Lắc lắc cổ tay bị Diệp Uyển Uyển nắm đau, lại nôn ra cả người Diệp Uyển Uyển, Diệp Vi Vi cảm thấy thân thể thoải mái không ít, nhất là nhìn dáng vẻ nghẹn khuất của Diệp Uyển Uyển, trong lòng vô cùng sảng khoái.
"Xin lỗi chị họ, em thật sự không cố ý, thật ra là chị dựa vào em quá gần, mùi trên người có hơi bốc lên."
"Phụt!" Hứa Mỹ Quân nhìn dáng vẻ chật vật của Diệp Uyển Uyển, không nhịn được cười ra tiếng: "Diệp Uyển Uyển, không phải là cô có mùi hôi nách chứ?"
Nói xong, còn cố ý lui về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách với Diệp Uyển Uyển.
Cô ấy đã sớm nhìn hai chị em này không vừa mắt.
Một người biết giả bộ, một người điêu ngoa vô lễ, từ sau khi tới đây không có một ngày yên tĩnh, tất cả danh tiếng của thanh niên tri thức đều bị hai người này cướp đi.
Cô ấy liếc mắt một cái đã nhìn ra Diệp Uyển Uyển kia không phải là chim tốt lành gì, còn âm thầm nhắc nhở Diệp Vi Vi vài lần, đáng tiếc con ngốc này xem lòng tốt của cô ấy là lòng lang dạ thú không nói mà còn nói cho Diệp Uyển Uyển về những lời cô ấy nói, khiến cho cô ấy bị mọi người ghét bỏ.
Bây giờ nhìn các cô xui xẻo, trong lòng cô ấy miễn bàn có bao nhiêu sảng khoái.
Mặt Diệp Uyển Uyển tái xanh, có cô gái nào có thể chịu được bị nói trên người mình có mùi hôi nách trước mặt nhiều người như vậy?
Huống chi, Diệp Vi Vi còn làm bẩn quần áo mới của cô ta, hôm nay cô ta mới mua bộ quần áo này lần đầu mặc!
Dù sao lần này Triệu Minh Triết đã hạ quyết tâm từ hôn với Diệp Vi Vi, vậy cô ta cũng không cần phải tâng bốc con tiện nhân này nữa!
"Vi Vi, hôm nay chị thật sự có việc nên bị chậm trễ, chị không biết sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy... Chị biết em trách chị không chăm sóc tốt cho em, nhưng em cũng không thể làm chị bẩn như vậy chứ..."
Thấy Diệp Uyển Uyển ủy khuất rơi lệ, Triệu Minh Triết ở bên cạnh càng thêm căm tức, nhất thời đem lửa giận hừng hực nhắm ngay Diệp Vi Vi.
"Diệp Vi Vi, cô thật quá đáng! Tất cả đều là cô tự làm tự chịu, dựa vào cái gì mà trút giận lên người Uyển Uyển? Tôi ra lệnh cho cô bây giờ lập tức xin lỗi Uyển Uyển!"
"Ra lệnh?" Diệp Vi Vi cười nhạo một tiếng nhướng mày nhìn Triệu Minh Triết: "Anh là cái quái gì mà dám ra lệnh cho tôi? Chỉ bằng anh cũng xứng sao!"
"Cô nói cái gì?" Triệu Minh Triết không ngờ Diệp Vi Vi lại có thái độ như vậy với anh ta, nhất thời không kịp phản ứng, một lát sau, anh ta nổi giận đùng đùng quát: "Diệp Vi Vi, cô dám nói chuyện với tôi như vậy! Có bản lĩnh cô lặp lại lần nữa xem!"
"Tôi nói anh là cái quái gì mà dám ra lệnh cho tôi?" Diệp Vi Vi lặp lại lời vừa rồi một lần nữa, ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Triệu Minh Triết: "Tuổi còn trẻ đã điếc, hay là không nghe hiểu tiếng người?"
"Cô... cô..." Triệu Minh Triết chỉ vào Diệp Vi Vi tức giận nói không ra lời, một hồi lâu mới lạnh lùng nói: "Diệp Vi Vi, tôi muốn từ hôn với cô!"
"Anh Minh Triết, không được!" Không đợi Diệp Vi Vi mở miệng, Diệp Uyển Uyển đã giành trước ngăn cản: "Vừa rồi Vi Vi em ấy không phải cố ý, em ấy chỉ là nhất thời xúc động, xin anh đừng từ hôn với em ấy, em ấy thích anh như vậy, em ấy vì anh làm nhiều như vậy, anh không thể như thế!"
Nói xong, cô ta lại quay đầu nhìn về phía Diệp Vi Vi, vội vàng nói: "Vi Vi, đừng cáu kỉnh như trẻ con nữa, mau xin lỗi anh Minh Triết!"
Diệp Vi Vi cười như không cười nhìn Diệp Uyển Uyển mặt ngoài hòa giải trong tối thêm dầu vào lửa, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Diệp Uyển Uyển: "Lại là nói xin lỗi? Mấy người từng người đã hiểu rõ nguyên nhân chưa mà đã há mồm ngậm miệng bắt tôi nói xin lỗi?"
Diệp Vi Vi nói xong, vươn cổ tay vừa rồi bị Diệp Uyển Uyển nắm lấy, kéo ống tay áo lên trên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng như ngọc, phía trên có mấy dấu móng tay xanh tím trông vô cùng dữ tợn.
Những người xem náo nhiệt xung quanh không khỏi hít vào một hơi.
Đây là có bao nhiêu thù lớn có bao nhiêu oán lớn!
"Chị họ, xin chị đừng có lúc nào cũng làm tôi bị thương, tuy rằng ngoài miệng tôi không nói nhưng vẫn sẽ đau."
"Chị không có, đây không phải chị làm..." Diệp Uyển Uyển lắc đầu phủ nhận.
Trên mặt Diệp Vi Vi lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Chị họ, không phải là chị muốn nói đây là tôi tự bóp để hãm hại chị chứ?"
"Chị..." Diệp Uyển Uyển có miệng mà nói không được, vừa rồi cô ta dùng sức một chút, nhưng cũng tuyệt đối không đến mức biến thành như vậy, nhưng từ biểu hiện của những người xung quanh đến xem, rõ ràng liền nhận định là cô ta làm.
Cô ta nhìn Triệu Minh Triết xin giúp đỡ, dáng vẻ vô cùng ủy khuất: "Anh Minh Triết, anh tin em, thật không phải em."
Triệu Minh Triết đương nhiên là đứng về phía Diệp Uyển Uyển, thật sự là người phụ nữ Diệp Vi Vi này rất đáng ghét, vì tiếp cận anh ta mà giở không ít thủ đoạn.
Nhưng anh ta cũng không kiên nhẫn dây dưa chút chuyện nhỏ này, mục đích hiện tại của anh ta là từ hôn!
"Diệp Vi Vi, cô đừng hòng giở trò nói sang chuyện khác, tôi nói cho cô biết, hôm nay bất luận thế nào, cuộc hôn nhân này, tôi đã quyết định thối lui rồi! Triệu Minh Triết tôi sẽ không cần một người phụ nữ không sạch sẽ làm..."vợ!
"Bốp!"
Triệu Minh Triết còn chưa nói xong, đã bị tát nặng nề trên mặt, nghiêng sang một bên.
Một tiếng giòn giã này, người xung quanh đều ngây ngẩn cả người, giống như thấy được chuyện gì không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Vi Vi lại tát Triệu Minh Triết một bạt tai!
Đây là Diệp Vi Vi đuổi theo sau mông Triệu Minh Triết vâng dạ là theo?
Triệu Minh Triết sờ sờ nửa bên mặt nóng hừng hực, không dám tin nhìn Diệp Vi Vi: "Diệp Vi Vi, cô dám đánh tôi?"
"Đánh cái tên chó má vong ân phụ nghĩa như anh đó!" Diệp Vi Vi vẫy vẫy cổ tay, men theo giường đất tựa về phía sau chống đỡ thân thể mệt mỏi, chỉ hận cỗ thân thể này của mình bây giờ thật sự là quá yếu, cái tát này đánh không đã ghiền, không có đánh rớt cái răng chó của Triệu Minh Triết.
Cô khinh thường nhìn Triệu Minh Triết: "Lúc trước hôn sự của hai người chúng ta là ba mẹ anh tới cửa ba quỳ bốn cầu xin cha mẹ tôi mới đồng ý, người nhà các người chỉ tay lên trời thề cứng rắn muốn định ra cửa hôn sự này báo đáp ân tình ông ngoại tôi cứu anh một mạng, bây giờ anh có thể còn sống đứng ở trước mặt tôi nhà các người có thể có ngày lành như hiện tại đều là dính ánh sáng của nhà tôi, anh có tư cách gì kêu gào ở trước mặt tôi muốn từ hôn?"
Triệu Minh Triết bị Diệp Vi Vi nói toạc ra ẩn tình việc đính hôn năm đó, trên mặt có chút không nén được giận, nhất là cảm giác bị ánh mắt khác thường của người xung quanh ném tới càng khiến cho anh ta chột dạ.
Nhưng vừa nghĩ tới Diệp Vi Vi bị người đàn ông khác sờ soạng thân thể, anh ta tức khắc cứng rắn đứng lên: "Vậy thì sao? Năm đó tôi cũng chỉ là một đứa con nít không hiểu chuyện mà thôi, bây giờ cũng đã là xã hội mới, đề xướng tự do yêu đương, không cho phép cha mẹ ép hôn, huống chi, thân thể của cô cũng bị người đàn ông khác chạm qua, cô đã sớm không sạch sẽ..."
"Bốp!"
Diệp Vi Vi lại hung hăng tát Triệu Minh Triết một bạt tai!
Triệu Minh Triết tức giận đến mức muốn điên rồi, bị người ta liên tiếp tát hai bạt tai trước mặt mọi người, điều này làm cho người luôn sĩ diện hảo như anh ta quả thực là để cho người ta giẫm lên mặt ma sát trên mặt đất, sao anh ta có thể nhẫn nhịn!
"Cô đừng tưởng rằng tôi không dám đánh cô là cô muốn làm gì thì làm nhé!"
"Ha ha!" Diệp Vi Vi hất cằm, khiêu khích nhìn Triệu Minh Triết: "Có bản lĩnh thì thử động vào đầu ngón tay của tôi xem?"
"Cô..." Triệu Minh Triết vung tay lên, đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Diệp Vi Vi, nhưng tay mãi không dám hạ xuống.
Hắn nhìn thấy sát ý trong ánh mắt của Diệp Vi Vi!
Lãnh ý thấu xương kia phảng phất có thể xuyên vào tận xương tủy, khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Diệp Vi Vi chưa từng dùng ánh mắt này nhìn hắn?
Trực giác mách bảo hắn, Diệp Vi Vi trước mắt rất nguy hiểm!
Nếu hắn thật sự đánh tiếp, hậu quả thật khó lường.
Bàn tay giơ lên kia bất giác hạ xuống.
Diệp Vi Vi nhìn Triệu Minh Triết ngoài mạnh trong yếu, bật cười.
Triệu Minh Triết thẹn quá hóa giận, gầm gừ cảnh cáo: "Diệp Vi Vi, đừng quá đáng!"
"Là tôi quá đáng hay là anh ngu muội?" Diệp Vi Vi cười lạnh,"Tôi rơi xuống nước được cứu lên, người ta chỉ làm hô hấp nhân tạo, ấn vài cái lên bụng, may mà còn cách mấy lớp quần áo, không ngờ trong mắt anh lại thành bỉ ổi, thành không ra thể thống gì, theo anh nói, bác sĩ trong bệnh viện cũng chỉ có thể là nam khám bệnh cho nam, nữ khám bệnh cho nữ, nam khám bệnh cho nữ thì gọi là sàm sỡ, nữ khám bệnh cho nam thì gọi là câu dẫn? Thời đại phong kiến đã qua lâu rồi, không ngờ một người sống trong xã hội mới, tiếp nhận giáo dục phổ thông như anh mà đầu óc vẫn còn bã rêu phong kiến như vậy, đúng là tự mình suy bụng ta ra bụng người!"
Lời này vừa nói ra, thành công khiến cho mọi người ở đây đều biến sắc, mấy người bên cạnh Triệu Minh Triết còn theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, kéo dãn khoảng cách với hắn.
Không có gì khác, đơn giản là hiện tại vẫn là năm 73, ở thời kỳ nhạy cảm này, một khi động chạm đến một số vấn đề sẽ có kết cục thê thảm, hậu quả khó lường.
"Không phải! Vi Vi, anh Minh Triết không phải như em nói, anh ấy quá để ý đến em nên nhất thời không chấp nhận được, nói năng lung tung." Diệp Uyển Uyển thấy Diệp Vi Vi nói khiến Triệu Minh Triết á khẩu không trả lời được, vội vàng lên tiếng.
Lúc này trong lòng cô ta lại phẫn hận không thôi.