“Nguyên Hàm.” Có người giục ngựa đến ngẩng đầu ra hiệu cho Cảnh Mân ý bảo, “Bên cạnh Tiểu Mộ là người phương nào?”
Lúc này Cảnh Mân mới phát hiện đã không thấy Tri Y từ khi nào, theo phương hướng người nọ chỉ nhìn lại, trừng đôi mắt, thiếu chút nữa từ trên ngựa ngã xuống dưới, hai chữ “Hoàng thúc” giữ trong miệng nghẹn vào trong, tròng mắt vừa chuyển, ý xấu nói: “Người kia, đó là biểu đệ của cha ta.”
Hắn thầm nghĩ: Hoàng thúc cũng không nên trách ta a, huống chi…… Dù sao ngài cũng sẽ không biết.
Người nọ lại cho vẻ mặt “Ngươi cho là ta ngốc sao?” nhìn hắn, thân phận của Tri Y ở Thái Học Viện là cháu trai của Tín Vương phi, biểu đệ của Cảnh Mân, mà mọi người đều biết xuất thân của Tín Vương phi là thế gia hoàng thương. Tuy Tuyên Đế đứng ở xa, nhưng khí thế cả người hiển nhiên không phải một hoàng thương nên có.
Cảnh Mân cười hắc hắc nhưng không giải thích, để mặc người nọ suy đoán.
Tuyên Đế nâng Tri Y nói hồi lâu, tiểu cô nương ở trong Thái Học Viện có vẻ hoạt bát phá lệ, ríu ra ríu rít kể những chuyện thú vị trong học viện. Mồ hôi trên mặt cũng không làm nàng có vẻ chật vật, ngược lại trông càng thêm tinh thần sáng láng, sức sống dồi dào, giống như vĩnh viễn sẽ không nhụt chí chùn bước, tản ra hơi thở thanh xuân tuổi này nên có.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play