Tri Y nghe hắn chậm rãi nói xong, nhưng thật ra cũng không thèm để ý cười cười, má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, “Tuy rằng ta không nhớ rõ người phụ thân này, cũng không có biết ông ta, nhưng thực ra ta phải cảm tạ ông ta.”
“Hả?” Tuyên Đế nhướn mày, nghe nàng nói tiếp.
“Bởi vì nếu không phải ông ta nhẫn tâm như thế, Tri Y sẽ không có cơ hội tiến cung, càng đừng nói được Hoàng Thượng và mẫu hậu nuôi lớn.” Tri Y nắm tay Tuyên Đế dừng lại, nhẹ giọng nói, “Cổ văn có câu ‘nhập bào ngư chi tứ, cửu văn nhi bất tri kỳ xú’, lại có ‘gần mực thì đen’. Nếu ta lớn lên ở Mộ phủ, có lẽ ta cũng không sẽ không hơn muội muội kia bao nhiêu.”
Tuyên Đế cười, “Tính cách trời định, mặc dù Tri Y của trẫm ‘nhập bào ngư chi tứ’, cũng là u lan trong đầm, hương thơm cũng không thể bị lẫn áp.”
“Hoàng Thượng càng ngày càng biết khen người.” Tri Y ngửa đầu cười nhạt, sau đó được Tuyên Đế nhẹ nhàng ôm vào trong lòng ngực. Thị vệ đi sau thấy thế, lập tức thức thời lắc mình, nháy mắt biến mất không thấy, cũng không biết trốn đi nơi nào.
An Đức Phúc đột nhiên không kịp phòng bị cũng bị mang theo bay lên trên cây, chống eo già nơm nớp lo sợ bám chặt cành cây, nhìn trái nhìn phải, lại thấy mấy người này đang bừng bừng hứng thú nhìn chằm chằm bên dưới, run rẩy đưa tay chỉ, “Các ngươi…… Chẳng lẽ không biết phi lễ chớ coi sao? Huống chi đây là Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương, không sợ Hoàng Thượng biết sẽ phạt các ngươi?”
“An tổng quản nghiêm trọng.” Một người trong đó nghiêm túc nói, “So với an nguy của Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, chúng ta chịu chút phạt nhỏ tính cái gì.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT