Từ ma ma mang Tri Y ngồi ở hành lang một lát rồi quay về thiên điện, Tri Y cuộn mình trong chăn ấm, một tay ôm mèo con, khiến Từ ma ma nhìn thấy không nhịn được bật cười, “Cô nương, mèo này không thể ngủ cùng giường với người được.”
“Vì sao?” Tiểu cô nương nghi hoặc.
“Bởi vì nó lông dày, không sợ lạnh, cô nương để nó ở trong chăn ngược lại làm nó khó chịu.” Từ ma ma cười, gọi cung nữ bên ngoài vào nói, “Than này mùi nồng quá, cô nương khó chịu, ngươi đi đổi một ít than Hồng La thay thế.”
“Than Hồng La hôm qua đã mang đến tẩm điện chủ tử hết rồi, hôm nay chỉ còn lại loại than này.” Tiểu cung nữ tiến cung không lâu, giọng nói còn pha chút âm hưởng miền nam, “Ma ma, hay là ngài đi đi, nô tỳ không dám.”
Nói xong, nàng tò mò nhìn lên tiểu tháp, bắt gặp tiểu cô nương mới mấy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, ánh mắt ngập nước, đang cười với nàng.
Tiểu cung nữ cũng bất giác cười ngây ngô một cái.
Từ ma ma khẽ nhéo nàng, “Sợ cái gì, cứ nói là để cô nương dùng, Đào ma ma sẽ tự cho ngươi.”
Tiểu cung nữ bị Từ ma ma đuổi đi, bà xoay người thì thấy tiểu chủ nhà mình không an phận, chui ra đệm chăn vờn nhau cùng mèo con trên tháp, sau một hồi cả hai như dính lại làm một.
“Cô nương của ta ơi.” Từ ma ma sợ nàng nhiễm lạnh, vội tiến lên ôm lấy, xoa xoa tay chân, “Đừng ham chơi, cẩn thận chủ tử biết sẽ đuổi Tuyết Bảo Nhi đi.”
Tuyết Bảo Nhi là tên mèo con của Tri Y.
Tri Y thành thật để Từ ma ma nghiêm khắc nhắc nhở, không nhúc nhích. Cho đến khi Từ ma ma đưa một muỗng canh gừng đến bên miệng, mới giật mình hoàn hồn, nhỏ giọng mềm mại nói: “Ma ma, không uống.”
“Ma ma đương nhiên không uống.” Từ ma ma buồn cười nói, “Nhưng cô nương phải uống, nếu không ngày mai sẽ là uống canh đắng hơn.”
Tri Y nhìn bà, tựa như đang suy nghĩ ý tứ của câu nói trên. Nửa khắc sau mới dịch chuyển thân mình, đưa tay cẩn thận húp một ngụm, nhíu mày thè lưỡi, “Cay.”
“Canh gừng phải càng nóng càng cay mới tốt.” Từ ma ma đưa chén nhỏ tới, “Cô nương ngoan ngoãn uống canh, ma ma lấy cho người một ít mơ vừa rồi chủ tử ăn, có được không?”
“Được.” Tiểu cô nương mềm mềm giọng trả lời.
Chờ Từ ma ma đi, Tri Y nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, khổ đại cừu thâm nhìn bát canh trước mặt. Bát canh làm bằng sứ men xanh, đế màu trắng có hình hoa xanh, mặt trên khắc vài chữ lớn ‘Phúc thọ thụy khang’ nàng tò mò cầm lên nghiên cứu một lát.
“Meo meo ~” Tuyết Bảo Nhi dựng thẳng đuôi dương dương tự đắc lại gần, bị nàng ôm lấy.
Tri Y đặt muỗng canh đặt ở bên miệng nó, mèo con hết nhìn nàng, lại nhìn cái muỗng, rốt cuộc không tình nguyện liếm một cái, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết, lông tơ trên người nó dựng đứng, chân tức thì phi thẳng xuống tháp.
Canh bị đổ lên tháp, nháy mắt thấm ướt một mảng đệm chăn.
Từ ma ma bưng chén mơ trở về, nhìn thấy tiểu cô nương cuộn mình trong chăn lui vào góc giường. Phát hiện bà, dùng ánh mắt vô tội để nhìn.
Giường bị ướt một nửa, bên cạnh đổ bát canh, không cần hỏi cũng biết vì sao.
Từ ma ma phát giận, nhưng bắt gặp mắt như vậy nhìn đến, một điểm cũng không tức giận nổi, chỉ đàng bất đắc dĩ nói: “Cô nương không muốn uống, cũng không nên đổ ra giường như vậy chứ.”
Nói xong tiến lên đem người ôm lấy, Tri Y ở trong lòng bà lắc đầu, ngón tay ngắn ngắn chỉ về phía mèo con đang trốn dưới tủ, “Là nó.”
Từ ma ma bán tín bán nghi, cũng không muốn truy cứu, biết tiểu chủ tử trên người không chỗ nào bị ướt liền buông tâm, “Lần sau cô nương đừng nghịch như vậy nữa. Vừa hay chủ tử mới tỉnh, kêu nô tỳ mang ngài sang.”
Những lời này Tri Y nghe hiểu, ánh mắt nháy lên vui vẻ, Từ ma ma mỉm cười, khuôn mặt già nua hiện lên nếp nhăn của thời gian, “Biết là cô nương thích thân cận chủ tử mà.”
Tiểu cung nữ lúc này đã đem than Hồng La đến, thấy Từ ma ma phải đi, kinh ngạc hỏi, “Ma ma, than này để ở đâu bây giờ?”
“Để ở bên cạnh đi.” Từ ma ma không quay đầu lại, đoạn nói, “Bên ngoài lạnh, người ở bên trong canh chừng.”
“Vâng!” Tiểu cung nữ vui rạo rực lên tiếng trả lời, “Vẫn là ma ma thương nô tỳ.”
Vân ma ma đang dìu Tĩnh Thái phi bước đi thật chậm, Tĩnh Thái phi chậm chạp ngồi lên giường, non nửa khắc mà mồ hôi đã ra đầy thân, lắc đầu nói: “Xương cốt của ta thật đúng là lười biếng mà.”
Đào ma ma thêu hoa, không quên dời mắt khỏi Tĩnh Thái phi, nghe vậy chỉ cười, “Chủ tử qua mấy ngày nữa, đảm bảo so với những lão ma ma chúng ta còn sinh lực hơn.”
Tĩnh Thái phi nâng tay điểm điểm bà, muốn cười nói gì đó, từ bên ngoài Từ ma ma đã đưa Tri Y tiến vào.
Nhìn thấy Tĩnh Thái phi, tiểu cô nương giống như bươm bướm gặp hoa nhào vào lòng bà, khẽ kêu to, “A Ma, A Ma.”
“A Ma ở đây.” Tĩnh Thái phi vui vẻ ôm nàng vào trong ngực, bàn tay ấm áp sờ sờ đôi tay nhỏ bé mịm màng của người kia, “Hàm Bảo Nhi buổi trưa thích ăn gì? A Ma cho người đi làm.”
Tiểu cô nương nào biết muốn ăn cái gì, răng của nàng mới mọc đủ, ngày thường Tĩnh Thái phi nhiều lắm cũng để các ma ma đút nàng chút thịt canh, cũng không dám ăn thức ăn cứng.