Điếu thuốc vẫn cháy trên tay, Dương thở ra một làn khói mỏng, trầm ngâm nhìn Khang. Tuần này nghe tin Khang về Việt Nam, anh đã đưa Khang đến Hội An, một phần là vì công việc, phần hơn là vì liên quan đến công ty của ông ngoại.
Hiện giờ vì tình cảnh gia đình phức tạp, bắt buộc Dương cũng phải thôi học để trở về nhà, vừa học thêm vừa làm việc trên công ty. Hôm nay trùng hợp vì công việc bên xưởng sản xuất, Dương cũng phải đến Hội An một chuyến, không ngờ được trường học lại tổ chức cho học sinh khối 12 đi tham quan vào ngày này.
Dương cắn điếu thuốc, nhẹ giọng: "Không định gặp em ấy sao?"
Ánh đèn lập lòe hắt lên sườn mặt đẹp đẽ, lộ ra nước da nhợt nhạt. Chàng thiếu niên ngơ ngẩn một lúc lâu, đáy mắt không một gơn sóng, trái tim rơi vào vực sâu không đáy, nhưng rồi lại vì âm thanh mà bừng tỉnh.
Khang nâng mắt, tựa xuất hiện sự hoảng hốt trong ánh nhìn, tuy vậy cuối cùng lại thu về rất nhanh.
"Không cần thiết."
Nhớ lại bóng lưng của cô gái cùng chàng trai xa lạ, trái tim Khang bỗng trở nên đau nhói.
Cậu rũ mắt, lạnh nhạt đáp lại, một chàng trai ngay cả đi lại cũng không có khả năng, vậy thì lấy lí do gì để níu kéo người bản thân trân trọng. Một bước chân, một cái chạm, một cái ôm, tất cả cậu đều không thể cho cô. Tình cảm cậu dành cho Đan dần trở nên tự ti, hèn nhát, đến đối mặt cậu cũng chưa từng nghĩ đến. Cuối cùng, Khang chỉ dám đứng phía sau, nhìn cô gái mình yêu tiến về phía trước.
Suy cho cùng, chỉ cần cậu biết nhỏ ngốc kia vẫn đang sống tốt, vẫn tự biết lo cho mình, vậy là đủ.
Tiếng cửa lạnh lẽo vang lên, xung quanh bóng tối dần bao trùm lấy mọi thứ, Dương đã rời đi, như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trong căn phòng chỉ còn thân hình chàng trai run rẩy. Tay cậu buông thõng, một tay đưa lên che mắt, cố níu giữ bóng đêm tràn ra từ khóe mắt.
Con người ta khi rơi vào tuyệt vọng, tựa như chú chim bị cắt đi đôi cánh, con cá mắc cạn, lá cây khô héo sắp rụng. Vốn dĩ, nó đang giãy dụa trong những nỗi đau đớn, khi mà chỉ cần một cơn tác động nhỏ duy nhất cũng có thể tan vỡ.
Cậu cũng như vậy, rõ ràng đã cố gắng giữ vững bình tĩnh cho bản thân mình từ lâu, nhưng khi nhìn thấy cô, lớp vỏ bọc bên ngoài một lần nữa lại sụp đổ.
Ba ngày sau, Dương đưa cậu về căn hộ cũ, căn hộ này là căn hộ mà lần nào về thăm ông ngoại, cậu đều cùng ông ngoại vui chơi ở đây, nhưng lâu dần, ông ngoại phải chuyển đến trung tâm thành phố để tiện cho việc đi lại. Dù không có người ở, nhưng ông ngoại không nỡ bán đi, vì thế không có ai thuê hay sử dụng, mọi đồ đạc trong nhà đều được giữ nguyên.
"Được rồi, anh đi đi, còn lại tôi có thể tự làm được."
Sau cuộc phẫu thuật lần thứ 3, vết bỏng trên lưng Khang đã tốt hơn, tuy vậy do một số di chứng phụ, cơn đau hoành hành ngày đêm, Khang vẫn chỉ có thể ngồi trên xe lăn, ban đầu cậu gặp nhiều khó khăn, nhưng lâu dần, cậu cũng tập cách quen với nó.
Hôm nay bên xưởng có trục trặc lớn, anh cần phải giải quyết ngay lập tức. Dương do dự một lúc, cuối cùng chỉ có thể đành rời đi.
"Cẩn thận một chút, lát anh qua thăm cậu."
Đợi đến khi bóng dáng Dương khuất dần, Khang mới với tay, khó khăn mở khóa cửa. Tay cậu lăn bánh xe, thuận lợi đẩy xe vào bên trong. Cậu nhìn qua xung quanh một lượt, trong đáy mắt không kìm được sự nhạc nhiên.
Đã được một khoảng thời gian dài từ lúc cậu rời đi, tuy vậy xung quanh căn nhà đều được lau dọn sạch sẽ, hầu như mọi thứ đều không bị đóng bụi. Dường như đã có ai đó đến đây, tựa một sự hiện diện, sức sống duy nhất cho căn nhà. Khang chậm rãi di chuyển xe lăn quanh phòng khách, sau khi xác nhận không có điều gì kì lạ, cuối cùng cậu mới dừng lại trước căn phòng của chính bản thân.
Cạch.
Cánh cửa dần mở ra, ánh sáng từ ngoài hắt vào bên trong. Một gam màu lạnh rơi vào tầm mắt, nhưng rồi tia nắng từ cửa sổ hắt vào như điểm mới cho căn phòng. Khang nghiêng đầu, đôi ngươi chậm rãi dời đến nơi phát ra ánh sáng, cánh cửa mà chưa bao giờ được mở ra, nơi vốn dĩ đáng ra phải chìm nghỉm trong sự ẩm mốc của thời gian, nay lại đẹp đẽ, sáng chói, chậu cây lưỡi hổ tựa yên tĩnh ngủ yên bên cạnh.
Trên mặt bàn, cuốn sách dang dở mở ra, chiếc bút không nắp nằm lăn lóc một bên, có lẽ có ai đó đã sử dụng nơi này trong lúc cậu đi vắng. Khang tiến đến bên cạnh bàn, chợt ánh nhìn dần dừng lại trên nét chữ quen thuộc, sóng lưng cậu cứng đờ, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy.
Cánh tay không kìm được mà nâng lên, anh lật tới trang sách gần đây nhất. Vòng tròn đỏ chói đập thẳng vào mắt.
"Thứ 6 tuần sau tao lại tới."
Ngày viết: 16/12/2xxx
Một tuần...
Khang sửng sốt, cậu mở điện thoại lên. Liền nhận ra hôm nay đã là thứ 6, đáy mắt hiện lên sự sợ hãi vô hình. Cậu quay người, nhanh chóng muốn đẩy xe rời đi, nhưng đến khi tay chạm phải tay nắm cửa, trái tim cậu lại chùng xuống.
Khang rũ mắt, cánh tay buông thõng, ánh nhìn trống rỗng lại nhìn ra phía cửa sổ. Ngày mai cậu phải quay trở lại Mỹ, trước khi đi, cậu muốn gặp Đan... không phải chỉ đứng từ xa, mà là được ở bên cạnh cô.
Chiều hôm đó, thời tiết đổi trời, buổi sáng mới ấm lên một chút, buổi chiều mây đen liền kéo tới, không khí lạnh lập tức bủa vây lấy xung quanh. Ngồi trong phòng học, Thảo Đan kéo áo khoác lên cao cổ, khẽ khịt mũi.
Sau hai ngày ở Hội An, cô bị đám bạn lôi đi khắp nơi, hành đến nỗi vừa về đến nhà đã phải nằm lăn ra giường ngủ không biết trời đất. Nay đi học trở lại, trong người không hiểu sao vẫn có cảm giác mệt mỏi.
Xui xẻo một cái là cửa sổ cô ngồi cạnh lúc này bị hỏng, không thể đóng kín mà hở ra một khoảng lớn, đủ để gió lạnh luồn vào. Cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt, thân thể cô khẽ run lên.
Vân nhìn lướt qua Đan, cậu không kiêng nể gì liền đứng dậy, chân chạm nhẹ vào chân cô: "Tôi muốn ngồi bên cạnh cửa sổ cho mát, Đan đổ chỗ ngồi cho tôi."
Khóe miệng cô giật giật, trời mùa Đông mặc mấy lớp áo còn không đủ, người này lại muốn "mát" thêm? Từ cái ngày ở Hội An, tính cách Vân thay đổi 180 độ, từ một anh chàng lịch sự dịu dàng, nay lại trở nên kì lạ, bốn chữ "cà lơ phất phơ" hiện rõ ràng trên người cậu bạn.
Cô không nói gì, nhanh chóng chuyển hết sách vở qua bàn bên, thật ra cô cũng muốn nhờ Vân đổi chỗ cho mình hôm nay, nhưng một phần vì ngại nên cô không dám nói. Không ngờ rằng Vân lại mở lời trước. Đúng là vui vẻ cả hai bên.
Chuyển chỗ xong, tình trạng của cô cuối cùng cũng đỡ hơn đôi chút. Nhìn qua đồng hồ, chỉ còn một tiết nữa sẽ đến giờ ra về. Chiều nay cô qua nhà Khang dọn dẹp một lát, tiện thể qua cửa hàng tạp hóa mua thêm vài cây hoa đặt bên vệ cửa sổ giúp cậu.
"Đan bị bệnh rồi đấy, nhớ mua thuốc mà uống."
Tiếng của Vân vang lên bên tai, cô có hơi ngạc nhiên, đang định cảm ơn Vân một tiếng thì cậu đã quay mặt đi.
"Không phải tôi quan tâm đến Đan đâu."
Lời muốn nói nghẹn ngang ngay cổ, Đan lén lút rút lại lời mình định nói, thầm chẹp miệng trong lòng. Chắc là cậu bạn vẫn ghim vụ "đừng thích tôi" rồi. Cũng đúng thôi, người ta không thích mà cô nói như vậy, có khác nào chém một nhát vào lòng tự ái của người ta.
Đan nén một tiếng thở dài, ngoan ngoãn ngậm miệng cho đến tận khi ra về.
Đi trên đường, cô tấp xe vào quán tạp hóa đối diện, mua một chiếc áo mưa dùng một lần rồi khoác lên. Trời mưa không báo trước, mới giây trước đang khô ráo, giây sau đã ồ ạt rơi xuống. Mưa rơi, cả con đường trắng trắng xóa.
Đan rít lên vì lạnh, cô cắn môi, hai răng run cầm cập va chạm vào nhau.
Thấy dáng vẻ đáng thương của Đan, dì chủ tiệm thương cảm nói.
"Cháu muốn uống chút nước ấm không?"
Đan cười xuề xòa, xua tay: "Không cần đâu ạ."
Dứt lời, cô vừa định leo lên xe, dì chủ tiệm đã kéo cô lại: "Cháu cũng ẩu quá, đi đường mà không kéo cặp sách gì hết, tiền rớt ra rồi đây này."
Cô giật mình, vội vàng với tay ra sau, thầm chửi trong lòng một tiếng vì sự cẩu thả của mình. Nhưng rồi khi chạm đến ngăn cặp trống rỗng, khuôn mặt cô dần trở nên tái mét.
Chìa khóa...
"Dì cho cháu để nhờ xe ở đây một lát ạ."
Chưa kịp để dì trả lời lại, cô đã vội chạy đi, lao ra cơn mưa tầm tã, khuôn mặt hốt hoảng nhìn xung quanh. Trái tim lặng lẽ rơi vào tuyệt vọng. Men theo con đường vừa đi, cô nheo mắt, cố gắng tìm kiếm chiếc chìa khóa, mặc cho nước mưa chảy vào mắt đến đau nhức.
Chìa khóa căn nhà kia... là thứ duy nhất ngay lúc này đây, có thể liên kết được cô với cậu.
Tuy nhiên mưa rất lớn, ngay cả bầu trời lúc năm giờ chiều cũng đã xẩm tối, chiếc chìa khóa nhỏ nhoi như lạc vào không gian vô định, rất khó để tìm thấy. Đan gần như sụp đổ, cô mò mẫm từng chút một, con đường dài thênh thang vẫn trải dài.
Đột nhiên bên vai trái bị một lực mạnh kéo lấy, tiếng quát lớn của Vân át đi tiếng mưa.
"Đ*t m* rốt cuộc Đan đang làm cái gì thế?"
Cô hất tay Vân ra.
Nhưng lần này không để Đan từ chối, Vân càng lôi mạnh tay Đan hơn bắt buộc cô phải đối diện với mình. Sóng lưng Vân đột nhiên căng cứng, đôi mắt trong suốt dưới ánh đèn đường mờ nhạt bình tĩnh hơn bao giờ hết, ánh mắt ấy nhìn cậu, một sự kiên định không thể nói ra thành lời.
Đan nâng mắt, lạnh giọng: "Buông ra."
Cánh tay Vân dần buông lỏng, cậu rũ mắt, nhìn theo bóng dáng cô gái đang cố gắng giãy ra khỏi mình. Một sự chua xót ập đến, hai mắt cậu đỏ lừ, mưa rơi thấm vào quần áo, lạnh đến từng tấc da tấc thịt.
Dưới cơn mưa, chàng trai lẳng lặng đứng đó, không nhúc nhích, dáng vẻ van nài sự cầu xin cuối cùng.
"Xin cậu... hãy quay lại nhìn tôi một lần."
Không ai nghe thấy tiếng của cậu, từng giọt mưa như những hòn đá nặng trĩu, đè nặng lên trái tim cậu, Vân chậm rãi sải bước, tiến đến bên cạnh cô.
"Đan, tôi xin lỗi."
"Tôi không nên ngăn cản Đan."
Cô gái vẫn tiến lên phía trước, ánh mắt chăm chăm nhìn xuống mặt đất.
Lúc này cô gái bên cạnh mới có phản ứng, cô đứng thẳng người, nhanh chóng đối diện với Vân: "Xin lỗi, Vân, cậu về đi."
Dứt lời cô liền quay đầu rời đi, đến cuối cùng, lời mà cô nói, cũng chỉ là để cầu xin cậu rời đi. Vân cười khẽ, tự giễu cợt chính bản thân. Người ta dứt khoát như vậy, chẳng phải cậu nên rời đi ngay lập tức?
Nhưng rồi cậu biết, dù chân cậu có rời đi, nhưng trái tim cậu vẫn luôn đặt trên bóng dáng người con gái đó.
Vân không rời đi, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Đan, giúp cô che ô, tựa như một bức tường vững chãi ngăn cản tất cả những khó khăn của Đan, mặc cho cả thân thể đã ướt đẫm vì nước mưa.
Tiếng mưa ào ạt rơi trên mái hiên, Khang ngẩng đầu, quyết định với tay đem chậu cây trên cửa sổ xuống. Gió lạnh từ cửa sổ luồn vào, khiến cậu không kìm được mà vùi đầu vào cổ áo.
Nhìn qua giờ đồng hồ, lòng Khang dần trở nên trống rỗng. Anh đã ngồi bên vệ cửa sổ suốt 6 tiếng, chỉ để chờ cô đến đây, nhưng rồi cô vẫn không đến. Chậm rãi vươn tay ra ngoài hiên, nước mưa chạm phải làn da nhợt nhạt.
Lạnh.
Rất lạnh.
Ngay sau khi tìm được chiếc chìa khóa, Vân đưa cô về nhà, cả người thê thảm đến nỗi mẹ mình không thể nhận ra. Vừa về, cậu đã nhốt mình vào phòng, để mặc nước mưa lạnh lẽo thấm vào người. Chàng trai vùi mình vào đầu gối, bờ vai run rẩy đến đáng thương.
Đêm đó, Đan sốt đến 39 độ, trong cơn mộng mị, tay cô vẫn nắm chặt chiếc chìa khóa không buông.
Ngày hôm sau, Khang quay trở lại Mĩ.
Lần gặp cuối cùng, họ bỏ lỡ nhau. Không ai biết rằng lần gặp lại gần nhất, cũng đã là bốn năm sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT