Lư Trường Phong cắn răng, không còn cách nào, chỉ có thể nghẹn đỏ mặt xuống xe. Gã ở trong đội ngũ luôn cáo mượn oai hùm, giờ bị đuổi xuống, không biết người khác sẽ nghĩ như thế nào nữa.
Thịnh Phong lạnh lùng nhìn Lư Trường Phong xuống xe, quay đầu lại nhìn tên nhóc buồn ngủ trên ghế, thầm than một tiếng, khẽ vuốt mái tóc đen mềm mại của y. Anh cũng không ngu, trước đó chỉ là không chú ý, bây giờ dẫn đứa nhóc này bên người, sao có thể không nhìn ra Lư Trường Phong luôn nói năng lỗ mãng của y chứ?
Trong mắt Thịnh Phong ẩn ẩn hiện ra tia lạnh lẽo. Những dị năng giả khác trong đội ngũ này luôn làm như không thấy Khanh Vân, anh có thể hiểu được. Dù sao thì ở mạt thế, chỉ lo mỗi thân mình đã là chuẩn tắc của mọi người, thậm chí còn có người có thể vứt bỏ con cái ruột thịt của mình, chứ càng đừng nói tới Khanh Vân chỉ có tâm trí năm tuổi này.
Nhưng Lư Trường Phong có bệnh gì vậy chứ? Khanh Vân cũng không làm phiền gã, gã ăn no rảnh mỡ không có chuyện gì làm nên cứ nhằm vào Khanh Vân sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT