Bục lặn cao mười mét, cộng với độ sâu thực tế của nước là mười lăm mét, khoảnh khắc thẳng lưng rơi xuống mặt nước, cậu thực sự đã nghe thấy rất nhiều âm thanh: Chung quanh người thét chói tai, gào rống, hò hét, từ mọi phía đổ ập lại, cũng có ai đó nhảy xuống với một tiếng phịch hô hào cứu cậu, cùng tiếng nước nhấn chìm tứ phía, mọi thứ dần trở nên yếu ớt và xa xăm.
Trần Vu trước mặt cậu bị sặc, kéo theo bong bóng như pha lê xuyên qua dòng nước và nổi lên mặt hồ, biến thành vô số ánh sáng lung linh.
Cậu đã từng ngã như thế này một lần.
Năm mười bảy tuổi, trong chuyến du hành của cậu và sư huynh tình cờ hữu duyên, Lê Kiều đã nắm bắt cơ hội đột phá từ Kim Đan kỳ lên Nguyên Anh.
Sau khi cậu đột phá, sư huynh quyết định sớm kết thúc buổi du ngoạn, đưa cậu trở về môn phái ổn định cảnh giới. Chưởng môn của Huyền Thiên Môn vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy Lê Kiều. Có thể nuôi dạy ra một thiên tài như vậy sẽ có lợi rất lớn cho sự phát triển của giáo phái, vì vậy ông lập tức gửi thiệp mời và tổ chức một buổi tiệc lớn khắp Vân Tùng để chúc mừng Lê Kiều đã đột phá Nguyên Anh kỳ.
Nào ngờ Vân Tùng tiên hội mới tổ chức được hai ngày, đột nhiên có một đám khách không mời mà đến tự xưng là ma đạo, nói thân thể Lê Kiều vốn Thiên Ma. Không thể ở đây lãng phí tài năng với đám người chính đạo. Hãy để Lê Kiều quay trở lại và trở thành ma tôn của bọn họ.
Ngay lúc đó, ánh mắt toàn bộ tông môn nhìn Lê Kiều hoàn toàn thay đổi: Ma thân quả nhiên thiên phú dị bẩm, còn xinh đẹp đến mức biến thái? Sinh ra đã lãnh khốc vô tình lại khát máu cuồng loạn? Thích khấy động mưa máu gió tanh, nhưng lần cuối xuất hiện thân thể Thiên Ma đã là mấy vạn năm trước, nên đám tu sĩ chính đạo hoàn toàn không phòng trước được điều này.
Lê Kiều nghe đám ma tu này "nói năng nhảm nhí" liền tức giận ngay tại chỗ rút kiếm chém hai nhát, kết quả là sư phụ ngồi ở phía trên sắc mặt tái nhợt nói rằng hắn có thể cảm nhận được ma khí, thân thể của Lê Kiều quả thực là Thiên Ma, là phôi thai được ma nghiệt sinh ra.
Làm sao Lê Kiều có thể thừa nhận lời buộc tội này, vì vậy Vô Niệm chân quân chỉ có thể xả thân vì nghĩa, dùng tư thế đồng quy vô tận đem kiếm đâm lên người Lê Kiều, phá vỡ phong ấn trên người cậu. Vô Niệm chân quân bị phong ấn nuốt chửng, cơ thể và đạo quang của ông ta cũng theo đó mà biến mất, trong khi ma khí tuôn ra vây kín đỉnh Vân Tùng.
Trước khi Lê Kiều có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu đã phải gánh trên lưng một mạng người. Bây giờ tất cả những người tu chính đạo đều coi cậu là ma quỷ, những người trước đó từng là sư phụ, đồng môn đều nhìn cậu với vẻ mặt căm hận và đau khổ, giống như cậu đã dùng trăm phương ngàn kế che giấu nhiều năm, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật vào lúc này.
Hiện trường không thiếu tu sĩ hóa thần cùng nhập thể, Lê Kiều lúc ấy vừa mới đột phá Nguyên Anh, mọi người cùng nhau xông lên, đỡ trái hở phải vô cùng chật vật, trong lúc hấp hối được pháp bảo của ai đó chắn cho một đòn, trong nháy mắt nhảy ra xa cách bọn họ mấy chục dặm.
Nhưng thủ đoạn của cậu không đủ để đối phó trước mặt nhiều cường giả, bọn họ dựa theo khí tức của cậu, trong nháy mắt đuổi theo, ép Lê Kiều đến bên bờ vực.
Lê Kiều cả người đẫm máu, giơ tay lau đi, nhưng trong mắt cũng là bọt máu, lúc ấy mơ hồ nhìn thấy sư huynh đứng ở trong đó, nhưng lại không phân biệt được biểu tình chính xác của sư huynh mình.
Lần này trong mộng, Lê Kiều rốt cục thấy rõ ràng, sư huynh trên mặt lộ ra rõ ràng sự chán ghét.
Sư huynh vẫn như cũ khoác lên mình một thân bạch y thanh cao thoát tục, nhìn chằm chằm Lê Kiều, cau mày mắng: “Ta đúng là mù quáng, dây dưa với một con yêu nghiệt đầy tham vọng như ngươi, ta còn nghĩ năm đó vốn không nên cứu ngươi. Để cho ngươi ở trong tay bọn buôn người chết đi!"
Lê Kiều lùi lại, bước lên không trung, từng cơn gió lạnh lẽo ùn ùn kéo đến bên tai cậu mà thét gào.
Năm đó, Lê Kiều mải chạy trốn, sau khi rơi xuống vực sâu liền đến Ma giới, tư chất quá thấp, muốn lấy lòng đối thủ, diệt trừ tà đạo, vì vậy cậu đến thời gian nhàn hạ cũng không có chứ đừng nói là thời gian để buồn bực, thương tâm.
Ở trong mộng mãi cho đến giờ phút này, những cảm xúc bi thương, thống khổ, oán hận, không cam lòng kia mới dâng lên như thủy triều, nhấn chìm cậu.
Cả người Lê Kiều run lên, muốn lớn tiếng hét thật to, nhưng lại giống như bị một khối sắt nóng cắm trong cổ họng, trong miệng tràn đầy máu nóng.
...
"Lê Kiều, Lê Kiều... Lê Kiều!"
Lúc tỉnh lại, Lê Kiều cả người toát mồ hôi lạnh, không tự chủ được run rẩy, đầu ngón tay co rút, phải một lúc sau mới như vớt được cọng rơm cứu mạng nắm chặt lấy tay người bên cạnh giường.
Trong phòng ánh sáng lờ mờ, rèm cửa mỏng manh, phản chiếu bức tường màu be ấm áp. Trong tay còn vương lại chút mồ hôi chưa tiêu tan, bó hoa bách hợp màu hồng nhạt do chủ công viên nước gửi đến đặt ở đầu giường, qua một đêm, mép cánh hoa đã hơi quăn lại.
Người đang nắm lấy tay cậu dùng khuôn mặt lo lắng của sư huynh chăm chú an ủi.
"Gặp ác mộng sao?"
Đó là giọng nói giống như trong giấc mơ.
Nhưng nó nhẹ nhàng hơn nhiều so với trong giấc mơ.
Lê Kiều nhắm mắt lại nhíu mày, một lúc sau mới nói: "... Tại sao anh lại tới đây?"
"Tôi đến để xem em."
Thẩm Phong nhìn Lê Kiều quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng cùng cảnh giác.
Yếu hầu của Thẩm Phong giật giật, sửa lời: "Tôi... bà nội nhớ em. Khi nghe tin em nhập viện, bà không yên tâm. Bảo tôi phải đến gặp em."
“Ồ.” Lê Kiều bình tĩnh lại, sau đó liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, 5 giờ 10 phút, “Anh ở đây bao lâu rồi?”
Thẩm Phong thuận theo ánh mắt của cậu nhìn lướt qua đồng hồ báo thức, nói: "Không lâu lắm, ba giờ mới hạ cánh, hiện tại mới hơn một tiếng."
“… Ồ.” Lê Kiều thật sự không biết nên nói cái gì, khô khốc đáp.
Thay vào đó, Thẩm Phong buông tay cậu, quay người đi lấy một cái gối khác trên giường: "Em có muốn ngồi dậy không? Có muốn uống nước không? Ăn táo nhé? Tôi thấy một con dao gọt hoa quả ở đằng kia..." hô hấp của anh đột nhiên cứng lại.
Là Lê Kiều giơ tay nắm lấy ống tay áo của anh.
“Đừng nhúc nhích.” Lê Kiều khàn giọng ra lệnh, “Để tôi dựa vào một lúc.”
Nửa khuôn mặt trắng bệch mềm mại vùi vào trong lồng ngực ấm áp của Thẩm Phong rồi nhắm mắt lại, vài giây sau mới cảm thấy xấu hổ, bổ sung nói: "... Chỉ là giúp đỡ một chút, thật sự gặp ác mộng đó!"
Khóe miệng Thẩm Phong hơi cong lên, anh nói: “Được.”
“Không được nói chuyện, không được cúi đầu!” Lê Kiều hung hăng nói: “Đừng để tôi nhìn thấy mặt của anh!”
Nếu còn phải nhìn khuôn mặt của anh ấy, thì cậu thực sự sẽ bị choáng ngợp đấy...
Nụ cười trên môi Thẩm Phong nhạt đi, trầm mặc một lát, vẫn là nhẹ giọng nói: “Được.”
Từ từ tới, anh cũng không vội.
*
Sáu giờ rưỡi sáng, bà Thẩm gọi video đếm.
"Ồ, hôm qua thức khuya, nên hôm nay dậy muộn nhỉ, Phong nhi, ta thấy tin nhắn con gửi là đã đến rồi."
Thẩm lão phu nhân tên là Lôi Thải Trân với nick weibo là "Thải Trân cư sĩ" trầm tĩnh, tao nhã, trên thực tế, bà là một bà già nghiêm túc và trông có vẻ hơi ốm yếu, lỗ lực đem ánh mắt quét một lượt bên người Thẩm Phong, cách màn hình như này nhìn bà càng giống tức giận hơn, "Kiều Kiều đâu, Kiều Kiều ở bên cạnh con không?"
Nếu như giống lúc trước, Thẩm Phong có lẽ sẽ ghen tị mà chống cự Lê Kiều một hồi, nhưng bây giờ Thẩm Phong lại không thèm để ý những thứ này, anh khẽ quay máy: “Kiều Kiều ở đây, cậu ấy vừa mới tỉnh lại.”
Lê Kiều sống hai đời chưa từng nghe thấy giọng nói này gọi mình "Kiều Kiều", tim đập lỡ nhịp, nhưng khuôn mặt tươi cười của Thẩm lão phu nhân lập tức đập vào mắt cậu: "Kiều Kiều, thực xin lỗi, bà quên mất người trẻ thường không chịu được việc phải thức sớm như vậy, bà làm cháu thức giấc à?"
“Không đâu, cháu cũng vừa mới tỉnh.” Đối với người đã cho mình hơi ấm đầu tiên ở thế giới mới này, Lê Kiều khắc chế sự khó chịu, trìu mến gọi bà: “Bà nội, bà ăn cơm chưa?”
Khi nghe cậu gọi tên, Lôi Thải Trân cười đến mức răng nhìn không thấy mắt, nếp nhăn nơi khóe mắt suýt nữa nở thành hoa cúc, bà giơ máy ảnh ra xa: “Bà nội còn chưa ăn cơm, bà chuẩn bị đi ra vườn hái hai quả dưa chuột về làm nộm ăn đây."
Những năm gần đây, sức khỏe của Lôi Thải Trân ngày càng sa sút, bà đã rời khỏi thành phố, sống trong một biệt thự trên núi do nhà họ Thẩm đứng tên, bãi cỏ của biệt thự được cải tạo thành một vườn rau nhỏ, tươi tốt và trong đó đầy rẫy các loại rau mà bà tự tay trồng.
"Bà nội, bà đã dùng hết mấy lá bùa mà cháu giao để dán trên hàng rào vườn rau chưa, à còn có những tờ đã được đốt thành tro và ngâm trong nước ấm nữa?" Lê Kiều không thể rời khỏi công viên điện ảnh và truyền hình trong giai đoạn đầu, vì vậy cậu đã vẽ một vài lá bùa và nhờ nhân viên chạy việc thân quen đưa chúng qua hộ.
"Bà dùng rồi, rất hữu dụng!" Lôi Thải Trân nhích lại gần camera, chỉ vào lúm đồng tiền trên mặt mình "Gần đây sắc mặt bà hồng hào hơn. Kiều Kiều biết nhiều như vậy, thật sự rất lợi hại!"
Lê Kiều không ngạc nhiên khi Lôi Thải Trân sẵn sàng tin mình, nhưng khi hỏi câu này vẫn không nhịn được liếc nhìn Thẩm Phong, Thẩm Phong có thể hay không vì việc cậu giả thần giả quỷ "sát hại" bà nội của anh mà nổi trận lôi đình. Ít nhất cũng là trợn trùng hai mắt đi!!
Không ngờ Thẩm Phong lại bình tĩnh tiếp nhận, ngược lại nhướng mày nghi hoặc nhìn cậu, tựa hồ đang hỏi: “Em nhìn tôi làm gì?”
—— suýt chút nữa quên mất, cậu đã từng làm anh hùng cứu mỹ nhân Thẩm Phong, nhưng chỉ là một lần trải nghiệm, liền có thể hoàn toàn thay đổi thế giới quan của Thẩm Phong, Lê Kiều tương đối kinh ngạc.
"Kiều Kiều," Lôi Thải Trân bắt gặp ánh mắt của hai người, cười híp mắt nói: "Con và Phong nhi không có sao chứ?"
“…À” Lê Kiều lúc này mới nhớ ra mình và Thẩm Phong vẫn là người yêu của nhau khi ở trước mặt Lôi Thải Trân, cậu có chút băn khoăn không biết có nên nói thẳng với bà hay không, “Chúng con bây giờ là…”
“Hiện tại chúng con vẫn ổn.” Không ngờ Thẩm Phong lại đột nhiên cắt đứt cuộc trò chuyện, chủ động trả lời.
Lê Kiều liếc anh một cái, thấy người nọ ở ngoài ống kính khẽ lắc đầu, mấp máy: "Đừng chọc tức bà ấy."
Hừ, Lê Kiều cũng có thể hiểu được tâm tư của anh. Dù sao tạm thời cũng không cần trở về gặp mặt, sao không giả bộ hòa thuận để lão phu nhân vui vẻ? Đây không phải là nguyên nhân khiến Thẩm Phong đồng ý ở bên nguyên chủ sao?
"...Đúng vậy." Lê Kiều cũng kéo khóe miệng cười, "Chúng con vẫn rất tốt, nếu không... anh.....Thẩm Phong đã không vội vàng chạy tới gặp con ngay trong đêm."
"Hazzz, ta muốn chết lặng cùng với đống cup mà nhóc con đó chất trong nhà rồi, cup lạnh như băng có thể so với con người ấm áp sao?" Lôi Thải Trân càng ngày càng vui vẻ "Hai người các con sao chỉ có một đứa ở trước màn hình vậy. Cùng nhau vào để ta xem các con nào."
“A, vâng.” Lê Kiều theo bản năng đồng ý, liền cảm thấy bên hông lún xuống, Thẩm Phong đã ngồi xuống bên cạnh cậu, duỗi tay muốn cùng cầm điện thoại, hai ngón tay đụng vào nhau: “Bà nội, thế này có thấy rõ hơn chưa? Bà ơi?"
"Hai người ngồi xa quá—"
"Thật sao?" Thẩm Phong ghé sát vào người Lê Kiều, vòng tay qua eo cậu, nhẹ nhàng kéo vào lòng. Thẩm Phong cao hơn Lê Kiều nửa cái đầu, Lê Kiều theo bản năng cúi đầu xuống, đỉnh đầu tình cờ đụng vào cằm của Thẩm Phong cuối cùng tựa trên vai anh.
“Bên đấy bà có nhìn rõ không?”
"Ồ, không sao, không sao! Thật sự rất rõ.."
Ở nơi bà Thẩm không nhìn thấy, Lê Kiều đá mạnh vào chân Thẩm Phong giữa tiếng cười vui vẻ của hai bên.
*
"Cậu xem hotsearch chưa, Lê Kiều..."
"Có vẻ như Thẩm PD đã đến bệnh viện để thăm anh ấy..."
"Không phải nói là người giống người, không phải thật sao?"
"Lê Kiều blabla..."
Trong phòng huấn luyện hôm nay có nhiều người hơn bình thường, nhưng không mấy người có thể bình tĩnh mà luyện tập, một mặt là họ rất kinh ngạc khi nghe tin Lê Kiều gặp tai nạn ngày hôm qua, mặt khác lại ghen tị với hotsearch liên tục nổ ra về cậu ta. Từng tiếng "Lê Kiều", "Lê Kiều" như một loại virus chui vào tai Diệp Du Ca.
"Xẹt—"
Loa phóng thanh ở giữa phòng huấn luyện phát ra tiếng còi tần số cao đinh tai nhức óc, các học viên đang thảo luận liền giật mình, vô thức nhìn về hướng phát ra âm thanh, phát hiện Diệp Du Ca đang cúi người bên cạnh loa, vặn qua vặn lại núm điều khiển.
"Diệp Du Ca đừng vặn nữa, cho nhỏ công suất xuống đi." Có người nói.
Diệp Du Ca cụp mi, một lúc sau mới khẽ cười: "Sao không luyện tập đi? Ngày mốt diễn rồi, đừng nói nhảm nữa, được không?"
"A, đội chúng tôi muốn tập hợp ở chỗ này trước, sau đó đi đến phòng huấn luyện nhỏ bên kia. Quấy rầy đến cậu rồi sao? Đi thôi... "
"Diệp Du Ca nói đúng, chúng ta luyện tập đi..."
Các thực tập sinh xấu hổ kéo cổ rụt lại lôi đồng nghiệp đến phòng tập nhỏ hơn, phòng tập lớn trong nháy mắt trở nên trống trải rất nhiều.
—— Khi họ đến phòng tập nhỏ, có thể thoải mái mà bàn luận về Lê Kiều, đúng không?
Diệp Du Ca tự nghĩ.
“Ừm, Diệp Du Ca, hôm nay cậu còn dạy học không?” Vài người đứng từ xa nhìn y, muốn lại gần nhưng vẫn do dự.
Trên thực tế, không chỉ có Lê Kiều thu hút sự chú ý của mọi người, kể từ lúc Lê Kiều nói "popping hoàn toàn không phù hợp với vũ đạo của nhóm nam", những người y dạy đều nói họ không tin điều đó, nhưng trong lòng họ dù tin hay không, cũng tự tìm đủ mọi cớ để không đến rồi.
Chỉ còn lại hai ba người, đều do dự không nói, rụt rè muốn cướp lấy lão sư nhưng lại sợ Diệp Du Ca hại mình, điều này càng làm cho Diệp Du Ca càng thêm chán ghét.
"Xin lỗi" Diệp Du Ca nhướng mắt cười nói: "hôm nay tâm trạng không tốt, cho nên không dạy."
"Ồ... Được rồi, vậy anh nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng để bị mệt!" Nghe y nói như vậy, những người kia tựa hồ cũng thở phào nhẹ nhõm, người đẩy ta đẩy rời đi.
Loa cuối cùng cũng được mở lên, giai điệu cổ xưa sôi nổi vang vọng, Diệp Du Ca lùi lại một bước đứng dậy, vỗ tay nói: "Nào, chúng ta cùng nhau luyện tập?"
Các thành viên cùng nhóm đứng dậy hưởng ứng, nhưng Nguyễn Tranh vẫn dựa mình vào trong góc, chậm rãi nói: "Tôi đau bụng không nhảy được, xem cậu tập trước vậy."
Người này gần đây còn không thèm tìm lý do chính đáng, còn không chịu hợp tác cố gắng trì hoãn tiến độ huấn luyện, Diệp Du Ca nhếch khóe miệng, đang định nở một nụ cười đàng hoàng thuyết phục hắn đặt tình hình chung của nhóm lên trước, nhưng Nguyễn Tranh lại quay đầu, mở miệng nói với y: "Tên - ăn - trộm."
Ngay lập tức, các đường gân trên mu bàn tay của Diệp Du Ca gần như phồng lên.
"Cậu không phải ở trong nhóm vocal sao? Cậu chỉ cần đến đó, liền không cần phải nhảy, không phải có thời gian để tập hát sao?" Triệu Trạch Dục đến từ một nhóm khác, hắn không nhìn thấy cơn sóng ngầm của Nguyễn Tranh cùng Diệp Du Ca đang đấu đá. Theo bản năng đứng bên cạnh Diệp Du Ca an ủi y. Hắn nói: "Có người không muốn tiến bộ, vì vậy cậu cũng đừng vì hắn mà suốt ngày phải chìa tay ra giúp đỡ, thật mệt mỏi, lời hay ý tốt cũng khó để thuyết phục một con quỷ đáng ghét!"
Những lời này hắn vốn định nói cho Nguyễn Tranh nghe, nhưng sắc mặt của Diệp Du Ca khi nghe thấy lại không được tốt lắm, y im lặng mím môi mất một lúc, nói: "Phương Trình Băng đâu? Cậu ta ở phòng nào? Tôi cần tìm cậu ta có việc."
Trong buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm qua, quả thật có một chi tiết nhỏ bị hầu hết mọi người bỏ qua. Khi Lê Kiều rơi xuống nước, người đầu tiên nhảy xuống để cứu cậu là Phương Trình Băng, người này phản ứng nhanh hơn cả những người cứu hộ được sắp xếp bởi nhóm chương trình.
Nhưng cuối cùng, những người cứu hộ của tổ chương trình vẫn chuyên nghiệp hơn, cứu hai người họ trước, Phương Trình Băng nhìn bóng lưng của Lê Kiều, trên khuôn mặt anh tuấn dính đầy nước, trôi dạt trên bể bơi với trạng thái xuất thần.
Diệp Du Ca nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, cũng cảm thấy khó hiểu. Hai người này gặp nhau khi nào, Phương Trình Băng và Lê Kiều đã xảy ra chuyện gì? Y đã nỗ lực lâu như vậy nhưng không thể hoàn toàn khuất phục Phương Trình Băng, tại sao anh ấy đột nhiên trở nên lo lắng cho Lê Kiều?
Diệp Du Ca vừa nghĩ đến cảnh này, liền cảm thấy ngột ngạt và bối rối, y nóng lòng muốn tìm Phương Trình Băng để xác nhận câu trả lời.
Không ngờ, Triệu Trạch Dục thần sắc có chút vi diệu: "Phương Trình Băng, hắn... Hắn hình như cùng Trần Vu xin nghỉ, đi bệnh viện thăm Lê Kiều."
Nhìn thấy Diệp Du Ca sửng sốt, Triệu Trạch Dục lộ ra vẻ chán ghét đối với Phương Trình Băng, đồng thời nắm lấy tay Diệp Du Ca với một chút tự mãn, "Du nhi, em cũng thấy rồi đấy. Đàn ông đáng tin cậy có rất ít, và có thể" Không giúp được gì nhiều. Dù thế nào đi chăng nữa, anh sẽ luôn ở cạnh em."
"Ọe——" Diệp Du Ca chịu không nổi nữa, hất tay Triệu Trạch Dục, chạy tới góc tường ọp ẹp nôn khan vài cái, Triệu Trạch Dục bị bỏ lại tại chỗ, sắc mặt lập tức thay đổi.
Khóe mắt Diệp Du Ca thoáng qua một tia cảm giác không ổn, hít sâu một hơi, lại nhếch khóe miệng, hướng Triệu Trạch Dục cười cười: “Thực xin lỗi, hôm nay tôi thật sự không thoải mái, có lẽ là bởi vì hôm qua đã luyện tập quá muộn, hôm nay còn quên ăn sáng..."
Triệu Trạch Dục nghi hoặc đỡ lấy y, Diệp Du Ca dựa vào hắn để thể hiện sự chân thành của mình, vòng eo mềm mại của y áp chặt vào xương hông của đối phương.
Triệu Trạch Dục trước nay chưa từng hưởng qua loại đãi ngộ này, xương cốt cả người đều nhũn ra, mọi nghi vấn lập tức được giải trừ: “Làm sao không ăn sáng? bên ngoài!… "
Diệp Du Ca rũ mi, nhẹ nhàng gật đầu hết lần này đến lần khác. Y vẫn muốn nôn, nhưng hôm nay lại không có cơ hội.
*
Trong bệnh viện, Lê Kiều uể oải chống cằm, nhìn mấy người đối diện khó khăn biểu diễn màn nhào lộn nhãn cầu trước mặt mình.
Trần Vu vốn muốn xin lỗi và cảm ơn Lê Kiều, nhưng ai biết rằng khi anh và Phương Trình Băng vừa đến cửa phòng bệnh, họ đã đụng phải Thẩm Phong, người đi ra khỏi phòng bệnh với một chậu nước trên tay.
Thẩm Phong đầu tóc có chút bù xù, keo xịt tóc ngày hôm trước hắn bôi đã mất nếp, mấy sợi tóc bạc trắng xõa ra trước trán. Anh mặc một chiếc áo len đen, quần tây đen, đi một đôi dép lê, tay cầm chậu nước trông như vừa mới được sử dụng, bên trên có bọt xà phòng nổi lên.
... Không giống như một cố vấn có tên tuổi đến thăm một thực tập sinh cấp thấp trong làng giải trí, mà giống như một người chồng nổi tiếng hàng đầu đến phục vụ trà và nước để chăm sóc cô vợ nhỏ của mình sau khi công khai.
Cố tình, trong phòng bệnh truyền đến tiếng hét giận dữ của tiểu kiều thê: "Tôi muốn nước nóng, và tôi muốn gội đầu lần nữa!"
Trần Vu:...tôi đạp ngựa nhưng không dám nói gì cả.jpg
Là Thẩm Phong có nhiều kinh nghiệm nhất trên thế giới, và cũng là người đầu tiên tỉnh táo lại, anh quay đầu lại nói "Được", gật đầu với Trần Vu, tiếp tục đi lấy nước nóng cho chàng vợ nhỏ của mình.
Trần Vu giật mạnh góc của Phương Trình Băng: "Nhanh véo tôi."
"?"
"Có thật là tôi đang cưỡi ngựa trong giấc mơ không?!"
Phương Trình Băng không nhéo hắn, mà quay đầu, yên lặng nhìn bóng lưng Thẩm Phong trong chốc lát.
Khi Trần Vu bước vào phòng bệnh, hắn biết mình nên làm gì, chân thành cúi đầu xin lỗi Lê Kiều. Lê Kiều dường như không quan tâm lắm, đầu tiên nói "không cần", sau đó thấy thái độ kiên quyết của Trần Vu, cậu cũng chỉ đem quả táo mới rửa xong bỏ vào miệng.
Trần Vu vẫn đang chờ đợi phản kháng, nhưng đã thấy Thẩm Phong đqary cửa bước vào, Thẩm Phong là người nổi tiếng với những tác phẩm chất lượng cao, tính chuyên nghiệp và sự hướng dẫn nghiêm túc, trước đây người ta thường nói họ có được sư phụ như vậy là có được đại sự, cho nên lần này các học viên rất khắc cốt ghi tâm lời anh nói, vừa thấy anh tới, lập tức ngoan ngoãn không dám vi phạm.
Lê Kiều đang vội vàng gội đầu, Thẩm Phong thì nghe điện thoại bên cửa sổ, thỉnh thoảng họ có thể nghe thấy những từ như "lịch trình", "hợp đồng", "sắp xếp lại", trông giống như một gia sư.
Trần Vu không dám lên tiếng, lòng hiếu kỳ của hắn vẫn rất mạnh, đưa mắt đảo qua lại giữa Lê Kiều, Thẩm Phong và Phương Trình Băng, cố gắng cùng Phương Trình Băng nói chuyện phiếm. Con ngươi của hắn sắp co giật tới nơi, nhưng Phương Trình Băng vãn không nhận ra được ám hiệu này.
“Các cậu trở về đi, không được nói cho người khác biết bản thân nhìn thấy tôi ở đây, biết không?” Thẩm Phong đã gọi điện thoại xong từ lúc nào, cất chân dài đi tới nhắc nhở.
"PD, chúng tôi sẽ không nói ra đâu!" Trần Vu gật gật đầu, "Anh nhất định phải bảo vệ sự riêng tư của mình!"
Hắn có thể hiểu. Với tư cách là một cố vấn, nếu Thẩm Phong đặc biệt quan tâm đến một trong những thực tập sinh, anh ấy nhất định sẽ bị người bên ngoài chỉ trích. Nhưng đây là 101, thứ hạng hoàn toàn phụ thuộc vào nỗ lực cá nhân, thực lực, đối với khán giả yêu thích, huấn luyện viên cũng không ảnh hưởng đến kết quả, còn có thể nói hắn thiên vị sao?
Hơn nữa, ngoại trừ lần cứu Lê Kiều trên Weibo, Thẩm Phong chưa từng có biểu hiện gì đặc biệt với Lê Kiều, nếu chỉ vì lén lút đến đây mà ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ấy, thì họ thực sự có lỗi...
“Ồ, tôi không sao.” Thẩm Phong nhướng mày quay đầu nhìn Lê Kiều, “Nguyên nhân chủ yếu là cậu ấy, sẽ ảnh hưởng không tốt đến cậu ấy.”
Lê Kiều: "..."
Trần Vu: "..."
Mẹ kiếp, thật đúng là đỉnh lưu hai mươi tư k cực phẩm cùng tiểu kiều thê đúng không? Đúng không?? !
*
“Võ lão tiên sinh, khi chúng tôi xác nhận biên lai, chúng tôi phát hiện ông chuyển thư mời cho cháu gái ông đang học trung học đúng không?” Đầu dây bên kia nói rất nghiêm túc, “Ông Võ, võ công của ông ở văn hóa nghệ thuạt Hoa Quốc không ai có thể sánh được, và cả thế hệ trẻ những người hâm mộ võ thuật cũng coi ngài như một hình mẫu. Chúng tôi thực sự hy vọng ngài có thể đến hiện trường để hướng dẫn tiết mục múa kiếm của chương trình chúng tôi..."
"Tôi đã nói với các người rằng tôi rất bận, không có thời gian đâu!" Võ Phong đã bị ba cuộc điện thoại trong một ngày làm cho khó chịu. "Nếu cháu gái tôi không thích chương trình của các cậu, đến điện thoại tôi còn lười trả lời!"
"Ngô lão tiên sinh, nhưng chỗ ngồi chúng tôi sắp xếp cho ngài là hàng đầu tiên bên trái ghế của người hướng dẫn, chỗ ngồi rất dễ thấy, bọn họ đều là những vị khách quý từ đủ mọi tầng lớp, rất khó để chúng tôi có thể sắp xếp cho một em học sinh cấp 2..." Đầu dây bên kia thắc mắc: "Nếu ngài chắc chắn không đến được, chúng tôi sẽ đổi vị trí cho ngài ra giữa khán phòng, xin lỗi ngài".
“Muốn sao cũng được!” Võ Phong không muốn cùng hắn nói nhiều nữa, nói xong liền cúp điện thoại. Ông còn có việc quan trọng hơn phải làm. Mặc dù "Bức chân dung tiên nhân" của ông đã được người nhà đem đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng cho tới bây giờ đều không có tin tức gì.
Chà, ông thừa nhận mình không có năng khiếu vẽ tranh, thậm chí còn vẽ thêm những dải lụa cùng tường vân đầy màu sắc quanh "tiên nhân", điều này dường như khiến nó trở nên khó khăn hơn... Nhưng có thật là tiên nhân một đi không trở lại và sẽ không bao giờ ủng hộ gia đình của ông một lần nào nữa?
Võ Phong có thói quen đọc báo trong bữa ăn, khi ông tắt điện thoại và quay lại, bảo mẫu đã bưng thức ăn và báo lên bàn ăn. Võ Phong vừa nhai bánh mì nguyên hạt vừa đọc báo.
Tầm mắt ông chợt đông cứng lại.
Đôi mắt của ông ngày càng mở to, cuối cùng gần như dán lên tiêu đề của tờ báo, "thần tượng tuyển tú dũng cảm cứu người, thúc đẩy năng lượng tích cực trong xã hội".
Ông lập tức giũ tờ báo ra, dùng ngón tay miết từng hàng một để tìm nguồn gốc của hình bóng trên bức tranh, một lúc sau, cuối cùng anh cũng tìm được: Idol Live 101.
Thật là cái tên trò chơi kỳ lạ... Võ Phong dừng lại và sững người. Tại sao nó lại quen thuộc như vậy? !
Ba giây sau, ông ta bật dậy, bước hai bước đến trước điện thoại, điên cuồng gọi vào số điện thoại mà mình vừa cúp máy không thương tiếc cách đây năm phút: "Vâng vâng vâng, tôi là Võ Phong, tôi muốn tham gia buổi biểu diễn của các anh!...Cái gì, ghế của người hướng dẫn không còn chỗ, tôi là người cuối cùng, nếu không thì chỉ còn giữa khán phòng?!"
Võ Phong im lặng hai giây rồi dứt khoát cúp điện thoại, quay lại bấm số của cháu trai.
"Ôi, chú, chú..."
"Đừng nói nhảm nữa, thư mời trên bàn của Điềm Điềm có còn không? Mau sang cho ta! Không, không, ta sẽ tự đi! Sau đó ta sec đưa Điềm Điềm đến disney bù đắp, con bé muốn gì ta đều mua."
Điềm Điềm, một học sinh trung học cơ sở, nhận được một tin khiến cô bị sốc vào một buổi sáng đầy nắng.
Một người lớn tàn nhẫn, vô liêm sỉ, vô lý nữa! Con nhỏ thút thít nghĩ.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT