Chiếc thuyền nhỏ nhanh chóng đi vào màn sương mù. 
Khi bọn họ đến, nhìn từ xa không thấy lớp sương mù dày đặc này. Khi bọn họ trên đảo cũng không thấy lớp sương mù dày đặc đó, thế nhưng khi rời đảo vài chục trượng, toàn thân lại bị che phủ trong sương mù. 
“Lần này coi như chỉ bị kinh hãi chút thôi chứ không nguy hiểm gì.” Cuối cùng cũng rời khỏi Bồng Lai tiên đảo, Tư Không Thiên Lạc thở dài một cái, trái tim nặng trĩu cuối cùng cũng buông xuống. 
“Còn chưa tới lúc yên tâm.” Đường Liên vừa chèo thuyền vừa nói: “Nghĩ cách gọi tên Lôi Vô Kiệt này dậy đi, một mình ta chèo, e rằng không kịp.” 
“Nhưng Lôi Vô Kiệt cưỡng ép phá cảnh, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh. Nếu gọi hắn dậy có bạc bẽo quá không?” Tư Không Thiên Lạc cau mày. 
“Đừng nói bạc bẽo, chúng ta không đuổi kịp thuyền là không về Bắc Ly được. Bị thương cỡ nào cũng là toi công. Mau lên, gọi tên này dậy cho ta, ngươi xem Tiêu Sắt còn mấy viên Bồng Lai đan, nhét hết vào miệng hắn đi.” Đường Liên tính toán thời gian, trong lòng vô cùng nóng nảy, đã lo lắng tới nổ phổi. 
“Để ta chèo.” Một giọng nói miễn cưỡng vang lên. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play