Từ đó về sau, nàng thích người có gương mặt đẹp, càng có hảo cảm với những thiếu niên có đôi mắt phượng, nhưng có tình cảm thì xin miễn vì theo bản năng nàng ấy cho rằng không ai có thể so sánh với hắn.
Cho đến khi gặp lại Đàm Chi Châu, hỏi thăm những nơi hắn đi lịch luyện thì càng xác định người cứu mình lúc trước đúng là Đàm Chi Châu, cũng không kỳ lạ lúc trước lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy hắn đã mê mẩn như vậy.
Sau khi Đàm Chi Châu nghe xong mới bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra tiểu cô nương kia là quận chúa.”
“Đúng vậy.” Nghi Nhạc cười tủm tỉm nói, “Nghi Nhạc nhớ mãi không quên tư thế oai hùng của Đàm đại nhân khi đó.”
Khó có khi Đàm Chi Châu đỏ mặt, “Quận chúa lại giễu cợt Đàm mỗ……”
Nghi Nhạc lắc đầu, đứng dậy bước hai bước, mỉm cười nói: “Cho nên Đàm đại nhân cũng không cần canh cánh việc này trong lòng, bổn quận chúa cứu ngươi, cũng là do ân tình của nhiều năm trước, không có ý gì khác. Đến cả việc lấy long văn ngọc bài cứu ngươi, trong đó còn có nguyên nhân khác bên trong, nhưng không tiện nói với Đàm đại nhân.”
“Đàm mỗ hiểu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT