Diệp Uyển Uyển nhìn rõ người tới, tức giận đến mức hận không thể xông lên đánh cho hắn ta một trận.

Nếu không phải tên vô dụng này làm việc bất lực, bây giờ làm sao cô ta rơi vào thế bị động như vậy!

Còn dám ăn bánh bao của cô ta!

Cô ta còn chưa ăn gì cả!

"Tôn Kim Bảo, anh lấy tiền của tôi, chính là làm việc như vậy sao?" Diệp Uyển Uyển cố nén tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.

Hành động ăn bánh bao của Tôn Kim Bảo khựng lại, sau đó ba hai cái nuốt trọn chiếc bánh bao vào bụng, lấy tay dính dầu mỡ chùi lên người, lúc này mới nói: "Làm sao tôi biết được nửa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim, Hoắc Kiêu đã cứu người trước rồi?"

Nói đến chuyện này, hắn ta còn tức giận hơn cả Diệp Uyển Uyển!

Hiện tại trong thôn Đại Thanh Sơn ai mà không biết Diệp Vi Vi giàu có, trong tay có cả trăm đồng tiền và phiếu, còn có xe đạp và đồng hồ, nếu có thể cưới được cô vợ như vậy, chỉ riêng số tiền đó cũng đủ để hắn ta sống an nhàn sung sướng nhiều năm!

Nhưng kế hoạch đang tốt đẹp, lại bị Hoắc Kiêu phá hỏng!

"Nói tới nói lui, chẳng phải là do anh vô dụng sao!" Diệp Uyển Uyển nghiến răng ken két, ngay cả một tên què cũng không bằng.

Lúc trước cô ta không nên tìm đến tên lưu manh Tôn Kim Bảo này!

Tên này bình thường lười biếng, làm sao có thể so sánh với những người đàn ông cả ngày làm việc trên ruộng được!

Tôn Kim Bảo nhìn Diệp Uyển Uyển với vẻ dò xét,"Sao cô không nói là do cô chọn ngày không tốt? Nếu đổi ngày khác nói không chừng đã không có nhiều chuyện như vậy!"

Diệp Uyển Uyển tức đến bật cười bởi sự vô lại của hắn ta.

Chẳng lẽ làm chuyện xấu còn phải xem ngày hoàng đạo hay sao!

"Nếu đã không làm được, vậy thì trả lại năm mươi đồng cho tôi!"

Tiền trong tay cô ta đều bị Diệp Vi Vi lấy đi, còn nợ Đổng Kiến Hoa một ít, hiện tại trong tay thật sự chẳng còn đồng nào.

Không có tiền, làm gì cũng bất tiện!

Tôn Kim Bảo cười lạnh,"Tiền đã vào túi Tôn Kim Bảo này rồi, cô còn muốn lấy lại, nằm mơ đi!"

Diệp Uyển Uyển nhíu mày,"Sao anh có thể như vậy?"

Tôn Kim Bảo: "Tôi chính là như vậy đấy! Tiền không thể nào đưa cho cô, cô đừng mơ tưởng nữa."

Diệp Uyển Uyển tức giận đến mức muốn xé xác tên trước mặt, nhưng hiển nhiên lúc này không thể trở mặt với hắn ta, nếu tiền tạm thời không lấy lại được, cũng quyết không thể để họ Tôn này dễ chịu.

"Tôi có thể không cần số tiền đó, nhưng anh phải giúp tôi một việc."

"Chuyện gì? Cô định kêu tôi đi đối phó với Diệp Vi Vi?" Tôn Kim Bảo lập tức từ chối, nghe mấy tên bạn kể lại, Diệp Vi Vi ra tay rất mạnh, một cái tát có thể đánh gãy hai cái răng, hai cái tát là bốn cái.

Hơn nữa, cô ta bây giờ còn có Hoắc Kiêu bảo vệ.

Diệp Uyển Uyển vừa nhìn thấy bộ dạng hèn nhát của Tôn Kim Bảo liền biết không thể trông cậy vào hắn ta.

Nhưng mà, cô ta làm sao có thể cam tâm!

"Chẳng lẽ anh cam tâm nhìn Diệp Vi Vi gả cho người khác? Anh không biết Diệp Vi Vi giàu có cỡ nào sao? Ngay cả khi không tính số tiền đang có, mỗi tháng người nhà cô ta còn gửi cho cô ta ba mươi đồng, còn có rất nhiều phiếu nữa. Anh thử nghĩ xem, hiện tại một công nhân chính thức ở huyện thành một tháng lương được bao nhiêu? Chỉ cần cưới được Diệp Vi Vi, cả đời này anh không lo ăn uống, không cần phải xuống ruộng làm việc, mỗi ngày nằm ngủ ở nhà cũng có tiêu không hết tiền!"

Tôn Kim Bảo động lòng.

Nhưng hắn ta vẫn còn chút lý trí.

"Diệp Vi Vi thì tốt thật đấy, nhưng bây giờ cô ta là đối tượng của Hoắc Kiêu, tôi đánh không lại Hoắc Kiêu!"

Diệp Uyển Uyển thầm khinh bỉ Tôn Kim Bảo, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Ai bảo anh đi đánh nhau với Hoắc Kiêu? Chỉ cần anh khiến Diệp Vi Vi "gạo chín thành cơm", hủy hoại đời con gái của cô ta, Hoắc Kiêu còn có thể chấp nhận một người phụ nữ như vậy sao? Đến lúc đó, Diệp Vi Vi không phải ngoan ngoãn gả cho anh, cả đời tùy anh nhào nặn sao?"

Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Vi Vi, Tôn Kim Bảo bụng dưới nóng ran,"Nói đi, cô muốn tôi làm gì?"

Tiền tài thêm mỹ nhân, dưới hai tầng hấp dẫn, Tôn Kim Bảo quả nhiên mắc câu.

"Đơn giản thôi, lần này không cần anh xuống nước cứu người, đợi tôi nghĩ cách hẹn Diệp Vi Vi ra, anh chỉ cần xuất hiện tại địa điểm đã hẹn, rồi bắt cô ấy là được."

"Chỉ đơn giản như vậy?" Tôn Kim Bảo hồ nghi nhìn Diệp Uyển Uyển, hoài nghi cô ta có phải đang lừa hắn hay không.

Diệp Uyển Uyển híp mắt: "Đương nhiên không thể đơn giản như vậy. Tôi giúp anh như vậy là có điều kiện."

"Điều kiện gì?"

Vừa nghe Diệp Uyển Uyển có điều kiện, sự hoài nghi trong lòng Tôn Kim Bảo lại rơi xuống.

Diệp Uyển Uyển oán hận nói: "Chờ sau khi anh thành công, số tiền và phiếu trong tay Diệp Vi Vi, tôi muốn một nửa."

"Không thể nào!" Tôn Kim Bảo không chút nghĩ ngợi liền từ chối, tiền phiếu đến trong tay hắn, làm sao có thể cho người khác!

Nghĩ cũng đừng nghĩ!

"Anh đã không có thành ý như vậy thì thôi đi!" Diệp Uyển Uyển tức giận vì lòng tham không đáy của Tôn Kim Bảo, lạnh lùng nói: "Tin tưởng loại chuyện tốt bánh từ trên trời rơi xuống này rất nhiều người nguyện ý."

"Cô dám!" Tôn Kim Bảo không nghĩ tới Diệp Uyển Uyển lại dám bỏ rơi hắn, lập tức mắt bốc hung quang,"Nếu anh dám tìm người khác, tôi liền đi tố cáo cô! Đến lúc đó cô liền đợi ngồi tù đi!"

Diệp Uyển Uyển bị Tôn Kim Bảo dọa đến tim đập thình thịch, nhưng cô ta biết lúc này không thể rụt rè, nếu không, chỉ có thể tùy ý để người trước mắt này nắm trong tay.

Vì vậy, cô ta cười lạnh nói: "Báo cáo tôi? Vậy cũng phải xem lời anh nói có người chịu tin hay không! Hơn nữa, anh cho rằng trước khi tôi tìm anh hợp tác không có điều tra qua anh sao? Thật sự cho rằng tôi không dám làm gì anh sao! Anh để cho tôi không thoải mái, vậy mọi người cùng nhau xong đời!"

Tôn Kim Bảo không nghĩ tới Diệp Uyển Uyển ngoài mặt nhu nhược, tâm tư lại ác độc như vậy, nhưng vừa nghĩ tới những chuyện mình đã làm, đáy lòng hắn liền chột dạ.

Không biết Diệp Uyển Uyển biết bao nhiêu, nhưng mặc kệ cô ta biết bao nhiêu, trước mắt hắn đều chỉ có thể đáp ứng điều kiện của cô ta.

Trước tiên nắm lấy Diệp Vi Vi rồi nói tiếp!

"Được! Theo như lời cô nói, chúng ta chia đôi!" Tôn Kim Bảo không tình nguyện nói: "Nhưng tốt nhất là cô bảo đảm kế hoạch của cô không có sơ hở nào, nếu không, tôi không tha cho cô!"

"Yên tâm! Tôi còn hy vọng thấy Diệp Vi Vi xui xẻo hơn bất kỳ ai!" Diệp Uyển Uyển ánh mắt âm độc.

Tôn Kim Bảo đưa tay nhéo nhéo mặt Diệp Uyển Uyển, ánh mắt quét tới quét lui trên người cô ta, lộ ra một hàm răng vàng: "Tuy cô không bằng Diệp Vi Vi, nhưng tôi không ngại với cô..."

"Anh câm miệng!" Diệp Uyển Uyển bị mùi thối trong miệng đối phương làm cho muốn ói, tức giận hất tay Tôn Kim Bảo ra: "Cút! Nếu không chúng ta sẽ đường ai nấy đi!"

Tôn Kim Bảo cũng không tức giận, cười hì hì nói: "Tôi chờ tin tốt của cô!"

Nói xong liền rời đi, chờ đi ra khỏi rừng cây, hắn nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

"Ả gái thối! Không biết đã bị bao nhiêu nam nhân chơi đùa, thật coi lão tử là hiếm có! Đồ rách nát!"

Diệp Uyển Uyển nhìn bóng lưng Tôn Kim Bảo, ánh mắt hung ác nham hiểm, phảng phất như đang nhìn một người chết.

Nếu như không phải trong tay không có tiền không có phiếu lại không có người dùng, cô ta cũng không đến mức hợp tác với Tôn Kim Bảo vô lại này.

Chỉ hy vọng tên ngu xuẩn này đến lúc đó không bị tuột xích, phá hỏng kế hoạch của cô ta.

Không biết vì sao, từ khi viên đá bình an bị Diệp Vi Vi lấy đi, trong lòng cô ta luôn có cảm giác bỏ lỡ cơ duyên rất quan trọng.

Cô ta phải mau chóng nghĩ biện pháp lấy lại cái đá bình an kia mới có thể an tâm, nếu không, cô ta cũng sẽ không vội vàng như vậy, lần nữa tìm tới Tôn Kim Bảo.

Tôn Kim Bảo vừa nghĩ tới mình sắp cưới được một con phượng hoàng vàng, từ nay về sau sống cuộc sống tốt đẹp mỗi ngày ở nhà ngủ cũng có thể ăn uống không lo, trong lòng liền vui mừng khôn xiết, một đường ngâm nga tiểu khúc về nhà.

Bà Trần vừa thấy con trai trở về, lập tức vui mừng mang cơm tối và hai quả trứng gà để lại trong nồi cho con trai đến trước mặt hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play