Hải Nguyệt mắt mị da trắng, có một loại khí chất độc đáo, là mỹ nhân hiếm có. Mắt nàng ta sáng quắc nhìn chăm chú Tuyên Đế, ý đồ muốn nhìn ra sự thật trong đó, hoặc là không nháy mắt vì bị dung mạo mình nhìn thấy mê hoặc, một lát sau vẫn chịu thất bại cúi đầu.
Căn bản trong mắt Tuyên Đế không có nàng ta.
Không khí trầm ngưng làm Tri Y ngước mắt nhìn người phía dưới một cái, ngay sau đó không thèm để ý nhuyễn thanh nói: “Hoàng Thượng, mau chút trở về đi.”
“An tâm một chút.” Tuyên Đế vỗ nhẹ nàng, xoay chuyển ánh mắt, lập tức An Đức Phúc ĩnh mệnh, lạnh giọng hỏi Hải Nguyệt dược này sau đó còn có ảnh hưởng gì hay không.
Thanh âm bén nhọn chỉ nội thị mới có làm Hải Nguyệt nhíu mày, ngay sau đó cong môi cười nhạt, “Hậu quả không tốt tất nhiên không có, Hải Nguyệt dù có lá gan lớn đến đâu cũng không dám làm chuyện bất lợi với Hoàng Thượng ngài. Nhưng loại hương này khá bá đạo, dược tính phải mất 5 ngày mới có thể hết, nhìn thân thể nhỏ xinh nhu nhược của Hoàng Hậu, Hải Nguyệt thật sự lo lắng cho Hoàng Hậu nương nương……” Sóng mắt lưu chuyển, mị nhãn hoặc nhân, “Nếu Hoàng Hậu nương nương không chịu nổi, nhưng thật ra Hải Nguyệt không ngại giúp ngài……”
An Đức Phúc cũng không nhịn được sinh ra cảm giác chán ghét, tốt xấu cũng là hoàng nữ một quốc gia, làm vẻ ta đây sao lời nói lại như một nữ tử phong trần như thế?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT