường, ngay cả chất liệu gỗ cũng là loại phổ thông nhất.

Nói xong, cô nhìn Diệp Uyển Uyển: "Hay là mời đồng chí Diệp Uyển Uyển chỉ ra, ở đây còn có những thứ gì mà lần trước cô đến đây đã nhìn trúng, chỉ hết ra một lượt, tránh để xảy ra trùng hợp như vậy nữa!"

Diệp Uyển Uyển lắc đầu, vẻ mặt ngượng ngùng: "Hết rồi, chỉ có hai thứ này thôi. Vi Vi, tôi thật sự không cố ý giành với em, thật sự chỉ là trùng hợp thôi."

Diệp Vi Vi lười biếng để ý đến cô ta, quay người đi tìm sách báo cũ.

Vừa rồi cô đã dùng tinh thần lực lướt qua một lượt, trong đống đồ cũ kỹ này không hề có thứ cô muốn tìm, chắc là vẫn chưa được đưa tới.

Hứa Mỹ Quân nhìn Diệp Vi Vi đang ngồi xổm tìm sách bên cạnh, giọng điệu đầy ẩn ý: "Không phải trước đây cô lợi hại lắm sao? Sao hôm nay lại nhát gan thế?"

Diệp Vi Vi tìm được mấy quyển sách giáo khoa cấp ba phủ đầy bụi bặm, đặt sang một bên, chậm rãi đáp: "Bởi vì tôi là quân tử, quân tử không lấy thứ người khác yêu thích."

Hứa Mỹ Quân khịt mũi coi thường, trợn trắng mắt, không thèm để ý đến Diệp Vi Vi nữa.

Cô ta cảm thấy Diệp Vi Vi không phải người chịu thiệt thòi, không chừng đang âm mưu điều gì đó xấu xa!

Quả nhiên, đợi khi mọi người đã chọn xong đồ, đến lượt thanh toán, Đổng Kiến Hoa bỗng lớn tiếng: "Cái gì? Chỉ hai món đồ rách nát này mà lấy những 9 tệ! Sao bà không đi cướp luôn đi!"

Số tiền này suýt soát đủ mua hai món đồ mới rồi.

Bà lão trông coi điểm thu mua phế liệu nhổm hạt dưa trong miệng, bực bội trợn mắt: "Hai món đồ các cậu chọn là hàng mới hôm qua vừa đưa đến, đều còn nguyên vẹn, chưa hề sứt mẻ, giá cả đương nhiên phải cao hơn những thứ khác rồi."

"Bà nói cái bàn ghế này là hàng mới hôm qua mới đưa đến?" Hầu Chính cầm hai quyển sách, tiến lên hỏi.

"Không thể nào!" Chưa đợi bà lão trả lời, Diệp Uyển Uyển đã lên tiếng: "Hai món đồ này rõ ràng lần trước tôi đến đã nhìn thấy rồi."

Nói xong, cô ta còn nhìn sang Diệp Vi Vi đứng phía sau: "Vi Vi, em tin tôi đi, tôi thật sự..."

Diệp Vi Vi đảo mắt, không thèm tiếp lời.

Bà lão tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Uyển Uyển: "Cô gái này sao lại có thể trợn mắt nói dối như vậy? Mỗi một món đồ được đưa đến điểm thu mua phế liệu chúng tôi đều được ghi chép cẩn thận, hơn nữa thời gian đưa đến còn được đóng dấu đỏ rõ ràng, nếu các cậu không tin thì cứ việc kiểm tra trên hai món đồ này đi."

"Tìm thấy rồi! Thật sự có!"

Một thanh niên tri thức đứng gần đó chỉ vào con dấu màu xanh ở lưng ghế: "Đúng là được đưa đến vào hôm qua."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play