...

"Tốc độ tay của chị nhanh thật đấy." Cậu ta kéo vali đằng sau tôi thở dài cảm khái.

Nếu cậu ta nhỏ hơn một chút...nếu cậu ta lại nhỏ hơn một chút, tôi...tôi cũng không dám đánh cậu ta! Ô ô ô! Ông trời ơi! Cứu tôi đi!

Sau một tuần sống trong tình trạng "cuộc sống này không phải của tôi", cậu ta bắt đầu chuyến huấn luyện quân sự kéo dài 12 ngày.

Tôi chỉ muốn cảm tạ ông trời có mắt rốt cuộc đã cho tôi một khoảng thời gian bình yên. Có trời mới biết một tuần đó tôi đã phải chịu tra tấn như thế nào!

12 ngày ngắn ngủi đó, tôi chính xác đã cảm nhận được như thế nào gọi là thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ*.

*nguyên văn: 岁月如梭白驹过隙: Hán Việt " thời gian trôi nhanh như bạch mã lướt nhanh qua khe cửa" tương đương với câu nói "thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ"

Quá ngắn, thực sự quá ngắn. Khi nhìn thấy cậu ta gửi tới một tin nhắn wechat, tôi thực sự phải nói ra những cảm xúc sau đây.

Vì cái gì mà bọn họ không đi huấn luyện quan sự cả đời luôn? Tôi và người bạn cùng phòng đang trên đường về ký túc xá tiện thể mang theo ly trà sữa, màn đêm buông xuống, trên con đường nhỏ se lạnh. Tôi dừng chân, ngước nhìn những ngôi sao trên bầu trời, tự hỏi vì cái gì mà kỳ huấn luyện quan sự của bọn họ lại ngắn như vậy.

Cậu ta gửi tin nhắn tới nói mình chưa quen thuộc với trường học, yêu cầu tôi nhân lúc bọn họ được nghỉ vào ngày mai đưa cậu ta đi dạo một vòng.

Nhớ tới năm đó lúc tôi vừa vào trường, đối với mọi thứ cũng không thân thuộc, sao lại không có một anh trai nào tới giúp? Nhưng có lẽ kỳ huấn luyện quân sự nhiều ngày như vậy cũng dần trở nên quen thuộc.

Chậc, còn nói tôi ngu ngốc. Tôi lắc đầu, cười trừ một chút, đang muốn tiếp tục đi lại phát hiện phía trước xuất hiện nhiều hơn một thứ giống như đồ vật của ai đó.

Bạn cùng phòng A của tôi là một cô gái rất thích đọc truyện ma, nhiều năm chịu sự ảnh hưởng của cô ấy, tôi cũng bị buộc phải yêu thích đọc truyện ma, cho nên khi phát hiện trên con đường phía trước xuất hiện một sinh vật lạ, đầu óc tôi theo bản năng liền yy ra câu truyện vườn trường kinh dị một ngàn chữ.

Tay tôi rủn rẩy lấy di động ra bật đèn lên, nheo mắt xem phía trước rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Đúng lúc vì không mang kính áp tròng mà nhìn không rõ lắm đến nỗi gãi đầu cào má, thì thứ đó đã lao về phía tôi.

"Từ xa đã nhìn thấy chị, nghĩ cái gì, một mình cười ngây ngô lâu như vậy?" Một thanh âm quen thuộc từ đỉnh đầu vang lên, tôi ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện hoá ra là cậu ta.

Cũng đúng, chỉ có cậu ta mới nói chuyện kiểu gợn đòn như vậy.

Tôi đem cậu ta từ trước người đẩy ra, tức giận nói: "Ai cười ngây ngô? Kia rõ ràng là tôi mang theo ý cười trào phúng!"

Đường Dục Triệt ha hả một tiếng, tầm mắt chuyển dời đến tay tôi: "Đây là cái gì?"

"Trà sữa" Tôi đảo mắt, đang muốn nhấc chân đi về phía trước, cậu ta lại duỗi cánh tay ra, lấy đi cốc trà sữa trong tay tôi, "Cậu làm gì?" Tôi liếc mắt nhìn cậu ta, cậu ta có chút mất tự nhiên ho khan một tiếng, không để ý tới tôi mà cất bước đi nhanh về phía trước.

"Cậu muốn làm gì?" Tôi đuổi theo, nắm lấy cánh tay của cậu.

"Chậc, em giúp chị cầm một chút mà thôi, không được à?"

Tôi hoảng sợ nhìn cậu ta, do dự mãi một lúc mới quyết định thuận theo lòng mình, vì thế nhón chân giơ tay lên, mục tiêu là cái trán của cậu ta.

Nhưng ai mà ngờ được cậu ta lại tránh một chút, vì thế tay của tôi không cẩn thận dừng trên mặt cậu ta.

Tôi: "..."

Cậu ta: "...."

Tổ tông của tôi! Cậu đừng nghĩ nhiều, uy!! Tôi nhanh chóng rút tay lại, đem mu bàn tay đưa ra sau lưng, vì để giảm bớt sự ngượng ngùng, tôi bĩu môi, huýt sáo.

Rừng cây nhỏ đột nhiên trở nên an tĩnh vô cùng, không có một âm thanh nào khác ngoài tiếng huýt sáo của tôi.

"Chị...Muốn làm gì?" Cậu ta nói những lời này như rít từ hai hàm răng, ngữ khí có chút âm trầm.

"Tôi...Sờ mà thôi, thế nào, không được à?" Tôi chắp tay sau lưng, cố gắng bày ra bộ dáng cà lơ phất phơ, một bên chân run run một bên lại nhìn cậu ta.

"Ồ-----" Cậu ta kéo dài âm thanh, nhân lúc tôi không chú ý nhanh chóng vươn tay tới sờ soạng ở trên mặt tôi một phen.

"???Mẹ cậu, Cậu làm gì?" Tôi bụm mặt lùi lại, hét lớn lên một tiếng.

"Em sờ mặt chị mà thôi, thế nào, chị có thể đi sờ người khác mà không cho người khác sờ lại chị?" Cậu ta đút tay vào túi, nhìn tôi, giọng điệu kiêu ngạo.

Tôi: "...." Xem như cậu lợi hại!!

Tôi một bên xoa mặt, một bên vừa sải bước đi về phía trước, không tới vài phút liền đi đến con đường nhiều cây xanh dẫn tới ký túc xá nữ, tôi xoay người lấy trà sữa từ trong tay cậu ta, nổi giận đùng đùng chạy về hướng ký túc xá, chuẩn bị bước vào cửa thì nghe thấy cậu ta ở sau lưng kêu tên tôi.

"Tống Y Hạ" Cậu ta đứng ở dưới đèn, vẫn như cũ tay phải đút túi, lưng thẳng tắp, tren mặt mang theo một chút ý cười, con ngươi sáng lấp lánh.

Ánh sáng trắng chiếu xuống khuôn mặt mơ hồ của cậu ta, giống như một bức ảnh bị thừa ánh sáng, tôi híp mắt nhìn cậu ta, cảm giác tim mình đập có chút nhanh.

Nhất định là lâu rồi tôi không yêu đương, bằng không như thế nào mà tôi đối với cậu ta tim lại đập nhanh?

"Cậu làm gì?" Tôi đứng ở bậc thang lớn tiếng hỏi cậu ta, cậu ta nhìn tôi vẫy tay, tôi nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cắn răng chạy quay trở lại "Cậu, cậu làm gì?"

Cậu cúi người sát gần tai tôi, hơi thở ấm áp phả lên cổ, tôi nuốt nước bọt, trong nội tâm không ngừng lặp lại sắc bất dị không, không bất dị sắc*

*nguyên văn 色即是空空即是色( sắc bất dị không, không bất dị sắc): đây là câu nói thuộc "Bát Nhã Tâm kinh" thuộc Phật giáo, ý dạy sắc cũng như không không cũng như sắc, là lời khuyên giúp ta có cái nhìn cân bằng hơn, không bị mắc kẹt ở trạng thái tiêu cực hiện tại, không tức giận về sự thay đổi hôm nay.

Ngay khi mặt tôi càng trở nên nóng, những câu nói tiếp theo của cậu ta trực tiếp làm tim tôi ngừng đập, nhiệt độ trên mặt giảm xuống.

Đường Dục Triệt ghé sát vào bên tai tôi nói: "Trên mặt chị thật nhiều dầu."

Tôi...mặt cậu mới nhiều dầu!!

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi bị cuộc gọi video call trực tiếp của thằng nhóc chết tiệt nào đó đánh thức, tôi nỗ lực mở to đôi mắt đang dính chặt lại mò tìm di động, phát hiện cậu ta không chỉ gửi cho tôi bao nhiêu cái tin nhắn wechat mà ngay cả QQ đã lâu không sử dụng cũng bị cậu ta gửi tới 99+ tin nhắn.

Tôi ngáp dài đi xuống lầu, phát hiện cậu ta đang đứng ở trước toà nhà đợi tôi.

Sau mùa thu, buổi sáng ở thành phố X rất mát mẻ, tôi sờ sờ cánh tay mình, lon ton chạy vài bước tới bên cạnh cậu ta, vừa định nói gì đó thì bị cậu ta cắt ngang.

"Tống Y Hạ, đầu óc chị có vấn đề không?" Cậu ta một bên cởi áo khoác mỏng của mình, một bên nói chuyện với tôi.

Tôi: "Đầu óc cậu mới có..." Lời còn chưa nói xong, một chiếc áo khoác mỏng mang theo nhiệt độ cơ thể của cậu khoác lên người tôi.

Tôi nuốt nước bọt lặng lẽ ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, cậu ta dường như cũng cảm giác được liền rũ mắt nhìn tôi, tôi vội cúi đầu ho nhẹ một tiếng: "Cậu làm gì? Đưa cho tôi áo khoác làm gì..."

"Sợ chị bị cảm, không ai chỉ đường cho em." Cậu ta nhìn tôi một cái, đưa đồ vật trong tay cho tôi, cất bước đi nhanh về phía trước.

Tôi mở túi nilon ra, là giò gà của nhà bác Trương bán ở cổng trường, tôi đi nhanh vài bước đuổi kịp cậu, tò mò mà chọc chọc cậu: "Này, làm sao cậu biết được nhà bác ấy bán đồ ăn ngon lại còn rẻ? Xem ra cậu như vậy cũng không cần tôi chỉ đường?"

Chỉ nghe được thanh âm lạnh lẽo của Đường Dục Triệt: "Em vừa hay biết đến, em còn muốn chị chỉ đường, bằng không sao lại cho chị mượn áo khoác mặc vào."

Thời điểm đi ngang qua Học viện Mỹ Thuật, gặp được một học muội diện mạo là tiểu mỹ nhân, dáng người nhỏ xinh, bởi vì hôm nay đeo kính nên tôi có thể thấy rõ ràng cô bé đó mang theo biểu tình thẹn thùng kích động mà nhìn Đường Dục Triệt, cũng chứng kiến cô gái đó nhìn thấy tôi bên cạnh Đường Dục Triệt mà nháy mắt biểu tình trên khuôn mặt đen lại.

Tôi chính là cảm thấy hiếm lạ về sự tồn tại của mình lại không để ý tiểu học muội đã chạy tới trước mặt chúng tôi, nhìn thấy cô gái ngước đầu nhìn Đường Dục Triệt với vẻ mặt ngượng ngùng, tôi đột nhiên có cảm giác vui mừng "nhà có con gái mới lớn" cùng với đó là cảm giác mất mát "bắp cải trắng nhà mình bị heo gặm"

Bởi vì đã làm bóng đèn nhiều năm qua nên tôi rất quen thuộc với việc lúc nào sáng lên và lúc nào không nên sáng lên, tôi bất động thanh sắc lùi lại vài bước, giả bộ nghiêm túc ngắm phong cảnh.

Nhưng Đường Dục Triệt này cư nhiên có thể đem tấm lòng của tiểu học muỗi khi dễ, một phen nắm chạt cánh tay tôi túm trở lại.

Tôi nhìn bộ dáng sắp khóc của tiểu học muội liền có chút không đành lòng, vừa định nói mình và cậu ta không phải quan hệ này thì đã bị Đường Dục Triệt kéo đi về phía trước.

Trong nháy mắt lướt qua tiểu học muội tôi nghe thấy cô ấy oà lên một tiếng khóc lớn.

Tôi liếc nhìn Đường Dục Triệt, rùng mình.

Cô gái đáng yêu như vậy, cậu ta vì cái gì mà tàn nhẫn cự tuyệt! A, người đàn ông này, thật không biết thương hoa tiếc ngọc, về sau làm thế nào tìm bạn gái.

Sau vài phút suy xét, tôi quyết định mở miệng phát biểu ý kiến: "Chà, tôi cảm thấy tiểu học muội vừa nãy khá xinh đẹp."

"Ồ" Đường Dục Triệt lạnh nhạt trả lời.

"Cùng cậu ở một chỗ rất xứng đôi!" Tôi có chút sốt ruột.

"Quá lùn, ảnh hưởng đến gen đời sau."

Tôi: ".......không phải cậu mới bao lớn mà đã nghĩ tới thế hệ đời sau, thật là cầu toàn, cậu trước đồng ý thử xem lại chưa có nói bắt cậu kết hôn với cô ấy."

"Em đã thành niên." Đường Dục Triệt đột nhiên lớn giọng nói.

Tôi cười nhạo một tiếng: "Thành niên sao? Cậu vẫn còn chưa đủ tuổi pháp lý để lãnh chứng mà? Cậu không phải so với tôi nhỏ hơn à? Cậu là em trai."

"Chị" Đường Dục Triệt bị tôi chọc tức giận đến nói không ra lời, qua một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Hừ, Chị đã đủ tuổi để có thể lãnh chứng, nhưng là chị có bạn trai sao?"

"Không có, cút!"

Làm có lệ mà dẫn theo cậu nhóc chết tiệt này đi dạo một vòng quanh trường học sau đó trở về ký túc xá, phát hiện wechat có thông báo một người muốn thêm bạn tốt.

Tôi chấp nhận yêu cầu bạn tốt, đang suy nghĩ xem người đó có thể là ai, người đó đã chủ động gửi tới một tin nhắn.

"ly: Xin chào học tỷ, em đến từ ban kiểm tra kỷ luật Dư Già Hy (*'▽'*)"

Tôi cau mày suy nghĩ, nhớ tới mấy ngày hôm trước hội học sinh tổ chức hội chiêu tân, ban kiểm tra kỷ luật của chúng tôi có tuyển qua một người như vậy, cảm thấy cô gái này lớn lên đáng yêu liền đem ID wechat cho cô ấy.

Tôi đang tìm kiếm emoji thì di động tôi ting ting một tiếng thông báo có tin nhắn được gửi tới.

"ly: Học tỷ, chị tìm được bạn trai chưa!(), nếu thật sự chưa có, em có thể giúp chị giới thiệt vài vịt* ヽ `ノ<"

*đối tượng làm quen

Tê, hình như tôi đã nói với cô ấy rằng tôi chưa có bạn trai, lúc đó còn nói đùa mong cô ấy giới thiệu bạn trai giúp mình, học muội này tốt thật đấy, chính là giúp tôi giới thiệt vịt nhưng tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

"Ưu tú bổn tú: Thật vậy chăng [icon che mặt khóc], học muội thật tốt."

"ly: Hắc hắc, học tỷ buổi tối ngày mai có rảnh không? Nếu rảnh thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơn còn thuận tiện gặp cậu ta một chút ( ò ó)"

"Ưu tú bổn tú: Có rảnh có rảnh [hình ảnh]"

"ly: Buổi tối ngày mai 7 giờ, em chờ chị ở cửa Đông Chu (ω)"

"Ưu tú bổn tú: Được ヾ ^_^"

Tưởng tượng đến ngày mình có thể thoát khỏi cuộc sống độc thân, tôi sẽ không còn là mục tiêu chọc tức của thằng nhóc chết tiệt kia nữa, liền thấy vui vẻ, hiện tại nghĩ lại bộ mặt xụ xuống của cậu ta thì thật cao hứng,

Ai nha nha! Học muội thật là một người rất tốt a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play