Buổi sáng mẹ tôi gọi điện thoại tới, nói với tôi, con trai lớn nhà họ Đường ở đối diện đang đến đại học X để học. Dì Đường mang đến một hộp sữa chua nguyên chất, một thùng dầu Ngô Cá Rồng thêm cả thanh long đến thăm mẹ tôi, hy vọng rằng tôi có thể chăm sóc con bà ấy.

Tôi cúp máy, ngồi trên giường nghĩ về đứa trẻ ở nhà đối diện.

Đứa trẻ đó nhỏ hơn tôi 3 tuổi, trước hồi 5 tuổi nó luôn bám theo tôi, tôi đi đâu nó cũng đi theo tới đó.

Vào mùa hè khi cậu nhóc đó 5 tuổi còn tôi 8 tuổi, cậu được đưa đến nhà bà ngoại sống một thời gian, sau khi trở về, vẻ nhút nhát đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nghịch ngợm, tinh nghịch.

Cậu bé đáng yêu từng nghe lời tôi đã trở thành kẻ chuyên gây rối, thậm chí còn đi trêu cả những con chó.

Sau này khi tôi lên sơ trung, còn cậu tiểu học, chiều nào khi tôi đi học về cũng thấy cậu đang ôm tay đứng giữa đường mà nhìn tôi như chướng tai gai mắt. Bất cứ nơi nào tôi đi cậu nhóc đó đều tới chặn, mỗi ngày lại có những chiêu trò để trêu chọc tôi.

Năm thứ tư sơ trung, cậu nhóc đó cũng lên sơ trung. Dì Đường mang theo một giỏ trái cây đến nhà tôi, đề xuất ý kiến cho hai đứa nhỏ về nhà cùng nhau để tiện chăm sóc. Căn cứ vào ý tưởng phát triển khu dân cư thân thiện, cùng với giỏ táo đỏ đầy mê hoặc, tôi sảng khoái đồng ý. Nhưng thực sự không nghĩ tới, tôi đây là đang tự đào hố chôn mình.

Tôi tưởng rằng sau 5 năm chịu sự giáo dục bắt buộc, cậu bé đó sẽ biết thu liễm bản thân lại, nhưng kết quả cậu nhóc đó lại ngày càng trở nên quá đáng hơn, không chỉ trêu chọc tôi mà còn đi trêu chọc những người khác ở trong trường, tạo thành danh xưng tiểu bá vương. Hành động đặc trưng chính là nụ cười gian xảo, và câu nói " có dũng khí chiến đấu với tôi."

Thực lòng mà nói, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy cậu nhóc đó cười toe toét với cái miệng nhếch lên, tôi nghĩ hẳn cậu nhóc lúc nhỏ bị đột quỵ nên mặt mũi mới dữ tợn như vậy. Bởi vì đã nghe lời ngon tiếng ngọt của mẹ cậu nhóc, tôi cố ý nghỉ một buổi trưa lôi kéo cậu hùng hùng hổ hổ chạy đến gõ vang cửa nhà cậu, sau khi biết được cậu ta vì bằng cách đẹp trai mà kỹ năng được phát triển, tôi chỉ có thể lộ ra một nụ cười giả tạo chuyên nghiệp, xấu hổ mà trở về nhà.

Không bao lâu sau khi về nhà thì cửa bị gõ vang, là cậu nhóc đó đeo túi, nhếch mép nhìn tôi cười, giọng nói mười phần tức giận của dì Đường vang lên sau cánh cửa đối diện: "Hạ Hạ, làm phiền con phụ đạo một chút bài tập của Đường Dục Triệt, dì cảm thấy thân thể không thoải mái, buổi tối sẽ làm cho con ăn cơm nếp sườn nha!"

Tôi thở dài một tiếng, vì cơm nếp sườn đành mời cậu vào nhà.

Cậu nhóc sau khi vào nhà, một chút cũng không thành thật, bên này nhìn một cái bên kia nhìn một cái, thật náo nhiệt, cuối cùng chỉ vào những tấm ảnh của tôi khi còn nhỏ, lớn tiếng tuyên bố kết luận của mình: " Tống Y Hạ, chị vẫn là khi nhỏ thì đẹp, hiện tại trở nên xấu rồi!"

Tôi tức giận đến nỗi đem một cái gối ném qua, ra lệnh cho cậu ta nhanh chóng làm bài tập.

Sau đó cậu nhóc tựa như tìm được niềm vui nào đó, mỗi ngày sau khi tan học đều đến nhà tôi, chỉ đích danh yêu cầu tôi giúp cậu "phụ đạo". Nói là phụ đạo, kỳ thật căn bản chính là cậu nhóc này ở nhà tôi tìm ảnh khi còn nhỏ của tôi để cười nhạo.

Lúc đó ba mẹ tôi đều rất bận, dì Đường thường làm cơm cho tôi rồi đưa qua đây, vì món nợ bao nhiêu năm mà tôi phải chịu sự chế nhạo của cậu nhóc này, còn phải tận tâm với chức trách gia sư của mình.

Vốn tưởng rằng chỉ cần về nhà cùng cậu ta sau giờ học và phụ đạo làm bài tập, kết quả thật không ngờ rằng cậu nhóc nhà đối diện này thực sự có khả năng và sẽ gây hoạ.

Lúc ấy trời vừa vào đông, mới khai giảng được vài tháng, lớp chúng tôi học thể dục, thật trùng hợp, lớp bọn họ cũng học thể dục.

Tôi đang ở trên sân thể dục vén tay áo và chơi bóng hăng say thì một giáo viên đi tới và gọi tôi lại. Mí mắt phải của tôi giật liên tục. Nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy mình gần đây không làm sai bất kỳ điều gì.

Điểm cuối là Phòng giáo vụ của trường, mí mắt phải đột nhiên nhảy dựng lên, giáo viên đưa tôi tới trước rồi đẩy cửa vào.

"Tống Y Hạ?" Chủ nhiệm ngồi trên ghế hét lên một tiếng, tôi vội vàng gật đầu, đi về phía trước một bước nhỏ.

"Đây là em trai em?" Ông chỉ vào nam sinh cao gầy đang đứng bên cạnh bàn, tôi lúc này mới phát hiện trong văn phòng còn có một người khác.

Chỉ nhìn bóng dáng cùng cái ót kia tôi cảm thấy thực sự quen mắt, thật đáng tiếc tôi bị cận thị nặng, ngoài 5 mét người vật bất phân, ở tình huống không mang theo mắt kính, tôi nhìn bóng dáng cùng cái ót thực sự rất quen. Vì vậy tôi tiến thêm một bước dài về phía trước, rốt cuộc cũng thấy sườn mặt của nam sinh.

Mẹ nó, tôi thực sự như thế nào cũng không nghĩ tới đứng ở đây lại là Đường Dục Triệt.

Tuy rằng hơi mơ hồ nhưng nhìn vẻ mặt hung hãn của chủ nhiệm, tôi mạnh mẽ gật đầu.

"Đường Dục Triệt, cậu nói xem, chị của cậu học giỏi và ít nói như vậy, sao cậu một chút cũng không giống chị của mình?" Chủ nhiệm chỉ vào cậu và bắt đầu mắng, sau 10 phút mới bắt đầu xử phạt.

Khi tôi đang đi xuống cầu thang là đúng giờ tan học, nhìn cậu đang đi trước mặt thần thái sáng lạng, ngẩng đầu ưỡn ngực. Tôi đuổi theo hỏi vì cái gì lại bị gọi vào phòng giáo vụ.

Cậu không một chút cũng không cảm thấy hổ thẹn chút nào, trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười: " Có một nam sinh cùng em có nụ cười gian xảo giống nhau."

"...Cười thì cười, cậu quản mọi người sao?" Tôi thiếu một chút nữa thì bị tức chết, thằng nhóc này có vấn đề về não.

"Đúng vậy, em quản không được." cậu dừng một chút, biểu tình nghiêm túc "Nhưng là khi nhìn thấy tên đó cười như vậy, em không thể nhịn được nữa."

Tôi nheo mắt: "Không thể nhịn được, cái gì?"

"Đánh hắn a." Cậu cứ như vậy vân đạm phong kinh* trả lời, tôi tức giận đến ý nghĩ muốn đánh tên này cũng có.

*Vân đạm phong kinh: điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.

Đến khu nhà dạy học, cậu mỉm cười, vẫy tay với tôi và trở lại lớp học ở tầng một.

Tôi nhìn theo bóng lưng của cậu, lâm vào trầm tư: thằng nhóc này cười cũng...xấu quá!

Hồi ức kéo dài đến đây, tiếng chung di động đột nhiên vang lên, là người mẹ thân yêu của tôi gọi tới.

Nội dung cuộc gọi là mẹ dặn tôi phải chăm sóc thật tốt cho cậu nhóc đó, mặt khác còn đưa ID Wechat của tôi cho dì Đường.

Cả quá trình đó tôi muốn lên tiếng phản bác nhưng bà công lực quá mạnh, tôi không tìm được cơ hội để lên tiếng, cuối cùng phải yên lặng nuốt xuống máu cùng nước mắt, nói với bà tiếng tạm biệt.

Sau khi cúp điện thoại, tôi mở Wechat, quả nhiên có người thêm bạn tốt.

Tay tôi run rẩy ấn đồng ý, một thông báo xuất hiện.

"Bạn đã thêm Triệt, hiện giờ bạn có thể bắt đầu cuộc trò chuyện."

Ai muốn cùng cậu nhóc đó nói chuyện a!!!!

Tôi muốn trực tiếp xoá bỏ cuộc trò truyện, nhưng sau khi suy nghĩ cặn kẽ, tôi ấn vào hình đại diện màu đen của cậu, đặt tên "cậu nhóc" làm ghi chú, sau đó lại nhấn vào vòng bạn bè của cậu.

鈤! Cậu ta vậy mà không cho tôi xem!

Tôi tức giận ấn nút home, quay về màn hình chính tôi lại thấy biểu tượng wechat ở góc bên phải nhiều hơn một thông báo đỏ.

Tôi lần nữa ấn mở wechat, cuộc trò truyện đầu tiên dưới phần tin tức đã được gửi tới bởi "cậu nhóc".

"Cậu nhóc: Em là Đường Dục Triệt."

Tôi lục tung album ảnh, cuối cùng cũng tìm được một meme phù hợp.

"Ưu tú bổn tú: [hình ảnh]"

"Ưu tú bổn tú: Biết em là ai [icon mắt]"

Gửi đi đi nhắn này, màn hình luôn hiển thị "Đối phương đang nhập..." Nhưng cuối cùng vẫn là không gửi tới cái gì.

Tôi đột nhiên nhớ tới, tôi đã không gặp cậu nhóc đó từ thời điểm học cao trung.

Năm thứ tư của sơ trung trôi qua thật nhanh, tôi bắt đầu cho kỳ thi trung khảo* cùng kỳ nghỉ dài nhất trong trí nhớ của tôi. Trong suốt kỳ nghỉ tôi đắm mình vào sự vui sướng sau khi kết thúc kỳ thi trung khảo.

*trung khảo: thi lên cấp ba

Khi kết quả được công bố vào đầu tháng 7, tôi thi đậu vào một trường cao trung trọng điểm của thành phố, có phần thưởng, ba mẹ quyết định đem tôi ra ngoại tỉnh chơi một chuyến.

Trước khi đi tôi còn nhớ rõ trong mắt cậu nhóc mang theo chút hâm mộ nhưng biểu tình lại gượng gạo khinh thường.

Có thể đó chính là kỳ nghỉ hè buồn nhất của cậu, bởi vì cuối cùng chủ nhiệm lớp đã không thể nào chịu được mà thông báo tới tai của dì Đường, dì Đường tức giận dị thường, mỗi ngày đều ở nhà trông chừng cậu, dẫn tới đó chính là thời kỳ yên bình của cả khu phố, những con chó cũng ôn thuần hơn rất nhiều.

Sau khi trở về từ chuyến du lịch, da tôi bị đen đi một tông, ở nhà tôi cũng không hề nhàn rỗi. Ban ngày phải đi chuyển lớp, buổi tối phải mang đồ dùng cá nhân do trường học yêu cầu.

Sau khi chuyển lớp kết thúc, tôi đến trường báo danh và tiến hành phỏng vấn, sau khi về nhà lại vội vã đi trung tâm thương mại mua một chiếc vali và một chiếc cặp sách mới, sau đó lại trở về sắp xếp hành lý.

Rất nhanh đến ngày 24 tháng 8, cũng có nghĩa kỳ nghỉ của tôi kết thúc, khoá huấn luyện quan sự bắt đầu, và cuộc sống phấn đấu, sinh hoạt ở cao trung cũng sẽ mở ra.

6 giờ sáng ngày hôm đó, tôi cùng ba mẹ xuất phát từ nhà tới trường, chưa kịp lên xe tôi đã nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, tôi vừa quay đầu lại phát hiện là cậu nhóc đứng ở cửa đơn nhìn mình, biểu tình có chút quỷ dị.

Tôi đột nhiên phát hiện cậu nhóc đó trắng lên không ít qua kỳ nghỉ lẽ này, cậu cũng cao hơn rất nhiều. Đứa trẻ nghịch ngợm ban đầu dường như trong nháy mắt đã trưởng thành không ít.

Nhìn cậu đứng ở trước cửa, tôi có chút xúc động, người xưa nói quả không sai, thời gian trôi nhanh quá.

Nhớ tới mình còn có một nửa thân phận là gia sư của cậu, tôi lại chạy tới, nhìn cậu tuy cao nhưng vẫn thấp hơn tôi một chút, nghiêm túc mà nói: "Đi học nhớ chú ý nghe giảng."

Cậu không kiên nhẫn mà quay đầu, phất tay ý bảo tôi đi mau.

Tôi cứng họng, không nói lên lời, người gọi tôi là cậu...tôi thở dài, xe đã chạy tới đây, tôi lên xe.

Mẹ tôi hướng cậu chào hỏi, tôi cùng cậu vẫy tay, xe khởi động. Tôi quay đầu lại, phát hiện cậu vẫn như cũ đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích.

Bởi vì tôi đến trường học mới, trường mới là quản lý kiểu quân đội, hệ nội trú, hai tuần về nhà một lần, chiều thứ bảy về nhà, sáng chủ nhật quay lại.

Thời gian ở nhà ngắn ngủi, hơn nữa bài tập lại nhiều, mỗi lần trở về tôi hầu như chỉ ở nhà làm bài tập và xem phim truyền hình, từ đây đứa trẻ Đường Dục Triệt này chỉ tồn tại trong cuộc trò truyện dài ngắn trong nhà mà mẹ nói với tôi.

Cách hai tuần một lần lại có tin tức mới về Đường Dục Triệt, không phải là phạm sai lầm thì chính là gây hoạ, bất quá kết quả học tập của cậu ấy lại ngày một tiến bộ, điều này khiến tôi thực sự vui mừng.

Càng về sau việc học lại càng trở nên căng thẳng, tôi không còn thời gian để lo lắng chuyện của người khác nữa, Đường Dục Triệt dường như đã biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Năm tôi thi đại học, Đường Dục Triệt thi vào cao trung, thời điểm tôi vui vẻ, sung sướng cậu cũng vui vẻ, sung sướng. Cứ như vậy hai chúng tôi đều so với nhau hoàn mỹ.

So với thời cao trung, đại học dễ dàng hơn rất nhiều, hơn nữa tôi chọn chuyên ngành tương đối đơn giản, không phải sống cuộc sống "Thi cuối cấp tương đương với thi đại học". Ba năm đầu đại học tôi quả thật rất hạnh phúc, năm thứ tư, cũng chính là năm nay, tôi có dự cảm rằng cuộc sống hạnh phúc của tôi sắp kết thúc.

Tôi thực sự muốn biết vì cái gì mà cậu nhóc đó muốn tới đây học đại học.

Tôi khô héo, tôi thực sự khô héo rồi*

*nguyên văn:我枯了,真的枯了: ngôn ngữ mạng, chơi chữ, "枯"(khô héo)đồng âm với "哭"(khóc). Ý nghĩa câu của tác giả là: "Tôi khóc rồi, thực sự khóc rồi", ý chỉ sự đau khổ không nói lên lời.

Sau mấy ngày gặp ác mộng ở ký túc xá, cuối cùng người gây ác mộng cho tôi cũng đến thành phố X, hơn nữ còn gọi điện thoại cho tôi, dùng giọng điệu tự đắc, ngạo mạn yêu cầu tôi đến ga tàu cao tốc đón cậu.

Tôi nghiến răng sau đó gọi taxi, ở ga tàu cao tốc nhìn thấy một chàng trai cao lớn có chút quen thuộc mà không thể giải thích được.

Chàng trai cao khoảng 1m9, dáng người mảnh khảnh và khá gầy, mặc chiếc quần đùi ngắn chữ T màu đen, lộ ra cẳng chân thon dài có thể khiến bọn con gái chúng tôi nhìn thấy mà xấu hổ muốn chết.

Tôi lấy kính áp tròng từ trong túi ra đeo lên, lại lấy điện thoại gọi cho cái người là nguồn cơn của ác mộng kia.

Sau khi điện thoại được kết nối, tôi nhìn thấy chàng trai cao lớn đang đi về phía mình. Với sự trợ giúp của kính áp tròng, tôi đột nhiên phát hiện chàng trai cao lớn có chút quen mắt này khá đẹp trai, anh ta dường như đang nhìn về phía tôi.

Tuy nhiên điều thường thấy trong các kịch bản của các bộ phim điện ảnh và truyền hình, trực giác mách bảo, người mà soái ca này nhìn tuyệt không phải tôi, có thể là một mỹ nữ nào đó ở cách tôi không xa.

Tôi nhìn quanh bốn phía phát hiện phía sau hay bên phải bên trái cũng không có người, chỉ có những chiếc taxi màu sắc khác nhau, vì thế tôi đoán anh ta chính là một người mê xe.

"Tống Y Hạ" Thanh âm của người đàn ông truyền ra từ ống nghe, tôi trái phải xung quanh nhìn một vòng cũng không phát hiện thấy mục tiêu.

Anh chàng cao to, đẹp trai đứng trước mặt tôi, tôi thấy miệng anh ta mấp máy, lại lần nữa gọi tên tôi, đồng thời ống nghe cũng truyền đến thanh âm.

Tôi kinh ngạc mà cất điện thoại, ngước nhìn anh ta.

"Đường, Đường Dục Triệt?" Anh ta kéo vali đi về phía trước, tôi chạy vài bước đuổi kịp anh ta, nghi hoặc hỏi.

Ngàn vạn lần đừng là Đường Dục Triệt nhaaaa!!!! Tôi vừa mới cảm thấy anh đẹp trai aaaa!!!

Anh ta dừng bước chân: "Chậc chậc, ngu ngốc". Anh ta quay đầu lại từ trên cao mà nhìn tôi "Bằng không tôi là ai?"

Thực sự muốn mắng mẹ nó...

Cậu nhóc lạnh lùng, không đúng, con người lạnh lùng sau đó ngồi lên taxi, tôi vẫn luôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, không nghĩ muốn nói chuyện với cậu ta nói chuyện, mà dường như cậu ta cũng không có ý muốn nói chuyện với tôi.

Qua một lúc, ngay cả tài xế cũng cảm thấy ngượng ngùng, muốn bật radio, tôi quay đầu nhìn cậu ta: "cậu chọn chuyên nghành nào?"

Đường Dục Triệt thần sắc lãnh đạm, lười nhác mà phun ra vài chữ: "Kiến trúc".

Đầu óc tôi quay cuồng, nghĩ xem khoa của bọn họ cách khoa chúng tôi bao xa.

Xe taxi ngừng lại, tài xế nhiệt tình giúp chúng tôi lấy vali, tôi miễn cưỡng trả tiền taxi, quay đầu lại thì thấy cậu ta đang kinh ngạc nhìn tôi, trên tay cầm ví tiền.

Trời ạ! Tôi vì cái gì mà nhanh như vậy đã muốn trả tiền!!

Tác giả có lời muốn nói: cảm ơn đã đọc, hành văn tra, cảnh cáo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play