Sơn cốc vô danh, đêm trăng tĩnh lặng. 
Hôm nay hình như là mười lăm, ánh trăng rất tròn, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt cưỡi ngựa chậm rãi đi trên đường ngắm trăng sáng trên bầu trời. Tiêu Sắt cảm thấy hơi lạnh, kéo ống tay áo lại sát người, nhìn Lôi Vô Kiệt đang ngẩng đầu ngắm trăng bên cạnh: “Sao vậy? Nhớ nhà à?” 
Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Nhớ thúc phụ của ta.” 
“Thúc phụ của ngươi?” 
“Đúng vậy, thúc phụ của ta, Lôi Mộng Thần. Hắn luôn thích uống rượu dưới ánh trăng, trước khi gặp sư phụ ta sống cùng ông ấy. Khi ta tám tuổi, thúc phụ qua đời, lúc đó hắn chỉ mới ba mươi tuổi. Sư phụ nói ông ấy say chết. Khi đó ta mới cảm thấy hối hận, ông ấy là người thân duy nhất của ta, nhưng ta lại không nói chuyện nhiều với ông ấy.” Lôi Vô Kiệt lẩm bẩm. 
Đột nhiên giữa sơn cốc vang lên tiếng sáo, giai điệu uyển chuyển ai oán u uất thê lương, vang vọng quanh sơn cốc khiến trong lòng mỗi người có cảm giác trống vắng. Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt đưa mắt nhìn nhau, Tiêu Sắt trầm ngâm một hồi: “Tới xem xem.” Hai người tiếp tục đi về phía trước, chỉ thấy trước mặt là một hồ nước lớn trong trẻo, phản chiếu ánh trăng. 
Một cô gái áo trắng tóc dài đang ngồi bên bờ hồ thổi sáo, rất nhiều bướm giấy từ từ bay ra từ người cô, được ánh trăng chiếu xuống tỏa ra ánh bạc lấp lánh, cực kỳ mỹ lệ. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play