Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt cùng với Lý Phàm Tùng, Phi Hiên đều đứng đó ngây ra như phỗng, một lúc lâu sau Lôi Vô Kiệt mới gãi đầu: “Chả hiểu sao lại đọc bài thơ này, rốt cuộc thì Triệu Ngọc Chân xuống núi hay không xuống núi đây?”
"Bán tỉnh bán túy nhật phục nhật, hoa lạc hoa khai niên phục niên." Lý Phàm Tùng nhíu mày: “Suy nghĩ của sư phụ thật khó đoán.”
Tiêu Sắt lắc đầu: “Triệu Ngọc Chân có tới hay không là do tỷ tỷ ngươi, là do chính hắn, chứ không phải do ngươi, ngươi đã nói những lời nên nói rồi, giờ thì đi thôi, ta cảm thấy bất luận Lý Hàn Y và Triệu Ngọc Chân đều có cảnh giới Kiếm Tiên, ngày đi ngàn dặm, muốn tới Lôi gia bảo đâu có vấn đề gì. Còn chúng ta thì sao? Ba tháng nữa mà không tới kịp, ba người bọn họ gặp nhau, chúng ta sẽ thành trò cười đấy.”
Lý Phàm Tùng mở miệng giữ lại: “Khó khăn lắm nhị vị mới tới núi Thanh Thành một lần, chẳng bằng ở lại núi thêm vài ngày. Ta thấy gần đây kiếm thuật của Lôi huynh tiến bộ không ít, tiểu đệ bất tài, vừa hay sau khi đi du lịch về cũng bước vào Kim Cương Phàm Cảnh, muốn lĩnh giáo Lôi huynh một phen.”
“Không có thời gian.” Tiêu Sắt xoay người lên ngựa, cướp lời.” Núi Thanh Thành ở phía bắc, Lôi gia bảo ở phía nam, chúng ta chậm trễ quá nhiều rồi.”
Lôi Vô Kiệt ngạc nhiên: “Tiêu Sắt, ngươi cưỡi ngựa của ta làm gì?”
Tiêu Sắt cả giận nói: “Đây đều là ngựa của ta!” Nói xong quất roi vào mông ngựa, lao nhanh xuống chân núi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT