Những cơn gió mùa hạ mang theo hơi nước lành lạnh từ Thanh Hồ thổi tới Kính Hòa Cung, hoa cỏ trong hoa viên trước hành lang đang lúc chính thịnh, cánh hoa đầy đất, mùi thơm nức mũi. Thái Hậu lười biếng nằm trên giường mỹ nhân trước cửa sổ, Từ ma ma và Lâm ma ma nhẹ nhàng quạt, Nguyên ma ma bưng tới một chén canh bổ khí, theo ý Thái Hậu đặt ở một bên tiểu án.
“Hoàng Thượng bọn họ đi đã bao lâu?” Thái Hậu không chút để ý nói, hai mắt nửa khép, dường như vẫn còn rất buồn ngủ.
“Hồi chủ tử, đã hai tháng có hơn rồi.” Nguyên ma ma cười, “Chủ tử có phải nhớ cô nương không?”
Thái Hậu lắc đầu, bất đắc dĩ buồn cười nói: “Tất nhiên mỗi ngày ai gia đều nghĩ đến vật nhỏ này, nhưng đi theo bên người Hoàng Thượng, sợ là nàng trừ bỏ khi viết thư, lại nhớ không nổi a ma là ai gia này.”
Lời nói của bà toàn là oán trách, nhưng hai ma ma nào không nghe ra yêu thương trong giọng nói của chủ tử. Trong cung không người, Hoàng Thượng và cô nương vừa đi chỉ còn chủ tử lẻ loi một mình, nếu không phải Tín Vương phi thường thường mang thế tử tiến cung vấn an chủ tử, Tín Vương cũng tới thường xuyên, sợ là thật sự mỗi ngày chủ tử đều trải qua trong cô đơn.
“Nhưng có nói gì đó về thời điểm quay lại không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play