Lê Kiều dành cả ngày ở lại bệnh viện để theo dõi thân thể, nhưng không phát hiện ra vấn đề gì, bác sĩ chỉ có thở dài cảm thán đúng là kỳ tích rồi cho Lê Kiều xuất viện vào buổi tối hôm đó.

Khi Lê Kiều quay lại công viên điện ảnh và truyền hình của "Idol Live 101", cậu đã nhận được sự quan tâm chưa từng có từ các thực tập sinh, và sự chú ý này hoàn toàn khác trước kia. Nếu lão Vương nhà bên lắc mình một cái liền biến thành đại ma đầu, mọi người ắt hẳn sẽ sinh ra cảnh giác cùng nghi ngờ, nhưng nếu lão Vương chỉ là mèo hoang nhỏ lưu lạc ở bãi đỗ xe, lại không nhịn được muốn cùng nó thân thiết, chưa chắc không thể cùng nó làm bạn.

Trần Vu giống như con mèo hoang đó, mặc dù hắn bị ám ảnh bởi sạch sẽ, nhưng lại có tính cách hào phóng và hòa đồng, và đương nhiên hắn rất nổi tiếng, một số người thân thiết với hắn cũng có ấn tượng tốt với Lê Kiều.

Nguồn gốc về sự thân thiện của mọi người thực tế hơn nhiều. Sự ưu ái của họ dành cho Lê Kiều có thể miêu tả như một loại thiện cảm sau khi "cảm thấy khả năng cạnh tranh giảm sút và mối đe dọa cũng giảm đi, nên thở phào nhẹ nhõm".

Độ thảo luận về Lê Kiều rất cao nên tổ chương trình luôn lôi cậu đi quay chương trình phụ, hai lần đi ngoại cảnh này cậu đã lãng phí ba bốn ngày. Từ lúc chọn bài hát đến khi biểu diễn mất chưa đầy hai tuần, nghĩa là thời gian luyện tập của cậu ít hơn một phần ba so với những người khác!

Những thực tập sinh có kinh nghiệm biểu diễn đều biết rằng. Khi ánh đèn sân khấu chiếu vào. Còn bản thân đứng ở giữa sân khấu, được hàng trăm hàng ngàn cặp mắt của khán giả chiếu vào dò xét. Đầu óc nhiều người sẽ trở nên trống rỗng. Bước chân liền không kiên định.

Tất cả những gì bạn có làm là đạt được 100% sự thành thục trong chuyển động và ghi nhớ sao cho cơ bắp có thể nhảy theo điệu nhạc ngay cả khi bộ não trống rỗng. Nếu không luyện tập lặp đi lặp lại động tác đó thì khó mà nắm chắc được.

Hệ thống: chủ nhân thiên phú cao hơn ngươi, hệ thống kiến ​​thức vững chắc hơn ngươi, tu luyện còn nhiều hơn các ngươi, chả cần các ngươi nghĩ ra sao, bọn ta nghĩ là được.

Đương nhiên, tuyên ngôn của bá tổng hệ thống chỉ có thể truyền đạt ở trong thần thức, trên mạng cũng có một số người cùng đám thực tập sinh nghĩ giống nhau.

[Đúng là Lê Kiều rất đẹp trai, cả pha cứu người đó cũng rất tuyệt, nhưng chỉ dựa vào tình yêu đến từ người qua đường có đủ không? Chúng ta là chương trình tuyển tú, lấy năng lực ca hát và vũ đạo chuyên nghiệp làm tiêu chuẩn hàng đầu, có thể đừng phá hư hệ sinh thái vốn có này được không?]

[Đồng ý, sức khỏe của Lê Kiều hiện tại rất tốt, mấy phiếu bầu vì thương cảm cậu ta có ích sao?]

[+10086, công diễn là so sân khấu với nhau, mọi người đều dựa vào khả năng ca hát và vũ đạo của mình để nói chuyện. Nếu cứ tiếp tục như vậy, mời mười nhân vật lớn nhất Hoa Quốc đến tham gia, không phải đều ra mắt C vị hết sao?

[Phốc, đầu đập vào cái đinh rồi. Tự mình tính đi, Lê Kiều đã bao nhiêu ngày không nghiêm túc luyện tập rồi? Cậu ta có thể diễn ra hồn được sao? Các người tự mình ứng tuyển làm người hảo tâm của Hoa Quốc đấy à?]

...

Bình luận kiểu này quá nhiều, có người không nhịn được phản bác:

[Không thể nào, không đời nào, ở thời đại nào mà vẫn có người cho rằng 101 chỉ là cuộc thi ca hát và vũ đạo? Vậy thà tôi đi xem Supergirl và Fastboy còn hơn? Đặc điểm đặc biệt của 101 là cho khán giả quyền lựa chọn, cơ hội bình chọn được trao mỗi ngày nhằm mục đích gì? Tôi sẽ bỏ phiếu cho bất cứ ai có mị lực, tôi cảm thấy thích, không phục thì cắn coi!]

[Chậc chậc chậc chậc, có người tư duy nhỏ nhen thật là lộ liễu, Lê Kiều cứu người không có bôi đen được, liền đem tất cả phiếu bầu của người qua đường mà hắt nước bẩn thành phiếu thương hại, thương hại con mẹ mày! Không thấy có biết bao nhiêu người vì giá trị nhan sắc mà nhảy hố sao?]

[Nhất châm kiến huyết*, má nó! Nếu chỉ dựa vào khả năng ca hát và vũ đạo của mình, làm sa Tang Thư bị loại được cơ chứ? Và sao không làm cho thứ hạng Trang Thành tăng lên vài bậc nữa đi. Mọi người đều dựa vào năng lực của mình, lên hotsearch vì có mị lực không phải là năng lực sao? Đừng giả vờ làm người công bằng nữa, bản chất rõ ràng là tiêu chuẩn kép!]

(* 一針見血: Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.)

...

Trước đây, chuyện xảy ra ở trên mạng chỉ cần liên quan đến Lê Kiều thì con đường duy nhất là chỉ trích. Nhưng hiện tại, thực sự có thể nhìn thấy hai bên ngang tài ngang sức, tuy rằng nhà Lê Kiều phải đánh đến mười mấy hai chục nhà, thỉnh thoảng vẫn sẽ gặp bất lợi nếu họ không đối phó tốt, nhưng mọi thứ đã tốt hơn lúc đầu rất nhiều.

Trong mắt đồng đội của Lê Kiều không ai là không thấy rõ điều này, vì vậy họ càng quyết tâm phải kết thân với Lê Kiều trong vài hôm cuối. Sau bài kiểm tra của các huấn luyện viên, tất cả đã dẹp bỏ ý tưởng kéo dẫm thay vào đó là mong cậu ngày càng leo lên vị trí cao, nếu không phải vì quy định bảo mật của chương trình, tất cả đều hào hứng đứng ra cổ động Lê Kiều một trận thật lớn trên mạng.

Đệt, nếu Lê Kiều yếu như vậy, thì làm sao bọn họ có thể bị cậu treo cổ lên đánh, đánh đến mức huấn luyện viên đề nghị đổi C ngay tại chỗ mà họ còn không phản đối?!

Chúng ta rất mạnh → Lê Kiều đánh bay chúng ta → Là do Lê Kiều mạnh đến mức biến thái, logic này hoàn toàn ổn!

Các thành viên trong đội không muốn lần nữa vạch trần khuyết điểm của mình, lần này chủ động kéo Lê Kiều vào phòng huấn luyện riêng, thậm chí còn thân mật tự tay khóa cửa: "Lê Kiều, tiến độ của cậu có chậm cũng không sao. Hai ngày cuối này, bọn tôi sẽ giúp cậu học bù!"

"Chúng tôi tin vào khả năng của cậu. Trước đây không cần luyện tập mà cậu vẫn có thể nhảy rất tốt. Lần này, cậu âm thầm mà luyện tập cho kịp tiến độ. Chắn chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc!"

Cứ mỗi chương trình 101, liền không thiếu những ví dụ về độ nổi tiếng của tất cả các thành viên trong nhóm đều thấp, vì họ đã góp phần tạo nên sân khấu xuất sắc, độ nổi tiếng của tất cả các thành viên đều tăng lên, thậm chí ví dụ về những thành viên bị loại nuối tiếc khi chưa có một sân khấu hoàn hảo cũng không ít. Tốt hơn hết là để Lê Kiều chơi hết mình, nếu họ có thể rời khỏi đây với một sân khấu tuyệt vời, cũng sẽ được chú ý nhiều hơn!

"..." Lê Kiều nói: "Thật ra trước đó không phải tôi không tập, chỉ là không tập cùng chỗ với các cậu."

"Ồ..." Mọi người hoang mang, ngươi cho rằng ban ngày không ai biết ngươi nằm trên giường lớp F ngủ rồi lại ngủ sao? Sự việc này đã từng bị lớp F coi như một trò đùa đem nó lan truyền đến tất cả mọi người xung quanh.

Xem ra, một khi bị phản bội, thật sự rất khó lấy lại niềm tin, may mắn Lê Kiều tựa hồ cũng không có ghi thù gì, chỉ cần không trở thành địch nhân, bọn họ hài lòng rồi...

Lê Kiều: "..."

Cậu liếc mắt liền nhìn ra những người này hiển nhiên không tin lời mình nói, xoa xoa xoa trán: "Tôi đã đuổi kịp tiến độ rồi, cũng thiết kế một bản killing part mới? Nếu như mọi người đồng ý hợp tác, để có phần trình diễn tốt hơn. Các cậu có muốn xem không?"

Mấy người bọn họ đứng tại chỗ chớp chớp mắt, lý trí vẫn tỏ vẻ không tin, nhưng đầu của bọn họ lại thành thật cùng nhau gật gật mấy cái.

"Huh--"

"Tốt--"

"Ồ--!"

Trên tầng ba của tòa nhà huấn luyện, trong căn phòng tập nho nhỏ ở cuối hành lang, những tràng cảm thán không ngừng trào ra.

Một số thực tập sinh đi ngang qua tò mò muốn vào xem nhưng phát hiện cửa bị khóa chặt, xuyên qua khe cửa cũng không thể nhìn vào bên trong nên đành gãi đầu bỏ đi.

*

Vào đêm cuối cùng trước vòng công diễn hai, Đường Uyển Dương đã tìm tới Thẩm Phong.

Thật ra hắn và Lê Kiều đều là thành viên lớp F, giường cũng nằm cạnh nhau, hai người có chung sở thích nằm giường tầng trên, khi nguyên chủ còn ở đây, sáng sớm việc đầu tiên chính làm là nhiệt tình chào hỏi người bạn tốt đối diện.

Khi đó, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt Đường Uyển Dương, dường như có chút dịu dàng.

Hai ngày nay, Đường Uyển Dương trùm chăn kín mít nằm trên giường, không luyện tập cũng không nói chuyện. Cho đến khi cần ăn hắn mới rời giường, trên người còn trang bị đầy đủ mũ, khẩu trang, kính râm, chỉ có thể nhìn thấy cái trán ửng đỏ.

Lê Kiều đang bận cùng các thành viên trong nhóm thực hiện những điều chỉnh cuối cùng, không rảnh chú ý đến hành động của hắn cho đến đêm cuối cùng trước buổi công diễn hai, Đường Uyển Dương cuối cùng chịu rời khỏi giường, tìm một căn phòng trống ở toà nhà văn phòng đợi Thẩm Phong.

Nguyên chủ lúc trước cùng hắn đề cập qua, cậu quấy rầy Thẩm Phong như thế nào, Thẩm Phong thường đến đây lúc mấy giờ, xuống xe ở đâu, thích đi lối nào, tất cả đều bị Đường Uyển Dương âm thầm ghi nhớ.

Đường Uyển Dương thở hổn hển đứng trước mặt Thẩm Phong mở lời trước: "Thẩm lão sư, tôi quyết định rút lui."

Thẩm Phong cực kỳ không hài lòng với hành vi tự ý xông đến của hắn, nhưng khi nghe thấy lời này, anh hơi nhướng mày hỏi: "Cậu sao vậy?"

Đường Uyển Dương kéo khẩu trang ra, để lộ nửa khuôn mặt đầy mụn rộp, sưng tấy và có mủ.

Hắn gượng cười, sau đó vội vàng đeo lại khẩu trang: "Lão sư cũng nhìn thấy rồi đó."

Thẩm Phong trầm mặc nhìn hắn, một lúc sau, anh tựa hồ hiểu ra cái gì, nói: "Cậu..."

"Anh Thẩm, em rất thích anh!" Đường Uyển Dương cúi đầu thật sâu nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, "Em có thể nhận ra anh chính là người trong tấm ảnh bị chụp ở bệnh viện ngày hôm đó... Anh, anh đừng nói gì. Em chỉ muốn đến tạm biệt anh thôi."

Thẩm Phong muốn nói Lê Kiều cùng mình thực ra không có gì, nhưng nhìn vào trạng thái hiện tại của Đường Uyển Dương, anh dường như không quan tâm đến điều đó lắm. Vì vậy anh dừng một chút, nói: "Kỳ thực cậu cũng không cần rút lui, thứ trên mặt cậu chỉ cần một tuần liền khôi phục rồi."

"Không." Đường Uyển Dương nhìn thẳng vào anh nói: "Em không chịu nổi khi bị người khác nhìn thấy thứ này, cho dù chỉ là một giây, nó cũng sẽ trở thành ác mộng tra tấn em cả đời."

Thẩm Phong nói: "Nhưng cậu lại cho tôi xem."

"Em đã nói rồi, em rất thích anh, anh là người đặc biệt đối với em..." Đường Uyển Dương ôn nhu nói, "Từ khi bài hát đầu tiên phát hành em đã thích anh rồi."

Thấy phản ứng của Thẩm Phong không có gì thay đổi, hiển nhiên anh không có hứng thú với lời tỏ tình của hắn, đành gượng cười chuyển chủ đề: "Kỳ thực, lúc đầu em đến đây với mục tiêu là làm thần tượng, chỉ là muốn được nhiều người nhìn thấy hơn mà thôi."

"Nhưng sau đó em phát hiện ra rằng bản thân không thực sự thích ca hát và nhảy múa đến thế. Em chỉ bị ám ảnh bởi việc phải đứng trên sân khấu và được người khác yêu mến."

"Cái tư tưởng vặn vẹo này cứ thế ám lấy em. Lê Kiều có lẽ sẽ chống cự được, nhưng em thì không. Chỉ cần em ở chỗ này, ham muốn được nhiều người chú ý sẽ mãi là vô tận, giống như một đầm lầy đầy dục vọng. Mà chân của em quá ngắn để có thể bước vào đó."

Lúc này Thẩm Phong mới thật sự nghe hắn nói, sắc mặt khẽ động, nói: "Lê Kiều chưa chắc đã nhịn được..."

"Trong lòng anh đúng là chỉ có Lê Kiều." Đường Uyển Dương tự giễu cười một tiếng, cụp mắt, nhét một vật gì đó vào tay Thẩm Phong.

Hắn đeo găng tay, thứ được nhét là một tập hồ sơ nhỏ, bên trong hồ sơ trong suốt có chứa một cây bút ghi âm.

"Em biết bệnh của mình như nào, cũng không xứng tặng anh một món quà chia tay." Đường Uyển Dương nói, "Xin hãy đưa chiếc máy ghi âm này cho Lê Kiều. Có một số thứ trong đó... Mặc dù nó có thể không giúp ích được gì tại tòa án, nhưng em không cắt ghép bản ghi âm, vô luận là nhắc nhở cậu ấy nhìn rõ người nào đó, hay là để chống lại cuộc chiến dư luận nổ ra trong tương lai, ít nhiều nó vẫn sẽ có ích."

"Em đi đây." Đường Uyển Dương lại cúi đầu, "Em còn muốn nhờ thầy nói với Lê Kiều rằng em rất may mắn khi được làm bạn với cậu ấy."

*

"Nếu chủ nhân vẫn nhát gan như nguyên chủ, Đường Uyển Dương chưa chắc đã hắc hóa, hắn và nguyên chủ còn có thể là một đôi bạn plastic." Sau khi Lê Kiều lấy được bút ghi âm, hệ thống cũng không nhịn được mà thở dài.

Nhưng mà, nó lập tức ý thức được lời chính mình vừa nói không thích hợp, vội vàng xua tay thanh minh: "Nhưng nếu như chủ nhân không tới, nguyên chủ đã chết trên đường rồi, tình bạn plastic cũng không ăn được!"

"Mấu chốt không phải là tao, cũng không phải nguyên chủ." Lê Kiều thi triển thuật pháp làm sạch bụi trên bút ghi âm, cầm trong tay cây bút xoay một vòng, "Bé ngu ngốc, mấu chốt nằm ở nhân vật khác trong bút ghi âm."

"A, Diệp Du Ca!" Hệ thống đột nhiên ý thức được, "Hắn thật sự rất kỳ quái, lúc trước chúng ta mới tới đây còn tưởng hắn là thụ chính, nhưng là trong sách cũng không có viết thụ chính mưu mô như vậy, lại còn quỷ quyệt xảo trá nữa chứ! Trong sách có ẩn giấu gì sao? "Mặt tối của nhân vật chính, hay là hắn... Kỳ thật không phải nhân vật chính?"

"Làm sao tao biết được, dựa trên cuốn sách đầy tính tham khảo của mày à?" Lê Kiều bĩu môi.

"Chủ nhân, bé sai rồi..." Hệ thống xoa xoa tay, đi theo Lê Kiều nũng nịu nói: "Tui biết chủ nhân nhất định có biện pháp giải quyết, làm chân tướng bại lộ!"

"Bây giờ vấn đề không phải là tao có muốn vạch trần anh ta hay không, nhưng anh ta đã cắn tao rồi." Lê Kiều lặng lẽ khịt mũi, "Từ đoạn ghi âm này, mày có thể thấy chấp niệm của anh ta. Một khi đã làm là phải nhổ cỏ tận gốc, bằng không sẽ sinh ra vô số rắc rối. Với niềm tin này, anh ta sẽ tiếp tục sử dụng thủ đoạn độc ác trong tương lai."

"A, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Hệ thống co rụt lại, "Nếu như hắn thật sự là nhân vật chính, lại có hào quang giống như công chính né tránh hết mọi thương tổn thì làm sao? Chúng ta có thể vượt qua ý thức của thế giới này không?"

"Nếu giống khí tức của Thẩm Phong, hiện tại đánh không được, sau này có lẽ cũng không. Hơn nữa, cái gọi là "ý thức của thế giới" có thể cho ta tiến vào, cũng có nghĩa là không cần thiết phải để ý tới nó."

Khóe miệng Lê Kiều nhếch lên nụ cười diễu cợt, "Hắn hiện tại có mưu kế chiếm ưu thế, nếu hắn nguyện ý ra tay, vậy chúng ta nhận, binh đến thì đánh, nước dâng thì đắp đất, chờ tao chặt đứt cánh của hắn, diệt trừ đồng bọn, nhổ sạch lông hắn."

Lê Kiều chậm rãi nói: "Đến lúc đó, hắn tự nhiên hiện nguyên hình."

Hệ thống nghe vậy run lên, theo bản năng ôm lấy cái đuôi khủng long của mình. Một sợi lông cũng không bỏ sót, ký chủ thật sự là đồ độc ác!

*

Nhà thi đấu trung tâm Vô Tích nằm bên bờ Thái Hồ, xung quanh sân vận động rợp bóng cây xanh, khu vực ngoài cổng trồng đủ những cây bạch quả, cuối thu đầu đông rụng xuống như những con bướm vàng.

Hội trường chính của nhà thi đấu có sức chứa hơn 7.000 người, từng tổ chức các sự kiện thể thao quốc tế, các buổi hòa nhạc của nhiều ngôi sao tên tuổi, buổi biểu diễn phúc lợi công cộng. Được khán giả nhắc đến rất nhiều trong thời gian qua. Buổi công diễn sẽ được trực tiếp thông qua các máy quay dựng sẵn ở hiện trường, ngăn chặn những hành vi nói láo, cắt nối biên tập, ẩu đả, hạn chế tối đa sự nghi ngờ của người xem.

Trình Hiểu Âu đã chi rất nhiều tiền để thuê địa điểm này, tuy nhiên, công diễn một vì không đủ nhiệt mà không kéo được nhiều khán giả đến hiện trường, vé đều được vớt lại nhờ người hâm mộ của Thẩm Phong, vì anh lần đầu làm PD nên mua ủng hộ cũng coi như không lỗ.

Khi kết thúc buổi công diễn đầu tiên, ông vẫn lo lắng. Nếu lần công khai thứ hai vẫn như vậy, người hâm mộ của Thẩm Phong cũng không tìm kiếm sự mới lạ như lần thứ nhất nữa, có thể kiếm sống nổi nhờ vào công diễn hai không đây.

Không ngờ, sau khi buổi chiếu thứ nhất kết thúc, Lê Kiều đột nhiên xuất hiện, không chỉ trở thành đề tài nóng còn nhân tiện châm ngòi cho cả buổi diễn - khán giả bị hấp dẫn bởi hot search đến xem rất nhiều. Mức độ nổi tiếng của tất cả thực tập sinh đều tăng lên ở các mức độ khác nhau - chỉ cần nhìn vào dữ liệu bình chọn ở hậu trường, mức tăng trung bình gấp năm lần so với lần trước!

Ngay sau khi công diễn trở nên nổi tiếng, vé của đợt 2 bán rất chạy, cung vượt cầu, những người đầu cơ vé đã bán được hàng chục nghìn vé ngồi hàng ghế đầu. Với cách tính toán này, buổi biểu diễn trong sân vận động khổng lồ sẽ thu về một khoản không nhỏ. Trình Hiểu Âu trong mơ cũng cười đến tỉnh, buổi diễn tập ban ngày bị Lê Kiều làm cho phát hoảng, vội vàng chạy đến ôm cánh tay Lê Kiều chào đón cậu một cách nồng nhiệt:

"Cậu, cậu dùng kiếm thật sao? Trên sân khấu liệu có bị đứt tay không? Kiếm này nặng như vậy, giữa lúc biểu diễn đụng phải chướng ngại vật, buông tay sẽ bị thương đó!!""

Các thành viên khác trong nhóm bị đạo diễn coi là "chướng ngại vật": "..."

Lê Kiều yên lặng rút cánh tay ra, khóe miệng giật giật, "Tôi dùng kiếm này quen rồi, đạo kiếm quá nhẹ, dù sao không dùng được là không dùng được, tôi sẽ chú ý lực lúc biểu diễn."

"Đúng đúng, tôi biết năng lực của cậu mà, nhưng cẩn thận vẫn hơn, dù sao chúng ta đang phát sóng trực tiếp, có nhiều ánh mắt như vậy dõi theo, nhất cử nhất động đều không được hối hận..."

Trình Hiểu Âu kéo tay Lê Kiều dặn dò, trong khi Diệp Du Ca và Triệu Trạch Dục đứng ở góc cửa khán đài quan sát họ.

"Lê Kiều cũng chuẩn bị múa kiếm?!" Triệu Trạch Dục ngữ khí trùng xuống, sắc mặt có chút âm u "Tiểu tử này không nói không rằng, vậy mà muốn trực diện đánh cậu... "

Gã nhìn Diệp Du Ca đang quan sát bóng dáng Lê Kiều mà mím môi không nói gì, ánh mắt thâm thúy, tìm trong bụng câu an ủi: "Yên tâm đi, hắn không so được với cậu đâu, hắn ta biểu diễn cái này chắc là bắt chước cậu sau khi xem cậu nhảy rồi, mới tập có vài ngày sẽ không thể biểu diễn tốt được, chỉ là bắt chước mà thôi!"

Diệp Du Ca nắm chặt lấy phần dư ra từ lan can hợp trước mặt, khiến nó vang lên vài tiếng ma sát nho nhỏ, nói: "Tôi hy vọng là vậy."

Dừng một chút, y quay đầu lại, cười với Triệu Trạch Dục như nhớ ra điều gì đó, "Không, làm sao tôi có thể trông cậy vào sức mạnh của lời cầu nguyện được chứ? Tất cả là do nỗ lực của con người và chiến thắng sẽ là thành quả đáp ứng ta đúng không Triệu Trạch Dục?"

"A? A " Triệu Trạch Dục ngẩn người, "Đúng vậy, cậu nói đều đúng..."

Diệp Du Ca quay đầu lại, khóe miệng khẽ nhếch, nhưng không phát ra âm thanh nào, ánh mắt vô ý rơi vào thanh kiếm trên tay Lê Kiều, đồng tử co rút.

*

Buổi biểu diễn bắt đầu lúc 20h, sập tối tầm 18h, khán giả lần lượt làm thủ tục kiểm tra an ninh, soát vé để vào sân.

"Địa điểm rất lớn, nhìn xem, trên sân khấu có màn hình to lắm luôn, không cần lo lắng không nhìn rõ mặt Kiều Kiều!" Khương Điềm Điềm giơ điện thoại di động lên, phấn khích mở video cùng học sinh đầu dây bên kia trò chuyện: "Tớ vào rồi. Nhiều người quá, nhiều tỷ tỷ xinh đẹp nữa! Woooooo, có JK ở đằng kia, à, còn có một chị nữa mặc Hán phục ở phía đằng kia, thật ghen tị, tớ cũng muốn váy nhỏ, nhưng mẹ không mua cho tớ."

Bạn học nghe cô nói rất nhiều, ánh mắt sáng ngời, cẩn thận nhìn tránh việc nhầm chỗ: "Này, không phải cậu nói xin ông vé rồi sao, chỗ cạnh các lão sư ý, cậu thích Kiều Kiều như vậy, ngồi đây sao mà nhìn thấy?"

"..." Cô bé bĩu môi ủy khuất nói: "Đừng nhắc tới ông tớ nữa, ông ấy là một lão lừa đảo, ông ấy hứa sẽ cho tớ vé nhưng lại đòi lại. Tớ đã khóc cả ngày luôn đó, ông nói muốn ngồi hàng đầu, còn cho tớ hàng ghế sau này. Người lớn thật giả dối, thích Kiều Kiều còn bày đặt ngại ngùng gì chứ, hứ!!"

Thấy Khương Điềm Điềm rưng rưng nước mắt, ủy khuất như sắp khóc, cô gái tóc đuôi ngựa ở đối diện video vội vàng an ủi: "Không sao đâu, nghe nói bây giờ hàng ghế khán giả cũng rất mắc, cậu xem đi. Tớ phải đi học không bằng cậu, cũng không phải ai cũng đến được, chỉ có thể chờ phát sóng trực tiếp để xem thôi đây này!"

"Cậu cũng không đến, ông nội còn cách tớ xa như vậy, một mình ngồi ở phía sau tớ sợ lắm." Khương Điềm Điềm sụt sịt.

"Tớ còn phải ôn thi, nếu không tớ cũng muốn đi cùng cậu mà." Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nói, "Sao cậu không thử hỏi xem xung quanh có ai thích Kiều Kiều không? Giống như gặp được người nhà vậy!"

"Vậy thì để tớ đi tìm." Khương Điềm Điềm vừa nói vừa nhìn xung quanh, lúng túng một lúc mới nói: "Người rất đông, nhưng phần lớn họ đều cầm biểu ngữ của nhà người khác, đặc biệt nhà Diệp Du Ca có rất nhiều."

"Bây giờ lượng người hâm mộ nhiều nhất mà Kiều Kiều có là người qua đường, họ không sẵn sàng chi hàng ngàn đô la cho Kiều Kiều để xem một buổi biểu diễn là đương nhiên thôi." Cô gái buộc tóc đuôi ngựa bình tĩnh phân tích, "Không phải Diệp Du Ca cũng rất tốt sao, cậu cùng người hâm mộ của anh ấy trò chuyện nhiều hơn cũng ổn mà phải không?"

"Tớ không muốn!" Khương Điềm Điềm bĩu môi nói: "Tớ không thích nhà của Diệp Du Ca. Trên mạng bọn họ là người mắng Kiều Kiều nhiều nhất. Lần này tổ tiết mục không cho mang mấy thiết bị như đèn bảng vào, không ngờ lúc kiểm tra an ninh, liền lòi ra fan của Diệp Du Ca dấu thiết bị dưới đế dày, dấu gà trộm chó, bỉ ổi."

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa hỏi: "Sau đó bị bắt?"

"Đã bắt được, thanh tra an ninh yêu cầu cô ấy vứt bỏ bảng đèn và cho cô ấy vào lại. Không có hình phạt nào cả! Theo tớ, nên làm..." Lời buộc tội không ngừng của Khương Điềm Điềm đột nhiên bị mắc kẹt, một lúc sau cô mới khe khẽ thì thầm: "Xong rồi, xong rồi, thì ra cô ấy là người bên cạnh tớ! Làm sao bây giờ, tớ có nên tháo băng đô của Kiều Kiều ra không, tớ, tớ sợ cô ấy sẽ đánh tớ..."

Cô gái mặc váy ngắn và đi giày thể thao này mới ngoài hai mươi tuổi, đối với Khương Điềm Điềm mới vào cấp 2 thì cô gái ấy vẫn rất đáng sợ, có thể so sánh với vũ khí làm bằng gạch vậy.

"Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, trên mạng náo nhiệt cỡ nào, ngoài đời bình thường đều sẽ nhát gan, nói không chừng sau khi xem xong sân khấu hai người còn trở thành người một nhà, không cần sợ hãi đâu."

"Tấm lòng tớ dành cho Kiều Kiều vĩnh viễn không thay đổi, đừng sỉ nhục tớ!" Khương Điềm Điềm nhỏ giọng hung ác nói: "Tớ, tớ cúp điện thoại đây, hình như sắp bắt đầu rồi!"

Cô ngắt video, khi rời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, càng cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Trên đầu là chiếc băng đô cổ vũ Lê Kiều, hình con gấu, mỗi bên tai đều có chữ "Kiều", nhưng vì có quá nhiều người đến cổ vũ làm cùng một kiểu, hơn nữa băng đô cổ vũ của Lê Kiều không quá nổi bật, cô không thể nhìn ra những chị gái đó có phải người cùng nhà hay không.

Lặng lẽ nhìn cô gái bên cạnh, phát hiện trên đầu cô ấy cũng đeo một chiếc băng đô, nhưng rõ ràng so với thiết kế của cô tinh xảo hơn, hai bên tai còn có một chiếc vương miện nhỏ, ở giữa là chữ "Diệp" đang phát sáng!

Khương Điềm Điềm cảm thấy mình bị so sánh ở đẳng cấp thấp hơn rất nhiều, khẽ thở dài, cô đang loay hoay với chiếc quần jean của mình thì đột nhiên thấy mắt mình tối sầm lại.

Cô nhìn lên và phát hiện ra ánh đèn xung quanh sân vận động mờ dần, chỉ còn lại một tia sáng trắng dịu nhẹ trên trung tâm sân khấu. Màn hình lớn phía sau sân khấu sáng lên và bắt đầu phát bài hát chủ đề của Idol Live 101《chim bay cùng tương lai 》

Khoảng khắc này, âm nhạc với giai điệu đẹp đẽ cùng nhịp điệu sôi động vang vọng khắp nơi, và những người hâm mộ có kinh nghiệm đồng thanh hét lớn tên người mà họ cổ vũ.

"Diệp Du Ca --!"

"Triệu Trạch Dục, Triệu Trạch Dục!!"

"Phương Trình Băng đẹp trai quá!"

"Thời Thuấn, em yêu anh, a a a a a--"

Khương Điềm Điềm cũng không giữ mình vòng tay như chiếc loa hét lớn "Lê Kiều--". Cô không biết liệu có ai đáp lại mình trong làn sóng âm thanh vang dội này hay không, nhưng cô chú ý đến cô gái mặc váy ngắn bên cạnh liếc mình một cái. Liền bỏ tay xuống, xấu hổ mà đỏ mặt.

Cô vừa đặt tay xuống, bài hát chủ đề trên màn hình cũng vừa phát xong, trong nháy mắt, ngay cả ngọn đèn cuối cùng ở trung tâm sân khấu cũng mờ đi, một nốt nhạc động lòng người vang vọng cả hội trường.

Không ai thông báo, nhưng bằng cách thần kỳ nào đó tất cả khán giả đều hiểu --

Buổi biểu diễn sắp bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play