Edit: Cửu Gia Nhi
___
Giữa tiếng quát tháo của mấy tên lính võ trang đầy đủ, tay cầm súng ống, đám người Lý Tu ra khỏi phòng, đi dọc theo lối đi hẹp dài u ám, tiến về phía trước trong ánh đèn tù mù.
Hai bên lối đi có không ít các phòng tương tự, người bên trong đều bị đuổi ra ngoài, cùng chậm chạp di chuyển về phía cuối lối đi.
Sau khi rẽ qua vài khúc cua, cảnh tượng trước mắt sáng sủa rộng rãi, một không gian to lớn dưới lòng đất với ánh đèn sáng trưng hiện ra trước mắt Lý Tu.
Khung thép và xà gỗ đóng vai trò chống đỡ chính cho không gian dưới lòng đất này, xuyên qua khung thép có thể nhìn thấy lớp nham thạch màu xám đen lồi lõm trên đỉnh đầu, ở rất nhiều khe hở của nham thạch còn đọng lại những giọt nước ẩm ướt, thậm chí còn có rêu mọc bám vào bề mặt nham thạch.
Ở nơi có ánh đèn chói mắt nhất, một cánh cửa đá màu xanh lam cao tới mười mấy mét khảm vào trong vách đá, vách đá thiên nhiên cùng với cánh cửa đá chạm trổ đủ loại hoa văn tinh xảo thần bí hình thành nên sự tương phản rõ rệt, những kí hiệu kỳ lạ, rãnh lõm và hoa văn nổi càng khiến cho cánh cửa trông vô cùng quỷ dị, đáng sợ.
“Đây chính là cửa thí luyện sao?” Lý Tu ngẩng đầu nhìn cánh cửa màu xanh lam, tự lẩm bẩm.
“Phải gọi là cửa ác quỷ mới đúng.” Người đàn ông cường tráng đi bên cạnh A Phỉ cười lạnh nói: “Tiểu tử, tụi mày đúng là xui xẻo, cũng không biết đám người kia nổi điên cái gì, lại mở cửa ác quỷ trước thời hạn, tụi mày vừa tới, còn không có nổi một ngày để huấn luyện đã phải đi chịu chết, thật là đáng thương. Nhưng mà cho dù có thời gian huấn luyện cũng chẳng có ích gì, hay là tụi mày cầu nguyện nữ thần may mắn phù hộ đi.”
“Tất cả im miệng hết cho tôi.” Loa phóng thanh truyền ra một tiếng quát lạnh lùng, chẳng mấy chốc mọi người đều yên tĩnh lại, trong không gian rộng lớn dưới lòng đất yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh giọt nước rơi.
Trên một cái bục cao làm bằng gỗ có một người đàn ông đang cầm loa phóng thanh, bên cạnh ông ta là hai chàng trai trông giống như Iron Man, toàn thân họ được bao bọc trong một bộ áo giáp kỳ lạ.
Đó là ma trang sư đang mặc ma trang, là cỗ máy chiến đấu có thể chống lại ma linh, chiến lực đỉnh cao nhất của nhân loại.
Trong mắt Lý Tu – một người cũng là ma trang sư thì hai ma trang sư này thuộc hạng tầm thường, nhưng đối với người bình thường thì sự uy hiếp của hai người này không kém gì vũ khí hạt nhân.
“Mọi người ở đây có người biết tôi, có người không biết tôi, tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Lão Cổ, là người quản lý của nơi này. Không nói nhảm thêm nữa, tại sao mọi người lại tới đây, muốn lấy được gì từ nơi này, bản thân mọi người biết rõ hơn ai hết. Tôi ở đây chờ mọi người quay về, sống sót ra khỏi cửa thí luyện, giao nộp đồ cho tôi, đổi lấy tất cả những gì mọi người muốn, đây là lối thoát duy nhất của mọi người.” Lão Cổ nói xong cũng không chờ đám người đáp lại mà lập tức hét một tiếng về phía cửa đá màu xanh lam: “Mở cửa.”
Theo lệnh của Lão Cổ, một vài binh lính xách cái rương đến trước cửa đá, đặt cái rương xuống, từ trong rương lấy ra những viên đá quý màu xanh lam rồi lắp từng viên vào rãnh lõm trên cửa đá.
Khi tất cả rãnh lõm trên cửa đã được lấp đầy đá quý, những viên đá quý giống như bị một sức mạnh nào đó kích hoạt, không cần phản chiếu bất kỳ ánh sáng nào bên ngoài, bản thân nó tự tỏa ra hào quang màu xanh lam rực rỡ.
Răng rắc! Răng rắc!
Giữa ánh hào quang màu xanh lam lấp lánh, cánh cửa đá mở ra một chút, từ trong khe cửa phóng ra ánh sáng trắng vừa thần bí vừa yêu dị.
Không cần Lão Cổ ra lệnh đã có người chạy đến cánh cửa đá vừa mở ra.
Những “lão làng” giàu kinh nghiệm như A Phỉ và người đàn ông cường tráng đều chạy về phía trước, chỉ có một vài người mới là vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ.
Cùm cụp! Cùm cụp!
Phía sau truyền tới tiếng binh lính lên nòng súng, đám người mới quay lại nhìn, chỉ thấy tất cả binh lính xung quanh đang chĩa súng vào bọn họ.
“Trước khi cửa thí luyện đóng lại, ai vẫn còn ở bên ngoài… Chết.” Giọng nói âm trầm của Lão Cổ lại vang lên.
Lần này không có ai do dự nữa, bao gồm cả Lý Tu, toàn bộ như tổ ong xông vào khe hở của cửa đá.
Cánh cửa đá còn chưa mở được tới một nửa thì hào quang màu xanh lam trên cửa đã bắt đầu suy yếu, cánh cửa đá cũng dần dần đóng lại.
Mọi người càng liều mạng chạy vào bên trong, lúc cánh cửa sắp hoàn toàn đóng lại, rốt cuộc đám người cũng vào hết.
Ầm ầm!
Cánh cửa đá hoàn toàn đóng lại, không gian dưới lòng đất lại khôi phục vẻ âm u và yên tĩnh trước đây.
Đứng giữa đám đông, Lý Tu quan sát hoàn cảnh xung quanh, tuy anh đã từng nghe nói về một số chuyện liên quan đến bên trong cửa thí luyện, nhưng tự mình trải nghiệm thì là lần đầu tiên.
Nơi mà hơn 100 người đang đứng hóa ra là một kiến trúc to lớn trông giống như sân vận động, được bao quanh bởi các thềm đá hình vòng tròn cao dần lên từng tầng, ở giữa là một cái sân hình bầu dục.
Giữa sân có một khung thành, cách khung thành khoảng mười mét có một ký hiệu hình chữ thập, ở trung tâm ký hiệu đó vậy mà lại thật sự đặt một quả bóng.
Lý Tu nhìn người xung quanh rồi lại nhìn lên người mình, anh phát hiện dù lúc bọn họ tới có ăn mặc thế nào thì bây giờ đều đổi thành bộ quần áo bó sát người màu trắng bao bọc toàn thân như nhau, những món đồ khác trên người cũng biến mất, trên cổ tay trái lại có thêm một cái vòng tay màu đỏ, trên vòng tay còn hiện số.
Lý Tu nhìn vòng tay của mình, thấy con số hiện trên mặt là 49.
“Xui quá, là khảo thí độ khó cấp C.” Người đàn ông cường tráng luôn đi theo bên cạnh A Phỉ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời của sân bóng, khẽ chửi một câu.
Lý Tu ngẩng đầu nhìn theo, thấy một màn hình to lớn lơ lửng ở đó, trên màn hình đang hiện một chữ C to tướng.
“Hoan nghênh đến với sân thí luyện Hải Thiên, thí luyện độ khó cấp C, quy tắc thí luyện như sau…” Trên màn hình lớn xuất hiện một số văn tự, đồng thời một giọng nói như hợp âm điện tử cũng vang lên.
Sau khi nghe xong quy tắc thí luyện, có vài người lộ ra vẻ hưng phấn, nhưng đa số đều mang vẻ mặt rất khó coi.
Quy tắc thí luyện rất đơn giản, tất cả những người tham gia thí luyện chia thành một nhóm hai người, một người đứng phòng thủ trước khung thành, một người đi sút bóng, tổng cộng có hai cơ hội, sút vào một quả tính một điểm, chụp được một quả cũng tính một điểm, chỉ cần đạt được một điểm thì xem như hoàn thành thí luyện, mỗi người đều có một lần phòng thủ và sút bóng. Đạt được một điểm thì có thể giữ mạng, không điểm sẽ phải chết.
Nhưng phần thưởng tổng cộng có hai phần, nếu có một người có thể giành được hai điểm thì sẽ lấy được tất cả phần thưởng.
Nhưng nếu một người giành được hai điểm, vậy người còn lại chắc chắn sẽ không điểm, cũng có nghĩa là không đạt yêu cầu, kết quả chỉ có con đường chết.
Dù nhìn thế nào đi nữa thì cái quy tắc này cũng hơi giống với loạt sút luân lưu trong luật bóng đá, một quả sinh một quả tử.
“Bây giờ, các người có thể bắt đầu chọn đồng đội cho mình, bắt tay trao đổi vòng tay với nhau là được, trước khi thời gian đếm ngược kết thúc bắt buộc phải tìm được đồng đội của mình.” Giọng nói hợp âm điện tử lại vang lên lần nữa, trên màn hình xuất hiện 600 giây đếm ngược.
Mọi người đều đang quan sát xung quanh, có người tỏ ra hoang mang luống cuống, có người đã có dự tính trong lòng, có người hiện lên vẻ tuyệt vọng, có người lại do dự chưa quyết định được.
“Dựa theo quy tắc này, chỉ cần hai người phối hợp là có thể sống sót lấy được phần thưởng đi ra ngoài. Nhưng nếu đồng đội của mình không phối hợp, vậy thì khó nói rồi, chọn đồng đội mới là điểm mấu chốt của thí luyện này.” Lý Tu thầm nghĩ.
Thực tế mỗi người đều hiểu đạo lý này, nhưng lòng người khó đoán, ở nơi thế này có ai đáng để tín nhiệm đây?
“Tiểu tử, có muốn tạo nhóm với anh không?” Lúc Lý Tu đang suy tư, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông cường tráng kia đi đến trước mặt mình, mỉm cười duỗi bàn tay đang đeo cái vòng màu đỏ ra.