Sau hai năm ra trường, hiện tại tôi đã có công việc ổn định. Mặc dù ban đầu không có ý định chọn nghề này, nhưng quay qua ngoảnh lại, nghề lại chọn lấy mình. Tôi nhẹ miết hai huyệt thái dương, chậm rãi tổng hợp lại thông từ các số liệu kế toán đã ghi chép mà lập thành một bảng báo cáo.
Nhìn qua giờ đồng hồ, đã gần tám giờ tối, hôm nay tôi đã báo trước với Khang vì mình phải tăng ca nên sẽ về muộn, có lẽ vì thế nên cậu cũng không gọi cho tôi như thường ngày. Nghĩ như vậy, đột nhiên trong lòng tôi lại cảm thấy có chút trống vắng.
Khang và tôi đã chuyển về sống cùng nhau sau khi tôi ra trường một năm, chúng tôi hiếm khi cãi nhau, nhưng một khi đã cãi sẽ chiến tranh lạnh cả tuần. Lần cuối tôi giận Khang cũng là hơn sáu tháng trước.
Lắc nhẹ đầu, tôi gập máy tính, quyết định không làm việc mà trở về nhà. Tháng 1, trời hơi lạnh, mưa lất phất cả tuần trời khiến tôi luôn trong trạng thái uể oải, chỉ muốn nằm lên giường ngủ một giấc ngay lập tức.
May mắn rằng sáng nay tôi có đem ô theo, nên tình trạng hiện tại cũng không đến nỗi chật vật. Đang tính bật ô rời đi, đột nhiên một bàn tay chạm nhẹ lên vai tôi, khẽ nghiêng đầu, tôi chợt ra đó là Nam, nhân viên thực tập mới đến, khẽ thở phào một hơi, trong lòng tôi mới thu lại dáng vẻ cảnh giác như vừa rồi.
Nam thở dốc, trông cậu chàng có vẻ khá vội vã: "Chị Đan, em có chuyện cần nhờ chị giúp."
Vừa nói, vừa mở màn hình điện thoại đưa cho tôi xem. Ngạc nhiên nhìn Nam, lòng tôi thầm xuýt xoa vài tiếng, tuổi trẻ quả thực rất tốt, nhiệt tình với công việc không ngại khó khăn. Nhìn Nam tôi lại nhớ về dáng vẻ lúc trước của mình, cận lực để học hỏi mọi người xung quanh, ngay cả lúc khó khăn nhất cũng phải nén nước mắt mở máy lên để luyện tập kỹ năng.
Nói sơ qua và đánh dấu những ý chính giúp Nam, đồng thời chỉ dẫn cho cậu thêm một số kỹ năng khi lên kế hoạch. Được một lúc, trời ngày càng mưa nặng hạt hơn, do một khi tôi bận rộn là sẽ không để ý đến điều gì, thế nên vì đang đứng ở gần hiên, áo tôi cũng theo đó mà ướt một mảng.
Chợt nhận ra vai mình được thứ gì đó đè nặng, tôi liền nâng mắt, bất ngờ vì không biết từ khi nào áo của Nam đã được khoác lên vai tôi. Hai đôi lông mày tôi cau nhẹ, đang tính cởi ra trả lại cho cậu, đột nhiên ánh mắt tôi dừng lại trên bóng dáng chàng trai đang tiến về chúng tôi.
Khang sải từng bước dài, khuôn mặt lạnh lẽo dưới làn mưa trông càng nhợt nhạt, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, cậu không đem ô theo, mặc cho nước mưa thấm đẫm vào áo.
Trái tim tôi bỗng nảy lên một cái, mặc dù biết mình không làm gì sai, nhưng khi đứng bên cạnh chàng trai tươi mơn mởn thế này, lòng tôi không khỏi dâng lên cảm giác chột dạ. Vội vàng cầm ô chạy về phía Khang, tôi nâng cao ô, hơi bực:
"Sao không..."
Chưa kịp nói hết câu, cậu đã vòng tay ôm lấy eo tôi, da thịt ngay lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bàn tay Khang, da đầu tôi tê dại, suy nghĩ chưa kịp trở về, vai áo liền bị vạch ra một khoảng, Khang nghiêng đầu, đôi môi nóng ấm lập tức áp tới.
Tôi trợn tròn mắt, ngay lập tức đẩy cậu ra, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, không biết từ khi nào Nam đã rời đi. Xoa nhẹ hai huyệt thái dương, tôi bực mình nhìn Khang.
"Anh làm gì vậy?"
Khang nâng mắt, đôi ngươi đen láy khẽ híp lại, cậu thản nhiên đút hai tay vào túi quần, bày ra vẻ mặt "anh không sai không có tội". Tôi thở hắt ra một tiếng.
"Đó là cấp dưới của em, cậu ấy chỉ hỏi em cách lên kế hoạch cho dự án tiếp theo thôi."
Khang miết nhẹ cằm tôi, ngón tay chậm rãi đè mạnh: "Hắn ta có ý với em."
Tôi đỡ trán, né tránh bàn tay của cậu, giọng khàn đặc: "Vậy ý của anh là anh không sai?"
Khang không nói gì, chỉ nghiêng đầu, ánh mắt vô định rơi về một phía. Lòng không kìm nổi cảm giác bực mình, tôi quay đầu, đang tính rời đi thì cổ ta đã bị Khang nắm lấy.
"Này..."
Vốn dĩ tưởng Khang đã biết hối lỗi, không ngờ sau khi quay lại nhìn Khang, cậu lại thản nhiên gạt phắt cái áo trên vai tôi, hành động trẻ con tựa con chuột ăn cắp thóc không được là quay qua ăn cắp gạo.
"Xấu."
Tôi bực mình gạt phắt tay Khang ra, nhanh chóng nhặt chiếc áo dưới đất lên rồi đi về phía nhà xe cho nhân viên. Vì Khang không đi xe đến đây mà đi taxi, nên đồng nghĩa với việc tôi phải chở cậu về nhà.
Đi trên đường, cả hai không nói với nhau câu nào, không khí ngượng ngùng tràn ngập khắp không gian. Tôi đanh mặt, lòng tự nhủ nếu lần này Khang không xin lỗi trước, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho cậu.
Len lén nhìn sang Khang, trông thấy cậu không có vẻ gì là hối hận, tôi càng điên. Muốn trở về nhà ngay lập tức để tránh mặt cậu.
"Đến khách sạn đi."
Khang chống tay vào cửa sổ, nhàn nhạt mở miệng, thường ngày nếu Khang nói với chất giọng như vậy, tôi liền nhận ra cậu đang giận. Nhưng ngày hôm nay, tôi không cho phép Khang có biểu cảm đó.
"Sao?"
Khang nghiêng đầu nhìn tôi: "Anh làm rơi chìa khóa nhà rồi."
"..."
Kết cục cuối cùng, chúng tôi vẫn phải lết vào khách sạn với bộ đồ ướt như chuột lột từ trên xuống dưới. May mắn khách sạn có bán quần áo cho khách, thế nên tôi và Khang mỗi người đều mua lấy một bộ.
Vốn dĩ tôi định mua hai phòng đơn, nhưng vì khách sạn chỉ còn duy nhất một phòng đôi, thế nên tôi đành phải chọn sự lựa chọn cuối cùng.
Vừa bước vào phòng, tôi không thèm nhìn Khang một cái nào mà ngay lập tức bước vào phòng tắm. Tiếng nước xả xuống lập tức bao lấy xung quanh quanh, tôi nhắm hờ mắt, cảm giác bực bội trong lòng đã vơi đi không ít.
Nhớ lại vẻ mặt lúc ấy của Khang trên xe, bất chợt tôi lại cảm thấy chạnh lòng. Dường như tâm trạng ngày hôm nay của Khang rất tệ, vốn dĩ, Khang là người có tính tự chủ rất cao, nhưng hôm nay, từ hành động tới lời nói, cậu đều kì lạ hơn thường ngày rất nhiều.
Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra với cậu?
Tôi tắt nước, rón rén nghe lén âm thành ngoài kia, nhưng nghe một lúc, cũng không có âm thanh nào vang lên, không gian yên tĩnh đến đáng sợ. Tôi đứng thẳng người, hít nhẹ vào một hơi, thản nhiên bước ra ngoài.
Ngay lập tức, một màu đen ập vào mắt, tôi vừa mò mẫm công tắc bật đèn, vừa gọi tên Khang.
"Khang..."
Luồn không khí nhanh chóng bị chặn lại, đôi môi mềm mại mạnh mẽ áp lấy môi tôi, bên eo đã bị tay Khang siết chặt lấy, cậu dùng lực, kéo mạnh tôi về phía cậu. Chiếc lưỡi gian xảo nhanh chóng cạy mở hàm răng mà luồn vào trong, môi lưỡi triền miên không dứt.
Tôi nghiêng đầu, né tránh nụ hôn của Khang, cả thân thể run rẩy phải dựa hoàn toàn vào cậu.
"Anh sao thế?"
Trong bóng đêm, tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của Khang, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm phả bên tai.
"Xin lỗi... lúc đó, anh không kiềm chế được."
Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng chưa kịp đáp trả lại cậu, Khang một lần nữa tiến tới, lần này mãnh liệt hơn lần trước, cậu không để tôi thoát ra, cũng không để tôi từ chối, đầu lưỡi khuấy đảo khắp khoang miệng, hơi thở hòa quyện vào nhau, nhiệt độ phòng dường như đột ngột tăng mạnh.
Cảm nhận được bàn tay Khang đang lần mò đến eo mình, cả thân thể tôi run nhẹ. Trong vô thức lùi về phía sau, đến khi lưng chạm phải bức tường lạnh, tôi mới để mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.
Càng ngày Khang càng trở nên mất kiểm soát, hai thân thể áp sát vào nhau đến mức có thể nghe được nhịp tim đối phương, Khang rũ mắt, đôi một lần đến bên tai, cổ, rồi dần tiến xuống nơi đẹp đẽ nhất.
Xoạc.
"..."
Chiếc áo mới mua bị xé rách, tôi mím chặt môi, chất lượng áo, quá kém rồi phải không?
Khang một tay nâng người tôi lên, một lần nữa lần mò đến môi tôi. Đầu óc tôi như muốn nổ tung, dạo này Khang có xu hướng hôn môi tôi nhiều hơn thì phải? Cậu chẳng biết trái tim tôi hiện tại đã bị cậu trêu chọc đến ngứa ngáy.
Khang dịu dàng đặt tôi lên giường, điểm yếu của tôi trước đây đều đã bị cậu phát hiện. Thế nên cả người tôi hoàn toàn kiệt sức rất nhanh. Cậu nhẹ vuốt ve bầu ng.ự.c đầy đặn, tỉ mỉ đặt từng nụ hôn lên đó. Cậu vươn tay, chậm rãi mở đèn ngủ, ánh sáng nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt cậu, phác họa toàn bộ vẻ đẹp sắc sảo. Xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện, tôi ho khan, né tránh ánh mắt của Khang.
Tôi liếm nhẹ môi, vòng tay qua cổ Khang, cười khẽ: "Em thích đấy, thì sao?"
Khang nhếch môi, cúi người xuống hôn lên cổ tôi, mùi hương gỗ lim thơm ngát khiến không gian xung quanh càng trở nên ái muội.
"Vậy thì đừng chạy trốn."
Mảnh vải che thân cuối cùng biến mất, tôi nâng tay, che mắt mình, mặc dù đã làm qua chuyện này, nhưng tôi vẫn chưa thể quen nổi với tình thế này, hai má ngay lập tức nóng ran. Có vẻ Khang cũng nhận ra sự ngại ngùng của tôi, cậu cười khẽ, bình tĩnh trấn an.
"Anh sẽ làm chậm."
Vừa dứt lời, một cảm giác đau đớn truyền tới, tôi bấu chặt ga giường, cả thân thể trở nên căng cứng. Cắn chặt răng, cố gắng kìm lại những tiếng rên khe khẽ. Đôi mắt cậu hoàn toàn bị nhuốm bởi màu dục vọng, Khang khàn giọng:
"Anh di chuyển nhé."
Tôi ôm chặt lấy Khang, khó khăn gật đầu. Mới bắt đầu, Khang quả thật giữ đúng lời hứa, sẽ không làm tôi sợ, nhưng dần dà, cậu hoàn toàn mất kiểm soát, sức lực ngày càng mạnh, những âm thanh ái muội cũng ngày càng nhiều thêm.
Bấu chặt lấy vai Khang, tôi gục mặt lên đó, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Lời đàn ông, không bao giờ có thể tin.
"Sao lại im lặng rồi?"
Tôi nhắm chặt mắt, không dám trả lời lại Khang. Cứ ngỡ Khang sẽ không làm gì, không ngờ cậu lại một lần nữa dùng mạnh sức.
"Anh muốn nghe tiếng em rên."
"..."
"Nếu không, anh sợ ngày mai em sẽ không thể rời khỏi giường."
Ngay sau đó, tôi làm theo ý muốn của cậu, nhưng rồi cảm thấy ngu muội khi nhận ra quá trễ, kể cả tôi ngoan ngoãn nghe theo hay làm trái ý cậu, đều có thể kích thích Khang đến mức cuồng dại.
Câu chuyện bổ sung:
"Sao anh mua hai chiếc áo?"
"Anh dự trữ trước, chẳng may nó có hư hỏng "chút xíu" hay gì đó..."
"..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT