Ngửa đầu nhìn hồ sen cách đó không xa, Tri Y chợt sinh ra ý nghĩ kỳ quái, “Nếu có thể ngủ trên hoa sen, thật ra rất thú vị.”
Tích Ngọc nhịn không được nhếch miệng, “Kể cả là Tuyết Bảo Nhi, sợ cũng không ngủ được đâu.”
Tri Y gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Từng nghe tiên sinh nói, ngày xưa có mỹ nhân ra từ hoa và lá, thật sự là dung mạo như hoa, tư thái như liễu, mắt như thu thủy. Cả đời không rời khỏi hoa lá, cho đến khi hoa tàn. Đáng tiếc hiện giờ thời thế thay đổi, hoa mỹ nhân sớm đã trôi đi, nhân gian đã không còn ai nhìn thấy nữa.”
“Thế chẳng phải mỹ nhân này chỉ có thể sống một quý?” Tích Ngọc kinh ngạc, “Thật là đáng thương, nếu làm một mỹ nhân hoa dung nguyệt mạo mỹ, chú định chỉ có thể sống chút thoeif gian như vậy, vậy nô tỳ…… Vẫn là làm Vô Diệm đi. Có lẽ các nàng trôi đi cũng chỉ là không muốn lại ở trên đời một lần nữa mà chỉ có chút thời gian ngắn như vậy.”
Liên Hương nhẹ gõ nàng ấy, “Ngốc, ngươi cũng tin là thật. Này chỉ là chuyện xưa trong sách thôi, sao thế gian có thể có nhân vật như vậy.”
Mở to mắt, Tích Ngọc nghiêng đầu vừa vặn đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười của tiểu chủ tử nhà mình, thế mới biết bị chê cười, lập tức xấu hổ buồn bực kêu một tiếng, cúi đầu không mở miệng nữa.
Tri Y đang định trêu chọc nàng ấy, đã nhìn thấy thân ảnh Tuyên Đế ra khỏi thư phòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT