[Zhihu] Chú Hổ tôi chăm có vẻ thích tôi

Chương 2


1 tháng


7

Hổ Sâm đi rồi, tôi nhìn căn phòng trống rỗng, đột nhiên cảm thấy cô đơn trong lòng.

Thực ra nuôi một con mèo bự cũng rất tốt.

Tôi đang định đi vào phòng bếp dọn rác vỡ vụn thì điện thoại đột nhiên reo lên.

Đó là một số lạ, tôi bấm trả lời.

Giọng nói của mẹ tôi lập tức truyền đến từ đầu dây bên kia: “Khi nào thì cô mới đưa cho chúng tôi 20 vạn?”

“Nếu thật sự không kiếm được thì trong thôn có người muốn lấy vợ, sẵn sàng đưa 20 vạn lễ hỏi, cô tuổi cũng không nhỏ nữa, chẳng bằng gả đi.”

“Qua đó lấy chồng rồi sinh con trai, còn sướng hơn là tự mình làm việc vất vả trên thành phố.”

Nghe vậy, tôi cười lạnh một tiếng: “Tôi sẽ không lấy chồng.”

Bà ta vội vàng nói: “Chúng ta đều là người một nhà, gãy xương thì vẫn liền gân, sao có thể hại cô.”

Mẹ tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mơ tưởng muốn tiếp tục tẩy não tôi.

Về việc này, tôi chỉ lạnh lùng nói: “Nếu bà vẫn còn nhắc lại chuyện này thì tôi sẽ không đưa một xu nào.”

“Bà muốn lên Toà án tố cáo ra sao thì tuỳ.”

Sau đó liền cúp điện thoại.

Tôi mệt mỏi xoa xoa mi tâm, thực ra khi còn nhỏ, mẹ tôi cũng từng bảo vệ tôi.

Không có bà ấy, tôi đã không thể học đại học, hay ra khỏi Đại Sơn.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, trong mắt bà ấy dần dần không có tôi, mọi thứ đều hết lòng vì Khương Triệu.

Có lẽ là do tôi quá mức ngoan ngoãn, nên mới không kiêng nể gì.

Tôi cũng không phải là người yếu đuối, có thể đủ tàn nhẫn để không đưa số tiền này.

Nhưng mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc, tôi lại nhớ đến thân hình thấp bé của bà ấy lúc đó, kiên định nắm chặt tay tôi phản kháng lại bố, sau đó đưa tôi lên tàu.

Hai mươi vạn này, đành coi như là trả hết tình cảm mẹ con cho bà ấy.

8

Tôi ngồi trên mặt đất một lúc lâu, đầu óc trống rỗng và choáng váng.

Lúc này, trong không gian yên tĩnh lại vang lên một âm thanh.

Tôi mẫn cảm ngẩng đầu lên thì phát hiện Hổ Sâm đã quay lại từ lúc nào.

Hắn không còn cáu kỉnh như lúc nãy nữa mà đang rón ra rón rén cầm chổi đi về phía nhà bếp.

Tôi trực tiếp cười thành tiếng.

Thật sự quá mắc cười, nó diễn tả hoàn hảo cái gọi là rón rén như mèo.

Hổ Sâm thấy tôi đã phát hiện ra hắn, nhanh chóng chạy đến thu dọn hiện trường vụ án.

Sau đó ủ rũ đến trước mặt tôi nhận sai, cả tai hổ đều buông thõng xuống: “Xin lỗi, vốn dĩ muốn nấu chút canh bổ cho em.”

“Ai ngờ anh lại làm hỏng việc.”

Tôi nhân cơ hội này xoa xoa đôi tai lông xù của hắn: “Không sao đâu.”

Hổ Sâm ngơ ngác.

Ngay sau đó, mặt hắn đỏ bừng ngay tức khắc, quay mặt đi không dám nhìn tôi.

Đúng lúc này, bụng tôi đột nhiên kêu lên ùng ục.

Tôi xấu hổ ôm bụng, hiện tại đã là 5 giờ chiều, tôi chỉ mới ăn sáng, đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng.

Hổ Sâm nghe vậy, nóng lòng muốn vào bếp, tôi vội vàng ngăn cản hắn: “Không được, không được.”

Tôi sợ nếu không cản hắn lại thì căn nhà này chắc cũng mất luôn.

Sắc mặt Hổ Sâm trong nháy mắt liền ảm đạm, một mình đến cửa sổ nằm úp sấp hoài nghi hổ sinh. (trong cụm nhân sinh nhé =))))

Tôi không để ý đến hắn mà gọi cho giám đốc.

Sau khi kết nối, tôi nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Giám đốc, ông đã sớm biết Hổ Sâm có thể biến thành người đúng không?!”

Tôi nghĩ ông ấy sẽ lảng tránh chuyện này hoặc cảm thấy áy náy.

Ai ngờ giám đốc sở thú lại cười rộ lên: “Đúng vậy, dù sao cũng đều là chăm sóc Hổ Vương, là người hay là hổ có gì khác nhau đâu?”

“Hổ Sâm đang ở nhà cô rồi phải không?”

“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, sau này cô không cần đến sở thú nữa, tiền lương vẫn được trả như cũ.”

Điện thoại lập tức cúp máy, tôi liếc nhìn Hổ Sâm vẫn còn đang hoài nghi và chán nản.

Vậy là tôi chuẩn bị bắt đầu cuộc sống nuôi mèo lớn một cách chính thức sao?

Đã thế còn được trả lương!

9

Có lẽ nếu nói ra các bạn cũng sẽ không tin, nhưng tôi nuôi một con Hổ Vương, còn là cái loại có thể tùy tiện vuốt ve nữa đấy.

Hổ Sâm ở nhà của tôi nửa tháng.

Khoảng thời gian này là những ngày hạnh phúc nhất của tôi.

Không có áp lực công việc, mỗi ngày còn có thể giật nhẹ chòm râu hổ hoặc gãi gãi cằm hắn.

Nhìn bộ dáng thoải mái đến mức đáng yêu nheo mắt của hắn, tôi cảm thấy chuyện gì cũng có thể được chữa lành.

Từ lần trước Hổ Sâm làm nổ tung phòng bếp, mỗi lần tôi nấu ăn hắn đều ngoan ngoãn đứng bên cạnh, lấy một quyển sổ ghi chép trình tự.

Hắn còn lên mạng học hỏi kiến thức nấu ăn mỗi ngày.

Sau đó một ngày nọ khi tôi thức dậy, ngoài ý muốn thu hoạch được một bàn đồ ăn và một con hổ vẻ mặt kiêu ngạo.

Nhìn hắn như vậy, tôi chợt muốn khóc.

Đã lâu lắm rồi tôi chưa cảm nhận được hơi ấm của gia đình.

Nhưng cũng có những chuyện không quá thoải mái.

Ví dụ như hắn quá bám người.

Thử tưởng tượng một chút, buổi tối hơn 20 độ C mà vẫn có một cái lò sưởi luôn dính ở bên người.

Thực sự chỉ muốn đá cho phát.

Mỗi ngày thức dậy điều đầu tiên tôi nhìn thấy là một cái đầu hổ cực lớn.

Sau nhiều lần cảnh cáo mà không có kết quả, tôi ch*t lặng.

Có ai nuôi mèo mà không điên lên đâu.

Nhưng Hổ Sâm chỉ quanh quẩn trong nhà mà không ra ngoài, tôi sợ hắn buồn chán nên mua thêm một cây gậy trêu mèo.

Tôi quơ quơ trước mặt hắn, rõ hàng hai mắt hắn đều dán chặt vào đó mà trên mặt vẫn còn giả bộ gió thoảng mây bay, vẻ mặt không chút gợn sóng.

Vì thế tôi làm bộ xoay người đi chỗ khác, khi nghe thấy động tĩnh phía sau liền quay lại ngay lập tức.

Nhờ vậy mà bắt được con hổ nào đó đang nhào lên gậy trêu mèo.

Hắn ngượng ngùng liếc mắt nhìn tôi một cái.

Tôi lập tức bị hắn làm cho phì cười.

Thực sự, như thế này rất tốt.

Nhưng cuộc sống yên bình như vậy không kéo dài được bao lâu.

Thời gian ngày một trôi qua, tính tình Hổ Sâm ngày càng cáu kỉnh, thường xuyên nhốt mình trong phòng.

Tôi lo lắng cho hắn, nhưng lại không làm được gì.

Sau đó, tôi đành gọi điện cho giám đốc và hỏi tôi nên làm gì trong tình huống này?

Đầu kia im lặng một hồi, cuối cùng ông ấy nói ngày mai sẽ cử người đến đón Hổ Sâm về vườn bách thú.

Tuy rằng trong lòng tôi có chút không nỡ, nhưng trong sở thú mới có thể chăm sóc hắn tốt hơn.

10

Buổi sáng ngày hôm sau, có tiếng gõ cửa.

Tôi nghĩ là nhân viên công tác do giám đốc sắp xếp nên lập tức mở cửa.

Nhưng chờ đến khi nhìn rõ người tới, nụ cười trên mặt tôi chìm xuống trong nháy mắt.

Cả mẹ và em trai tôi đều đến đây.

Còn dẫn theo cả bảy cô tám dì và một ông chú trung niên hói đầu.

Mẹ tôi ra tay trước, đẩy tôi ra muốn tiến vào, vừa bực bội muốn trách móc tôi: “Cái con nhỏ này, không mời mọi người vào mà đứng đó mặt mày u ám cho ai xem.”

Tôi chặn kín cửa: “Bà định làm gì.”

Rõ ràng tôi đã thay đổi chỗ làm, cũng chưa từng nói cho bọn họ biết nơi tôi ở.

Làm sao bà ta tìm được địa chỉ của tôi?

Lúc này, tôi bất giác nhớ ra mấy ngày hôm trước gặp được bạn học cấp hai ở ngay tiểu khu, có lẽ là cô ấy nói ra.

Bà ta thấy không vào nhà được liền đứng ngoài cửa nói: “Không phải là đã tìm cho cô một mối tốt sao?”

Bà ta chỉ vào tên đàn ông hói đầu: “Năm nay 40 tuổi, vừa mới ly hôn, chẳng phải hiện tại giới trẻ bọn cô đều ưa chuộng việc trở thành mẹ mà không đau đớn sao. Con trai hắn vừa học hết cấp 3, vài năm nữa là cô có thể hưởng phúc rồi.”

Khương Triệu đứng bên cạnh nói chêm vào: “Đúng vậy đó chị, hơn nữa anh ấy còn đưa 20 vạn sính lễ đấy!”

Tôi nhìn tên đàn ông từng đấy tuổi có thể làm cha tôi, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Đám thân thích luôn miệng hùa theo.

Tôi không nói gì, tự hỏi nên làm thế nào để đuổi bọn họ ra ngoài.

Khương Triệu thấy tôi không chịu mở miệng, hắn nôn nóng buột miệng: “Chị! Em sắp kết hôn rồi, nhà bên kia đòi 20 vạn tiền hồi môn, chị không thể giúp em sao!”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía mẹ tôi: “Đây là ý gì?”

Hứa thị thấy đứa con trai quý báu của mình lỡ lời, vò mẻ không sợ sứt nói: “Cô gái kia mang thai rồi, chúng ta cũng không còn cách nào khác.”

“Cho nên việc bố bị bệnh nặng cũng là giả?”

Bà ta ngượng ngập gật đầu.

Khoảnh khắc này, tôi chỉ cảm thấy mọi thứ đều hoang đường.

Cơn giận trong lòng dâng lên, tôi muốn lấy chổi đuổi bọn họ đi.

Nhưng ngay lúc đó, tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, giống như nhìn thấy quỷ.

Tôi nghi hoặc quay đầu lại, Hổ Sâm không biết đã hoá thành nguyên hình từ khi nào, đang từng bước một đi về phía này.

Cực kỳ áp bách.

Sau đó hắn đột nhiên bổ nhào thật mạnh, lập tức lao đến trước mặt đám họ hàng kia, phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp.

Tư thế như là muốn ăn sống nuốt tươi bọn họ.

Tôi giật mình, sợ Hổ Sâm thực sự cắn ch*t bọn họ không thể kiểm soát, vội vàng túm lấy cái đuôi hắn: “Dừng lại.”

Hắn quay đầu u oán liếc tôi một cái, mà những người kia đã sớm bị dọa đến mức té xỉu.

Hổ Sâm vung cái đuôi, giận dỗi nằm úp sấp ở bên cạnh.

Tôi không để ý hắn, trước tiên nhìn một đống người xỉu vật ra đó, bấm 120 gọi xe cứu thương.

Dù sao cứ để ngất ở trước cửa cũng xui xẻo.

11

Sau khi nhân viên y tế rời đi, Hổ Sâm có gì đó không ổn.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng, lúc này đây hắn đang rất đau đớn.

Hổ Sâm tự nhốt mình trong phòng, tôi xuyên qua khe cửa thấy được hắn đau đớn ôm đầu, quằn quại trên mặt đất.

Tứ chi thỉnh thoảng co giật, thoạt nhìn tựa như sắp ch*t.

Tôi vô cùng sợ hãi, chân tay luống cuống gọi điện cho giám đốc sở thú.

Sau khi nghe xong, giám đốc thở dài một hơi: “Đây là đạo kiếp mà Hổ tộc phải trải qua.”

“Yêu tộc vốn không được xã hội hiện tại dung thứ, Hổ tộc trời sinh cường đại, cho nên Thiên Đạo đã đã hạ cho Hổ tộc một đạo kiếp.”

“Sau 18 tuổi sẽ trải qua kỳ động dục, mỗi năm một lần, qua mỗi năm sẽ càng thêm đau đớn gian nan.”

“Chỉ có người định mệnh của họ mới có thể xoa dịu nỗi đau này.”

“Nếu đến 25 tuổi vẫn không tìm được người đó thì sẽ phải ch*t.”

“Năm nay Hổ Sâm đã 25 tuổi.”

“Sinh sản là nền tảng của mọi chủng tộc, Thiên Đạo về cơ bản nắm giữ mọi huyết mạch của chúng ta.”

Sau khi nghe xong chuyện này, tôi ngơ ngẩn.

Tôi hỏi: “Vậy người định mệnh của Hổ Sâm là……”

“Chính là cô.”

Tôi chợt tỉnh ngộ.

Khó trách.

Khó trách ngay từ ngày đầu tiên giám đốc đã sắp xếp cho tôi chăm sóc Hổ Sâm.

Hoá ra tất cả những điều này đã được sắp đặt từ rất sớm.

Tôi nhanh chóng hỏi tiếp: “Vậy làm thế nào mới có thể cứu hắn?”

Nghe vậy, giám đốc úp úp mở mở nói: “Kỳ động dục đương nhiên là giao phối.”

Một câu này, giống như sấm sét bổ xuống đầu tôi.

Tôi nhìn Hổ Sâm đang giãy dụa trong đau đớn, lại nghĩ về mảnh vụn ký ức những ngày qua.

Nhớ đến khi hắn vừa mới bắt đầu học nấu ăn, khiến cho phòng bếp gà bay chó sủa.

Nhớ đến khi tôi đến kỳ kinh nguyệt, đau đến mức mặt mũi trắng bệch, hắn dùng cơ thể ấm áp của mình che bụng cho tôi.

Hắn chưa từng làm chuyện gì tổn thương tôi.

Có đôi khi con người còn đáng sợ hơn cả yêu tộc.

Hắn là một con hổ rất tốt.

Tôi phải cứu hắn.

12

Khi tỉnh lại, Hổ Sâm đã không còn ở trong phòng nữa.

Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu không thật sự không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.

Sau khi tắm rửa xong, hắn còn chưa quay lại.

Tôi kết thúc bữa ăn một cách bình thản.

Nhưng mãi đến tối, hắn vẫn không trở về.

Tôi đứng ngồi không yên, muốn đi ra ngoài tìm hắn.

Ai ngờ vừa mở cửa, tôi liền thấy một chú mèo vàng tròn trịa đang ngoan ngoãn ngồi xổm trước cửa.

Khi nhìn thấy tôi, nó meo meo hai tiếng ngọt ngào.

Trong nháy mắt đó, tôi cảm giác tim mình như tan chảy.

Chỉ là càng nhìn càng thấy con mèo này quen thuộc, không phải chính là con mèo nhỏ tôi nhặt được một năm trước sao!

Cách đây một năm, khi vừa nghe xong cuộc trò chuyện của bố mẹ, lúc đó tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Cả người suy sụp tinh thần.

Cũng chính thời điểm đó, tôi nhặt được nó đang dơ dáy ở ven đường.

Lúc ấy nhìn cả người nó nho nhỏ, tôi chợt oà khóc.

Tôi giơ nó lên và nói: “Chúng ta đều là những đứa trẻ không được yêu thương, nhưng chị sẽ chăm sóc em thật tốt.”

“Tương lai của chị cũng sẽ rất, rất tốt.”

Dưới sự đồng hành và chữa lành của mèo nhỏ, tôi dần dần thoát khỏi bóng tối và đón nhận cuộc sống mới.

Mèo nhỏ cũng được tôi chăm đến lông xù mượt mà.

Chỉ là mới nuôi được một năm, nó lại tự lẻn ra ngoài, tìm khắp nơi cũng không thấy.

Tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa, không ngờ tới mèo nhỏ tự mình quay về.

Cảm giác mất đi mà tìm lại được nháy mắt bao phủ lấy tôi, tôi ném ý định đi tìm Hổ Sâm ra sau đầu, dù sao hắn cũng có thể tự trở về.

Tôi mang nó đi tiêm chủng và tắm rửa.

Nhưng khi đang tắm, nhân viên đột nhiên hô một tiếng: “Chú mèo xinh quá, nhưng sao ở đây lại trọc một mảng nhỏ thế này?”

Tôi nghi ngờ nhìn qua, thực sự thấy một mảng trụi lủi trên bộ lông vàng óng mượt.

Nhưng tôi không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đau lòng.

Vì thế tôi mua rất nhiều đồ ăn đóng hộp để bồi thường cho nó, đương nhiên là dùng tiền lương tạm ứng của giám đốc.

Nhưng điều khiến tôi tò mò chính là, trước đây nó không bám người thế này, bây giờ lúc nào cũng hận không thể treo trên người tôi.

Ôi mèo nhỏ lúc lưu lạc chắc phải chịu khổ lắm đây.

13

Sáng sớm ngày hôm sau, cảnh sát bất ngờ ập tới cửa.

Bọn họ giơ cao lệnh khám xét, nghiêm túc nói: “Chúng tôi nhận được tin báo của cư dân rằng cô nuôi hổ trong nhà, hiện tại đến đây xác minh một chút.”

Mẹ tôi đứng phía sau cảnh sát, vẻ mặt hưng phấn: “Hôm qua tôi tận mắt nhìn thấy nó, một con hổ cực lớn, mau mau bắt cô ta đi.”

Nghe vậy, tôi thở dài: “Thần kinh mẹ tôi không bình thường, thường xuyên nói tôi nuôi hổ nuôi báo linh tinh gì đó.”

“Nhưng tôi nào dám, chỉ phiền các anh đi một chuyến.”

Cảnh sát đương nhiên không tìm được gì cả.

Thấy không tìm được gì, mẹ tôi tức tối trừng mắt nhìn tôi một cái.

Lúc này, con mèo trong lồng ngực đột nhiên hung dữ nhe răng về phía bà ta.

Bà ta thấy vậy, đột nhiên kỳ quái hét lên rồi chạy mất.

Tôi đăm chiêu nhìn con mèo.

Sau khi cảnh sát rời đi, tôi bế nó lên nhìn trái nhìn phải, có chút hoài nghi.

Nói thật, một con hổ có thể biến thành một con mèo nhỏ sao?

Chuyện này cũng quá khó tin đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play