Tuyên Đế yên lặng ngồi nghe một đoạn, đến khi Thái Hậu bắt đầu lôi kéo Tĩnh Thái Phi nói chuyện vặt vãnh riêng tư thì mới nháy mắt ra dấu với Thái Hậu một cái, rời khỏi tẩm điện.

Trong sân lại không thấy cái tiểu cô nương ngốc nghếch kia, có lẽ là đã mang mèo nhỏ chạy đến chỗ nào chơi rồi.

An Đức Phúc giữ cửa nửa ngày, thấy hắn đi ra liền vội vàng nghênh đón, “Hoàng Thượng, người phải đi ?”

Tuyên Đế gật đầu bước đi, bất chợt dừng lại, ” Bảo Thái y viện bàn bạc cùng với Thái y chẩn bệnh, nhất thiết phải trị liệu thật tốt cho Thái Phi, nếu không…”

Hắn ngừng lại, ngẫm lại tình trạng Tĩnh Thái Phi hôm nay, cuối cùng trong lòng than nhẹ một tiếng, “Bảo bọn họ cố gắng hết sức.”

“Vâng.”


Tám nội thị cước bộ trầm ổn mạnh mẽ mang ngự liễn(1) đến, đi trên mặt tuyết mà không loạn chút nào, một ít rung động dưới thân cũng bị đệm êm chậm rãi gạt đi. Tuyên Đế sắc mặt thâm trầm, ánh mắt nhìn về phía những cây khô phủ một lớp tuyết thật dày trong lâm viên bên đường.

Cây khô sắp gặp xuân về, đáng tiếc, Tĩnh Thái Phi e rằng sẽ không thấy được cả vườn hoa nở ngày đó.

Tuyên Đế không về Thần Quang Điện, mà đi đến thư phòng Cần Chính Điện phê duyệt tấu chương. Cần Chính Điện không có địa long(2) sưởi ấm, chỉ luôn đốt một chậu than bạc, bởi vì Tuyên Đế thường nói xử lý chính vụ thì không thể nhàn hạ quá mức, do sống xa xỉ thì sẽ mất đi lý tính.

Một lúc lâu sau, khi duyệt xong một loạt tấu chương báo cáo về việc xây dựng thủy vận, Tuyên Đế cầm bút trầm tư.

An Đức Phúc thay chén trà nóng ở bàn, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng Thượng, người có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”

“Không cần.” Tuyên Đế nhớ tới Tĩnh Thái Phi, “Trẫm thấy Thái Phi đối với người cháu gái này so với bên ngoài chăm sóc rất nhiều, đây là vì sao?”

“Dĩ nhiên là vì Mộ cô nương rất đáng thương.” An Đức Phúc phe phẩy tay áo, giọng điệu thương cảm, “Nô tài nghe nói cô nương không được cha mẹ để ý, chỉ có Thái phi nương nương ít nhiều quan tâm vài phần.”

“Vậy ư?”

” Tất cả việc này đều là nô tài nghe người bên ngoài nói, nô tài kể lại, Hoàng Thượng nghe nếu thấy không phải, mong người thứ tội.” An Đức Phúc cẩn thận quan sát thần sắc Tuyên Đế.

“Ừm.”

“Nghe nói hôn sự hai nhà Mộ Trang, là do Mộ đại học sĩ cùng phu nhân dốc hết sức thúc đẩy.” An Đức Phúc nhớ lại nói, “Trước đây Mộ lão phu nhân vừa thấy đích nữ Lễ bộ Thượng Thư Trang đại nhân, cảm thấy tính tình Trang cô nương và mình rất hợp, tương đầu ý hợp, lập tức gặp Trang phu nhân cầu hôn, sau đó hồi phủ cùng Mộ đại học sĩ thương lượng, lập tức đem việc hôn nhân định đoạt.”

“Mộ thị lang và Trang thị nữ thành hôn được nửa năm thì Mộ đại học sĩ về hưu hồi hương, cùng Mộ lão phu nhân tới Giang Nam tĩnh dưỡng. Mới đầu hai người ân ái được vài năm, nhưng nô tài nghe nói, lúc Trang thị có bầu năm tháng thì phát hiện Mộ thị lang đang nuôi một ngoại thất là thanh quan(3) chuộc ra từ Nhuyễn Hương Các ở bên ngoài.”

“Trang thị ghen tuông, từ trước đến nay không cho phép Mộ thị lang nạp thiếp. Nghe được tin này đã dẫn theo một đội hộ vệ đến chỗ di nương kia đại náo một hồi, còn bắt người đó cởi hết ngoại sam chỉ chừa một kiện áo lót bên trong ném vào chỗ đông người, mặc nha hoàn bà tử cùng người đi đường lui tới chửi mắng, mất hết thể diện mặt mũi.”

Tuyên Đế nhíu mày, “Thật là một nữ tử ngang ngạnh.”

“Không chỉ có thế đâu.” An Đức Phúc nói tiếp, “Di nương kia không chịu nổi nhục nhã, không lâu sau vì xấu hổ mà tự sát . Mộ Thị Lang nghe tin vô cùng giận dữ, ngại vì Trang thị đang có bầu nên không phạt nàng, lại nháy mắt đón biểu muội bà con xa vào cửa, nâng làm quý thiếp, ở trong phủ cơ hồ muốn cùng Trang thị vai vế ngang hàng.”

Hai chân mày Tuyên Đế nhăn lại càng sâu, An Đức Phúc thấy thế lại thả thanh âm trầm xuống, “Thế nên sau khi Trang thị sinh hạ nữ nhi, tức vị Mộ cô nương này, chỉ chăm sóc một chút, còn lại chủ yếu là đám nha hoàn nhũ mẫu lo liệu. Mộ thị lang ngày thường không quan tâm, trừ bỏ trường hợp đặc biệt như yến hội trọng đại thì mới cùng vị chính thê này gặp nhau, thời điểm khác cơ bản đều ở trong phòng vị quý thiếp kia.”

“Những chuyện nhà trong phủ người ta này ngươi làm như thế nào mà biết được?” Tuyên Đế chợt hỏi.

“Cái này… kỳ thật cũng không nhiều người biết, nô tài là nghe các ma ma ở chỗ Tĩnh Từ cung nói.” An Đức Phúc cười nịnh nọt, Tĩnh Thái Phi ở trong lòng Hoàng Thượng và Thái Hậu địa vị không thấp, lai lịch Mộ cô nương người Thái phi yêu quý nhất, hắn sao có thể không nghe ngóng cơ chứ, nhỡ may ngày nào đó chủ tử hỏi hắn đáp không ra thì nguy.

Tuyên Đế buông bút son, ý bảo hắn tiếp tục.

“Ước chừng tháng tư trước, đúng ngày sinh của Trang Thượng Thư, Trang thị phải về chúc thọ, nhưng Mộ thị lang bận việc nên không tiện đi cùng, để cho Trang thị đưa nữ nhi đi trước. Trang thị không tin, cho rằng Mộ thị lang bài trí nàng thế này vì đang bận dây dưa với thiếp thân ở thư phòng, trong cơn tức giận đem nữ nhi bỏ mặc bên ngoài thư phòng, nói nếu Mộ thị lang không cùng đi, thì sẽ không quan tâm đến nữ nhi này.”

“Mộ thị lang tưởng Trang thị nói đùa, cũng không phái người ra ngoài xem xét. Trang thị quả thực đã đem cô nương bỏ mặc bên ngoài thư phòng, không cho người bên ngoài đi giúp, cũng cấm cô nương vào nhà.” An Đức Phúc thổn thức, “Hôm đó là trận tuyết đầu mùa, đúng thời gian trời giá rét cực điểm, nghe nói cô nương ở bên ngoài trời lạnh gần hai canh giờ, thẳng đến khi Mộ thị lang đi ra mới phát hiện, khi tìm thấy cả người đã đông lại thành người tuyết nhỏ, về sau vì vậy mà lưu lại hàn úy bệnh căn hại thân thể yếu ớt.”

“Chuyện này lúc đó làm kinh thành náo loạn một hồi, bởi vì Mộ thị lang tức giận đến muốn hưu thê, đưa mọi việc xấu đủ loại Trang thị làm nói ra. Nhưng cuối cùng cũng hưu không thành, ngược lại làm cho mọi người chê cười hả hê.” Một lúc phải nói quá nhiều, An Đức Phúc hắng giọng một cái, “Thái phi nghe kể lại, truyền Trang thị tiến cung khiển trách một trận, cũng nhận Mộ cô nương tiến cung nuôi dưỡng, chuyện từ đó về sau, Hoàng Thượng hẳn đã biết.

(1) Ngự liễn: xe vua, kiệu vua

(2) Địa long: đường hầm ngầm dưới hoàng cung, mùa đông đốt than ở dưới để sưởi ấm

(3) Thanh quan: cô gái còn trinh tiết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play