Lồng giam tình yêu

Cái giá của sự tự do


1 tháng


### **Chương 2: Cái Giá Của Tự Do**

Amelinda thức dậy trong căn phòng tối tăm, cảm giác đau nhức từ những hình phạt của Solomon vẫn còn vương vấn trên cơ thể. Những ngày đầu tiên trôi qua trong sự hoảng loạn và sợ hãi, nhưng dần dần, cô học cách làm quen với cuộc sống mới này. Dù vẫn giữ vững sự kiên cường, Amelinda cảm thấy sự đau đớn là một phần không thể tránh khỏi trong cuộc sống của cô.

Solomon đã thiết lập một quy tắc nghiêm ngặt và không khoan nhượng. Mỗi khi Amelinda không tuân theo yêu cầu của anh, cô phải đối mặt với những hình phạt tàn nhẫn. Những hình phạt này không chỉ dừng lại ở việc làm tổn thương thể xác mà còn xâm phạm vào tâm hồn và tinh thần của cô.

Một buổi sáng, sau một đêm đầy căng thẳng, Solomon bước vào phòng giam. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của anh, làm nổi bật những đường nét tàn nhẫn và sự tàn bạo. Anh ta đặt một cái thùng nước lạnh ở giữa phòng và nhìn Amelinda với ánh mắt sắc lạnh.

“Amelinda,” Solomon gọi tên cô bằng giọng nói cứng rắn, “hôm nay chúng ta có một bài học mới. Nếu em không làm đúng theo yêu cầu của tôi, sẽ có hình phạt.”

Amelinda biết rằng sự kiên nhẫn và sự ngoan ngoãn của mình chính là chìa khóa để giảm bớt sự đau đớn. Nhưng sự ngạo mạn và cứng đầu của Solomon khiến cô không thể yên tâm. Anh ta yêu thích việc kiểm soát và tra tấn, và mỗi lần không hài lòng với cô, anh ta lại tìm ra những hình thức hành hạ mới.

Lần này, Solomon quyết định sử dụng hình phạt “hạ thấp danh dự”. Anh ta yêu cầu Amelinda phải quỳ gối trước mặt mình và đọc thuộc lòng một bài thơ nhục nhã mà anh đã viết. Bài thơ đó đầy những lời lẽ xúc phạm và hạ thấp danh dự của cô, và sự xấu hổ khi phải đọc những từ đó làm Amelinda cảm thấy đau đớn.

Khi Amelinda không thể hoàn thành bài thơ một cách hoàn hảo, Solomon tức giận và ra lệnh cho một trong những tay sai của anh ta đem đến một chiếc roi. Amelinda nhận ra rằng sự kêu gọi của cô không có tác dụng gì với Solomon. Anh ta bắt đầu quất roi vào người cô, từng cú roi tạo ra những vết đau rát trên da. Amelinda cố gắng không kêu la, nhưng những tiếng rên rỉ đau đớn không thể ngừng lại.

Mỗi lần Solomon quay lưng rời đi, những vết thương của Amelinda lại nhói lên. Cô cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức, nhưng sự tra tấn vẫn tiếp tục. Những hình phạt không chỉ dừng lại ở thể xác mà còn là một cuộc tấn công vào tinh thần của cô.

Một buổi tối, khi Amelinda từ chối làm theo yêu cầu của Solomon trong việc làm việc quá sức, anh ta quyết định sử dụng hình phạt “đói khát”. Anh ta cấm không cho cô ăn uống trong suốt một ngày, chỉ để cho cô nhìn thấy những món ăn ngon lành mà anh ta dùng để chế nhạo cô. Những cơn đói và khát khiến Amelinda gần như không thể đứng vững, nhưng sự kiên cường của cô vẫn không bị phá vỡ.

Dù sự đau đớn là không thể chịu đựng nổi, Amelinda vẫn giữ được phẩm cách của mình. Cô không ngừng hy vọng rằng sẽ có một ngày nào đó được giải thoát khỏi cơn ác mộng này. Trong sự tăm tối và tuyệt vọng, sự kiên cường của Amelinda trở thành ánh sáng duy nhất mà cô có thể nắm giữ.

Tuy nhiên, dù Solomon tàn nhẫn và ác độc, anh ta không thể hoàn toàn phủ nhận sự dịu dàng của Amelinda đã chạm đến một phần sâu thẳm trong trái tim anh. Vào những đêm khuya khi mọi thứ đã lắng xuống, khi Amelinda chìm vào giấc ngủ say sưa vì kiệt sức, Solomon thường lén lút vào phòng.

Anh ta đứng lặng lẽ bên giường cô, nhìn vào khuôn mặt thanh thoát và nhẹ nhàng của cô. Trong sự yên lặng, Solomon nhẹ nhàng tháo bỏ những băng gạc rách nát từ những vết thương của Amelinda và thay thế bằng những băng gạc sạch sẽ hơn. Đôi tay anh run rẩy khi làm việc, như thể sự chăm sóc này là một phần của sự ăn năn sâu sắc.

Khi đã xong việc, Solomon lặng lẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Amelinda. “Tôi biết mình đã khiến em chịu đựng nhiều đau khổ,” anh thì thầm, giọng nói đầy sự mâu thuẫn. “Nhưng tôi không thể dừng lại. Em làm cho tôi trở nên điên cuồng. Tôi chỉ muốn em hiểu rằng...”

Anh ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Amelinda trong vòng tay, tận hưởng sự ấm áp và sự mềm mại của cô khi cô đang say ngủ. Trong khoảnh khắc ấy, sự tàn nhẫn và căm ghét dường như biến mất, thay thế bằng một cảm xúc mơ hồ và không thể giải thích.

Mỗi đêm, những khoảnh khắc này trở thành một phần của sự ám ảnh của Solomon. Anh ta bị cuốn hút bởi sự mâu thuẫn trong chính mình – sự tàn nhẫn không thể kiểm soát và sự dịu dàng không thể giải thích. Dù sự ám ảnh của anh đối với Amelinda ngày càng trở nên mạnh mẽ, những giây phút này là những khoảnh khắc duy nhất khiến anh cảm thấy như có một phần của mình đang được cứu rỗi.

Tuy nhiên, ngày mai khi Amelinda tỉnh dậy, mọi thứ lại trở về với thực tại đau đớn và sự tra tấn không ngừng. Dù Solomon có những khoảnh khắc dịu dàng như vậy, sự tàn nhẫn của anh vẫn không hề giảm bớt. Amelinda vẫn phải đối mặt với những hình phạt và đau đớn, không biết rằng sự tàn nhẫn của Solomon chính là cách anh thể hiện tình yêu và sự ám ảnh của mình.

**Hết chương 2.**

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play