Dương Tiễn đang được bệ hạ sủng hạnh trên giường thần sắc đã tái sanh miệng thỏ thẻ nói “ cửu phụ ngài hãy tha cho con đi con mệt lắm rồi”
Ngọc Đế cười lạnh “ ta sẽ không để ngươi chết đâu”
“ ta còn cần ngươi dụ dỗ đám ấu trĩ mê mẩn ngươi đó, nếu chúng biết chúng đánh sống đánh chết đem mạng mình ra cược chỉ để lấy một món đồ mà ta đã chơi chán thì cảm giác của chúng sẽ thế nào nhỉ ”
Dương Tiễn không biết lấy đâu ra sự thanh tỉnh ánh mắt sâu sắc" hoá ra trong mắt ngài con chỉ là một món hàng "
Ngọc Đế cười lạnh" không những là một món hàng mà còn là món hàng thấp kém nhất "
Khi đã mặc lại y phục lão mới phát hiện hắn không đáp lời nên đưa tay bắt mạch " Mạch tượng yếu quá" vội quay sang gọi người “ người đâu mau mời Thái Thượng Lão Quân đến đây cho ta”
ánh mắt lão nhìn hắn đang ngủ say sưa chỉ có sự chán ghét
“ vô dụng mới đó đã ngất rồi”
Đêm đã về khuya phòng tiên nữ vốn chỉ có một giường Vu Thiên đã nhường cho Hao Thiên ngủ trước còn cô ấy đang vận công luyện tập ngoài bàn sách, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên
“ Vu Thiên cô ngủ chưa”
“ cửa không khóa huynh vào đi ”
nhận ra giọng nói quen thuộc Vu Thiên không đề phòng người bước vào là Dương Tiễn thân người đứng không vững, mặt mũi tím bầm trên má còn để lại năm dấu tay, thấy thế Vu Thiên vội vàng đỡ người vào ngồi ghế chạy đi lấy thuốc thoa lên
“ không sao thuốc của tôi hai ngày nửa sẽ không để lại sẹo đâu, huynh đừng lo”
“ Vu Thiên, cô có thể để người thắng là Minh Hiên đế quân không ”
“ huynh thích hắn à ”
hắn nhẹ lắc đầu" không phải" biết hắn không muốn nói Vu Thiên hỏi nhiều cũng vô ít
“ được nhưng trước đó ta phải khuyên được một người từ bỏ thi đấu mới được”
Vu Thiên rãi cầm suy nghĩ
“ người đó là ai ”
Dương Tiễn cũng đoán không ra
“ Phục Hy Đại đế”
“ nhưng bằng cách nào ”
“ tôi tự có cách riêng của mình huynh không quan tâm đâu ”
mỉm cười nắm tay hắn
“ bây giờ việc của huynh là phải chăm sóc bản thân mình cho thật tốt để làm tân nương nhé ”
Nói chuyện phím một hồi Dương Tiễn cũng rời đi, giữa đường nhìn thấy phu thuê Tư pháp thiên thần đang đi từ hướng ngược lại Mã Chiêu Đệ liền chào
" Ấy, Dương Tiễn khuya vậy rồi con còn đi đâu một mình thế" đáp lại là một cái liếc mắt nhìn Khương tử Nha rồi bỏ đi
“ sao hắn ta kì lạ vậy ”
Chiêu Đệ trả lời “ chắc là hắn bị ép gả nên không được vui thôi”
Trở về cung điện
Dương Tiễn đi đường không vững vừa vào đến phòng thì đầu óc quay cuồng hắn cố nhích từng bước chân đến chiếc ghế quý phi sang trọng ngồi xuống tay xoa mi tâm thì nghe thấy tiếng nữ tiên hô lớn
“ Vương mẫu nương nương giá đáo”
Vương mẫu váy vàng lộng lẫy đầy đầu kim hoa lấp lánh bước vào cùng 6 tùy tùng là thiên nô, Dương Tiễn chấp tay cúi đầu hành lễ
“ Dương Tiễn cực khổ cho khanh rồi ”
chột dạ Dương Tiễn lên tiếng" Dương Tiễn không hiểu ý của nương nương "
“ Bổn cung thấy Khanh cùng phu quân của ta lao lực mệt mỏi nên đã đặt biệt mang canh đến đây cho Khanh bồi bổ”
biết thừa trong canh có thứ gì đó “ Dương Tiễn không đói ”
Vương mẫu cũng mất kiên nhẫn" Ngươi dám không uống "
bà chụp chén canh định đưa cho hắn nhưng hắn đẩy ra, bà ta dằng co vô tình chụp tay trúng tay của hắn, ánh mắt bà đột nhiên mở to ngạc nhiên như không tin nổi, giơ tay lên tát hắn
“ tiện nhân đến cả cửu phụ của mình ngươi cũng dám quyến rũ ”
các thiên quan phía sau hiểu ý tiến lên giữ tay hắn lại để Vương mẫu bóp miệng hắn đổ chén thuốc vào
“ ta giết chết con của ngươi”
Làm xong bà ta quay nhanh ra cửa đi mất bà ta sợ nếu ở lại sẽ có án mạng. Dương Tiễn ôm bụng đau đớn nằm quằn quại dưới sàn máu từ hạ thể đã chảy ra thành vũng, hắn cố gắng dùng chút lực cuối cùng bò lết lên giường cứ vậy mê mang hết một đêm.
Sáng hôm sau, “ Nhị ca ơi huynh dậy chưa ”
giọng nói thanh thoát dìu dàng phát ra từ miệng của mỹ nhân tam giới Dương Thiền hôm nay nàng ta đến thăm nhị ca của mình, đứng bên ngoài đập cửa một hồi không thấy hồi đáp nàng đẩy mạnh của mới biết cửa không khoá, cửa vừa mở đập vào mắt nàng là vũng máu loan lỗ kéo dài đến giường nàng hoảng hốt lao đến chỗ Dương Tiễn đã sắc mặt trắng bệch không còn chút máu cả người lạnh ngắt, nàng đưa tay bắt mạch phát hiện mạch quá yếu nên vội chạy đi tìm đại phu
Chạy một đoạn nàng vô tình đụng phải một người “ Tam thánh mẫu cô đang có chuyện vội à ”
giọng nói nhẹ nhàng êm tai vang lên Dương Thiền ngẩng đầu nhìn chỉ thấy một thanh niên trẻ tuổi mặt mài thanh tú lộ chút gian xảo, nhớ lại người này là thân Công Báo đệ tử Xiển giáo
" ngài biết trị thương không" nghĩ đến đạo sĩ thường học y thuật nên nàng hỏi
“ tại hạ có biết một chút, nhưng so với Khương sư huynh tuyệt không ít hơn”
" Vậy thì hay quá, ngài mau đi theo tôi đi" nắm tay hắn chạy về hướng phòng của Dương Tiễn