Lưu Quế Lan làm sao nỡ để Diệp Vi Vi động tay động chân, hơn nữa cô gái nhà người ta ngày đầu tiên đến chơi, cũng không có đạo lý để khách xuống bếp, vội vàng nói không cần, để cô nghỉ ngơi là được.

Hoắc Kiêu múc một chậu nước cho Diệp Vi Vi, lại lấy khăn mặt của mình ra, để cô rửa tay lau mặt.

Tôn Hồng Anh thấy Hoắc Kiêu ân cần với Diệp Vi Vi, không nhịn được lại nói móc: "Mẹ xem thằng Ba kìa, biết chiều vợ chưa kìa, hầu hạ chu đáo ghê..."

Lưu Quế Lan thật muốn bịt miệng con dâu thứ hai lại: "Nó chiều vợ thì sao? Liên quan gì đến cô? Có bản lĩnh thì bảo chồng cô làm như thế, nó mà hầu hạ cô rửa chân tôi cũng mặc kệ!"

Tôn Hồng Anh bị mẹ chồng nói trúng tim đen, nghĩ đến người chồng vô tích sự nhà mình, liền túm lấy chị dâu Tô Tuyết Mai đang im lặng bên cạnh: "Chị dâu cứ ngồi yên nhìn thế à? Con bé này còn chưa qua cửa đã leo lên đầu lên cổ chúng ta rồi, nó mà bước chân vào cái nhà này thì còn chỗ nào cho chúng ta nữa?"

Tô Tuyết Mai thiếu chút nữa thì trợn trắng mắt, cô em dâu này bị làm sao thế nhỉ?

Người ta đến nhà chơi lần đầu, trong nhà làm thêm mấy món ăn thì có gì sai?

Hơn nữa, tất cả thịt thà trong nhà đều do họ ta mang đến, có động vào đến một đồng nào của nhà này đâu.

Được tiếng thơm lại muốn được miếng ngon, đừng phá đám người ta có được không? Có giỏi thì phá hoại hôn sự của em chồng đi, xem mẹ chồng có thu dọn cô không!

Thấy Tô Tuyết Mai không lên tiếng, Tôn Hồng Anh oán hận trừng mắt nhìn chị dâu, Tô Tuyết Mai quay người đi làm việc khác không thèm quan tâm đến cô ta nữa.

Tôn Hồng Anh tức giận thầm mắng trong lòng, lũ người này chỉ giỏi xu nịnh, chẳng qua là một con bé xuống nông thôn thôi mà.

Có gì hơn người?

Cả nhà cứ như cung phụng bà tướng!

Hoắc lão hán và Hoắc Giang, con trai thứ hai, không bao lâu đã xách theo hai con cá vội vã trở về, Diệp Vi Vi vội vàng đứng dậy chào hỏi, Hoắc lão hán cười toe toét đáp lời, Hoắc Giang ngại ngùng gãi đầu, vội vàng đi vào trong sân dọn bàn.

Trưởng thôn và kế toán Ngô chia thịt xong thì đến thẳng nhà họ Hoắc, nhìn hai bàn đã được bày biện trong sân, trên mỗi bàn đều có một đĩa củ cải hầm thịt thỏ, một đĩa gà kho khoai tây, rau hẹ xào trứng, thịt kho tàu, cà tím kho, canh trứng cà chua, bánh bao hấp, mọi người nhìn mà bụng ai nấy đều réo ầm ĩ.

"Đi từ xa đã ngửi thấy mùi thơm món ăn nhà bác rồi, hôm nay chúng ta thật may mắn." Trưởng thôn Lục vui vẻ nói.

Lưu Quế Lan mời mọi người ngồi xuống, sau đó cười nói: "Trong nồi còn một nồi cá kho, hôm nay mọi người cứ ăn thoải mái, đồ ăn đủ cả."

Sau khi mọi người đã yên vị, Lưu Quế Lan liên tục mời Diệp Vi Vi ăn cơm, còn nhắc nhở Hoắc Kiêu đừng quên gắp thức ăn cho Diệp Vi Vi, sự nhiệt tình khiến Diệp Vi Vi hơi choáng ngợp.

Mọi người ăn uống no nê, ai nấy đều hài lòng.

Trong bữa cơm, mọi người đều khen ngợi Hoắc Kiêu hết lời, còn dặn dò Diệp Vi Vi phải đối xử tốt với anh.

Diệp Vi Vi ngoan ngoãn gật đầu.

Tôn Hồng Anh thấy mọi người, kể cả trưởng thôn, đều bênh vực Diệp Vi Vi, tức giận suýt chút nữa thì ném đũa bỏ đi, bèn nói móc: "Chú Ba cũng không còn nhỏ nữa, thanh niên tri thức Diệp đã đồng ý rồi, chi bằng chọn ngày lành tháng tốt cho hai đứa làm đám cưới luôn đi."

Nói xong, cô ta nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Vi Vi, chờ đợi cô thay đổi sắc mặt, sau đó vạch trần lời nói dối của cô.

Ả không tin Diệp Vi Vi thật sự bằng lòng gả cho Hoắc Kiêu!

Lời này vừa dứt, mọi người trên bàn ăn đều im lặng, tất cả đều nhìn về phía Diệp Vi Vi.

Diệp Vi Vi thấy mọi người nhìn mình, bèn đặt đũa xuống, nhìn Hoắc Kiêu: "Anh thấy sao?"

Không đợi Hoắc Kiêu lên tiếng, Tôn Hồng Anh đã chen vào: "Chú ấy tất nhiên là muốn rồi, chú Ba năm nay đã hai mươi lăm tuổi rồi đấy, thanh niên trong làng bằng tuổi nó giờ con cái đã lớn hết rồi..."

Hoắc Kiêu liếc nhìn Tôn Hồng Anh với vẻ không vui, sau đó nhìn Diệp Vi Vi: "Anh nghe em, em muốn kết hôn lúc nào thì kết hôn."

Diệp Vi Vi nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Vậy ngày mai em viết thư báo cho người nhà, tranh thủ trước năm mới làm đám cưới."

Hoắc Kiêu gật đầu.

Lưu Quế Lan vui mừng khôn xiết: "Kết hôn là chuyện hệ trọng, phải báo cho người nhà biết chứ, cháu yên tâm, mọi thứ cần chuẩn bị bác sẽ lo liệu chu đáo, nhất định sẽ không để cháu thiệt thòi đâu."

- -

Diệp Vi Vi không có yêu cầu gì với sính lễ, dù sao cô cũng không xem trọng những thứ đó.

Với điều kiện của nhà họ Hoắc hiện tại, hơn mười người chen chúc trong bốn gian nhà, cô không muốn vì đám cưới của mình mà khiến gia đình phải chắt bóp, có tiền thì nên xây thêm vài gian nhà cho rộng rãi thoải mái hơn.

Nhưng bà Lưu Quế Lan thấy cô như vậy, càng muốn đối tốt với cô hơn, cảm thấy không thể bạc đãi cô được.

Tôn Hồng Anh nghe bà Lưu Quế Lan nói muốn mua sắm đồ cưới, tức giận đến mức không ngồi yên được nữa, cô ta vứt đũa xuống rồi bỏ về phòng, cửa bị đóng mạnh đến mức vang lên tiếng ầm ầm.

Bà Lưu Quế Lan tức giận muốn chết, chỉ muốn lôi cái người không hiểu chuyện này ra đánh cho một trận.

Hoắc Giang bị mẹ trừng mắt, anh rụt cổ lại, đến rau cũng không dám gắp nữa.

Ăn cơm xong, Hoắc Kiêu đưa Diệp Vi Vi về điểm thanh niên tri thức. Lúc sắp đến cửa, anh lấy từ trong túi ra một thứ đưa cho cô.

"Đây là gì vậy?"

Diệp Vi Vi tò mò nhận lấy, thì ra là một cuốn sổ tiết kiệm.

Mặt Hoắc Kiêu hơi nóng lên, cũng may là trời tối nên không ai nhìn thấy.

"Đây là số tiền anh tích cóp được trong những năm qua, tất cả đều ở đây, em thích gì thì cứ mua."

Diệp Vi Vi trêu chọc: "Chúng ta còn chưa kết hôn, anh đã đưa tiền tiết kiệm cho em rồi, không sợ em cầm tiền chạy mất sao?"

"Em sẽ không."

Diệp Vi Vi cười,"Mới hẹn hò ngày đầu tiên đã tin tưởng em như vậy sao?"

Giọng Hoắc Kiêu rất chắc chắn,"Ừ."

Diệp Vi Vi mỉm cười,"Biểu hiện tốt, tiếp tục phát huy nhé."

Hoắc Kiêu thấy tâm trạng cô đã tốt hơn, liền hỏi: "Vậy bây giờ em hết giận rồi chứ?"

Diệp Vi Vi bật cười,"Giận gì cơ? Anh nói chị dâu thứ hai của anh ấy à?"

Hoắc Kiêu rầu rĩ ừ một tiếng: "Cô ấy không tốt."

Diệp Vi Vi không hiểu,"Em còn chẳng biết mình đã đắc tội gì với chị ấy nữa. Nhưng mà em cũng chẳng rảnh hơi đi giận loại người như vậy, không đáng. Nếu chị ấy còn chọc giận em, em sẽ dạy cho chị ấy một bài học, dạy dỗ vài lần là chị ta sẽ ngoan ngoãn thôi."

Nói xong, cô nhìn Hoắc Kiêu,"Anh có cản em dạy dỗ chị ta không?"

Hoắc Kiêu lắc đầu,"Không, em muốn làm gì thì làm."

Diệp Vi Vi cố ý hù dọa anh: "Anh chẳng lẽ không sợ em khiến nhà anh lục đục sao?"

Hoắc Kiêu tự tin nói: "Em không phải loại người như vậy."

Diệp Vi Vi: "..."

Cô cảm giác Hoắc Kiêu đang khen mình, nhưng trong lòng lại thấy rất hưởng thụ.

"Vậy hôm nay anh nghe người ta nói em lên núi tự tử, anh có giận không?"

Lúc họ từ trên núi xuống quảng trường nhỏ chia thịt đã nghe không ít lời đồn đại, cô không tin Hoắc Kiêu không tức giận.

Hoắc Kiêu thành thật ừ một tiếng,"Em không nên làm hại bản thân mình."

Diệp Vi Vi cảm động, người đàn ông này khi nghe những lời đồn kia, điều đầu tiên anh nghĩ đến không phải là bản thân bị lừa gạt mà là sự an toàn của cô!

Sao anh ấy có thể tốt như vậy?

"Hoắc Kiêu..."

"Ừm... Ưm..."

Hoắc Kiêu cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên môi, kinh ngạc mở to mắt. Trong bóng tối, đôi mắt ấy sáng rực.

Diệp Vi Vi cũng không biết tại sao, đột nhiên cô muốn hôn Hoắc Kiêu một cái. Đợi đến khi cô nhận ra hành động của mình có chút bất ổn muốn lùi lại thì đã muộn.

Cơ thể bị một đôi tay rắn chắc như gọng kìm siết chặt, hơi thở nóng bỏng phả vào môi cô, da thịt kề sát. Nhiệt độ cơ thể Hoắc Kiêu cao đến đáng sợ, như muốn thiêu đốt cô...

Diệp Vi Vi vùng vẫy nhưng không thoát ra được, mặt đỏ bừng, đầu óc choáng váng.

Nụ hôn đầu tiên của hai kiếp cứ như vậy mà trao đi...

Không biết qua bao lâu, Diệp Vi Vi dần dần nhận ra có gì đó không đúng.

Người này...

Chẳng lẽ là không biết hôn sao? Cứ áp môi vào nhau như vậy...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play