Lồng giam tình yêu

Cảm giác lạ


1 tháng


### **Chương 3: Cảm giác lạ **

Amelinda thức dậy trong một căn phòng sáng sủa hơn, nơi ánh sáng chiếu vào từ các cửa sổ lớn. Sau đêm qua, khi cô phải chịu đựng đau đớn từ những hình phạt, cảm giác này giống như một giấc mơ tồi tệ. Cô không còn cảm thấy mình bị giam cầm trong tăm tối, mà giờ đây có vẻ như có một điều gì đó mới mẻ đang chờ đợi.

Solomon, với vẻ ngoài nghiêm nghị, bước vào phòng. Không có dấu hiệu của sự tàn nhẫn trên gương mặt anh hôm nay. Thay vào đó, anh mang theo một món quà – một chiếc váy mới được làm từ vải lụa mềm mại, với các chi tiết tinh xảo.

“Amelinda,” Solomon gọi, giọng anh có vẻ không còn cứng rắn như trước. “Hôm nay tôi muốn em mặc chiếc váy này. Đây là phần thưởng cho những cố gắng của em, dù rằng chúng ta có thể không đồng ý với nhau về nhiều điều.”

Amelinda nhìn chiếc váy với sự ngạc nhiên và một chút nghi ngờ. Cô không thể hiểu tại sao Solomon lại có hành động bất ngờ này. Trong lòng cô, sự mâu thuẫn giữa sự tàn nhẫn và sự quan tâm của anh là điều khiến cô cảm thấy bối rối.

“Ngài, tôi… tôi không biết phải nói gì,” Amelinda đáp, vẫn còn hoang mang.

“Chỉ cần mặc nó,” Solomon nói. “Đây là một cơ hội để em cảm nhận sự khác biệt trong cuộc sống của mình, dù chỉ là trong chốc lát.”

Amelinda từ từ nhận lấy chiếc váy và thay đồ. Khi cô ra khỏi phòng, Solomon dẫn cô đến một khu vườn nhỏ phía sau biệt thự. Khu vườn tràn ngập hoa tươi và cây xanh, với một chiếc bàn nhỏ đặt dưới bóng mát của một cây cổ thụ.

Solomon kéo một chiếc ghế ra cho Amelinda và mời cô ngồi. Dù gương mặt của anh vẫn không thể hiện nhiều cảm xúc, sự mềm mại trong hành động của anh khiến Amelinda cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

“Chúng ta sẽ có một bữa sáng nhẹ,” Solomon nói, chỉ vào những món ăn được bày biện tinh tế trên bàn. “Tôi muốn em thưởng thức nó.”

Khi Amelinda ngồi xuống và bắt đầu ăn, sự im lặng kéo dài giữa họ. Họ chỉ giao tiếp qua ánh mắt và những nụ cười nhẹ. Dù không nói nhiều, Solomon có vẻ chăm chú theo dõi từng động tác của Amelinda, như thể mỗi hành động của cô đều mang một ý nghĩa đặc biệt đối với anh.

Sau bữa sáng, khi họ đang đi dạo quanh khu vườn, Solomon bất ngờ nói: “Em biết không, đôi khi tôi cảm thấy mình không xứng đáng với những gì mình đang làm với em. Sự tàn nhẫn của tôi có thể đã khiến em tổn thương nhiều.”

Amelinda ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên. “Ngài… ngài cảm thấy như vậy sao?”

“Có,” Solomon trả lời. “Dù tôi không thể thay đổi quá khứ, tôi muốn em biết rằng trong những khoảnh khắc này, tôi thật sự muốn em cảm thấy ít nhất là một chút sự quan tâm.”

Cuộc trò chuyện kết thúc với một cảm giác nhẹ nhõm trong lòng Amelinda. Dù những cơn đau đớn vẫn còn đó, sự xuất hiện bất ngờ và sự quan tâm mà Solomon thể hiện đã cho cô một chút hy vọng về một điều gì đó khác biệt.

Khi trời bắt đầu xế chiều, Solomon đưa Amelinda trở lại phòng của cô. “Dù chúng ta có đi đến đâu, hãy nhớ rằng đôi khi, sự thay đổi có thể đến từ những điều bất ngờ.”

Amelinda trở lại phòng, suy nghĩ về những gì Solomon đã nói và hành động của anh. Mặc dù cô vẫn phải sống dưới sự kiểm soát của anh, những khoảnh khắc dịu dàng như thế này khiến cô cảm thấy rằng có lẽ vẫn còn một phần con người khác bên trong Solomon – một phần mà cô không thể hoàn toàn hiểu được.

**Hết chương 3.**

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play