Tôi cụp mắt, chẳng hiểu sao cơn tức giận lại dâng lên nơi lồng ngực. Nghĩ lại chuyện Hiếu vừa nói, tôi không muốn tin nhưng khi nghĩ đến việc trẻ con làm gì biết nói dối lại khiến tôi rối rắm hơn.
Tôi nâng tay, đẩy mạnh cậu ra khỏi mình. Khang có vẻ khá bất ngờ trước hành động của tôi, cậu sững sờ mất vài giây.
"Mày có chuyện gì thế?"
Nghe câu hỏi này của Khang, tôi đã bực càng thêm bực, tôi ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt Khang như đang tìm một câu trả lời xác thực.
"Sao mày thuần thục thế?"
Khang nghệch mặt, đôi ngươi đen láy ngây thơ vô tội vạ ấy lại chớp chớp. Tôi hít vào một hơi, suýt nữa thì đã bị sắc đẹp quyến rũ.
"Thuần thục cái gì?" Khang hỏi, chất giọng thường ngày nay lại trầm xuống một bậc.
"Thì việc hôn, ôm nhau, nắm tay, việc gì mày cũng giỏi là sao?"
Khang im lặng nhìn tôi, đoạn cậu cúi đầu, tay với lấy thứ gì đó trong cặp. Vừa làm Khang vừa trả lời, chỉ hai từ đã đủ làm tôi câm nín: "Tao học."
Tôi cúi gằm mặt, hai tay siết chặt lấy áo khoác: "Học thường phải đi đôi với thực hành, trước đây mày có thực hành cùng ai không?"
Vừa dứt lời, trong máy tôi đã vang lên thông báo có tin nhắn gửi tới, tôi cẩn thận nhấn vào ô chat. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, tôi cố nhìn lại vài lần, sau khi xác định là người bên cạnh mình thì mới ho khan một tiếng.
Khang gửi cho tôi ba link liên quan đến vấn đề gì đó.
Vừa ấn vào đường link đầu tiên, đầu tôi suýt nữa ong lên vì hình ảnh nóng bỏng đầu bài đập thẳng vào mắt. Tôi vội vàng úp máy xuống mắt bàn, lắp bắp, chưa kịp nói thành câu Khang đã nắm lấy tay tôi.
Cậu hơi dùng sức kéo tôi lại gần: "Bước 1, nắm tay người mình yêu."
"Bước 2, ôm."
Nói rồi Khang liền vươn người, siết chặt lấy tôi vào phòng. Dù cách một lớp áo khoác, tôi vẫn cảm nhận được lồng ngực phập phồng của Khang, không gian như ngừng lại, mái tóc mềm mại của cậu cọ nhẹ vào da tôi khiến nơi tiếp xúc hơi nhồn nhột.
"Bước 3, hôn."
Ngắn gọi mà rất xúc tích, Khang buông nhẹ tôi ra. Cậu nghiêng đầu, áp môi cậu lên môi tôi. Lần này chẳng phải nụ hôn phớt nhẹ nhàng, mềm mại như chuồn chuồn nước đợt trước, mà là một nụ hôn khiến trái tim tôi không giây phút nào là không đập nhanh.
Khang nhẹ nhàng mơn trớn môi tôi, không quá nhanh cũng không quá chậm. Rồi tôi chợt nhận ra, đôi khi cậu cũng vụng về khi để răng của hai đứa đụng vào nhau.
Lúc Khang buông tôi ra đã là một phút sau, mặt Khang vẫn tỉnh bơ như chẳng có gì xảy ra. Nhưng tôi cá chắc rằng mặt tôi đã đỏ như ghẹ luộc vì lí do không thở nổi. Khang thản nhiên nhìn tôi, một tay cậu chống cằm, một tay xoa nhẹ mái tóc đến ngang vai từ tôi. Có vẻ sau khi tôi cắt tóc, Khang thích vuốt tóc tôi nhiều hơn thì phải.
"Mày là người đầu tiên và cũng là người duy nhất giúp tao thực hành."
Tôi vẫn đang lơ mơ vì nụ hôn vừa rồi nên không hề để ý đến ánh mắt chăm chú của Khang. Đến lúc nhận ra thì đã quá muộn.
"Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra? Mày hành xử từ kì lạ từ sáng nay khiến tao rất tò mò đấy."
Phát hiện ra chất giọng đe dọa từ Khang, lúc này tôi đã biết rằng mình chẳng thể giấu giếm điều gì được nữa. Thế là tôi cắn chặt răng, kể từ đầu đến cuối.
Nghe xong, Khang liền đỡ trán, vừa muốn nói điều gì đó lại thôi. Có lẽ cậu không muốn giải thích bằng lời, bởi vì sử dụng hành động sẽ tốt hơn. Khang kéo tôi ra phòng khách, nơi mà Hiếu đang chăm chỉ học bài.
Thấy chúng tôi, mắt Hiếu sáng lên trông thấy.
Khang ngồi bên cạnh Hiếu, ánh mắt lướt nhìn qua đống bài tập trên bàn, cậu vắt ngang chân.
"Làm xong bài tập của mình rồi?"
Hiếu giật mình, hơi chột dạ mà gật nhẹ đầu. Khang cười mỉm, cậu xoa nhẹ đầu Hiếu, nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt trìu mến: "Nếu mẹ em biết lí do lúc trước em bị phạt vì làm bài tập cho bạn gái thì sao nhỉ?
Hai mắt Hiếu rưng rưng, cậu nhóc ôm chặt lấy chân Khang. Vẻ mặt mếu máo trông đến tội.
Tuy nhiên điều tôi chú ý là hai từ "mẹ em" mà Khang thốt lên, lòng tôi bất giác chùng xuống, cảm giác nặng nề lại truyền tới.
"Em trả lời anh một số câu hỏi, anh sẽ không nói với mẹ em."
Hiếu thu lại hai dòng nước mắt sắp chực trào, cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu.
"Chị Hoa làm nghề gì?"
Hiếu trả lời ngay lập tức: "Bán thịt heo ạ."
Tôi ho khẽ, hơi ngờ ngợ nhận ra.
"Thế thịt heo chị ấy bán em có muốn mua không?"
"Em muốn mua thịt heo của chị ấy ạ."
"Ngon không?"
"Ngon ạ."
Khang gật đầu hài lòng, đoạn cậu yêu cầu: "Ghép tất cả điều em vừa thành một câu."
Hiếu là một cậu nhóc khá thông minh, tuy có đôi chỗ quên đôi chỗ nhớ nhưng cậu ghép thành một câu hoàn chỉnh: "Em muốn mua thịt heo của chị bởi nó ngon ạ."
Dứt câu, Khang đã hướng về phía tôi, khóe mắt cậu cong cong, cậu vui còn tôi thì nhục không biết chỗ nào chôn cho hết.
"Em muốn thịt chị bởi nó ngon."
"Em muốn mua thịt heo của chị bởi nó ngon."
Tác hại của việc rút gọn câu vô tội vạ là thế đấy.
Sau hôm đấy, mối quan hệ của chúng tôi trở lại bình thường. Tôi đã ghen, tôi cũng đã thừa nhận với Khang. Lúc ấy cậu chẳng nói gì, nhưng hành động của Khang đã nói lên tất cả, Khang nắm chặt tay tôi hơn, ôm lấy tôi an ủi tôi mỗi khi tôi mệt mỏi nhiều hơn, và hôn cũng lâu hơn.
Thi cuối kì, ba ngày đặc biệt dài của cuộc đời học sinh. Trước khi thi, tôi đã cố nhồi nhét tất cả vào đầu một lần cuối, nhưng càng gần đến giờ thi thì tôi lại bắt đầu lo lắng. Trong lúc đầu óc đang ong ong không biết làm thế nào, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nhìn cái tên trên màn hình, tôi vội bắt máy, giọng tôi run run: "Alo."
Đầu giây bên kia im lặng một lúc lâu, tôi gọi lại một lần nữa. Đến lần thứ ba mới có người đáp lại. Dù là một câu an ủi cũng đủ làm tan biến nỗi sợ trong lòng tôi.
"Thi tốt hôn hai phút, thi không tốt hôn một phút. Tùy mày chọn."
Nói rồi đầu dây bên kia tắt máy, tôi trố mắt lắng nghe tiếng tút tút lạnh lẽo. Cuối cũng chỉ cười khẽ một tiếng. Thi tốt hay không tốt thì cũng đều có lợi. Nhưng nếu được chọn, tôi sẽ chọn phương án thứ nhất.
Thi xong xuôi, chúng tôi được nghỉ hai ngày. Tôi dành cả hai ngày đó cho việc ngủ lấy sức, mặc cho Khang có gọi, có dịu dàng rủ rê, có đe dọa tôi đi cùng cậu tôi vẫn nằm lê lết ở nhà. Thế là Khang giận, nhưng giận không có nghĩa là Khang bơ tôi.
Sau kì thi, Khang xin trở về chỗ ngồi cũ.
Nhìn khuôn mặt lạnh băng của cậu, tôi cười cười, dù không đói lắm những vẫn muốn trêu cậu.
"Khang, tao đói."
Khang liếc tôi một cái, không thèm trả lời lại. Tuy vậy sau khi tôi đi uống nước trở về thì đã thấy gói bánh dưới hộc bàn. Tôi mỉm cười, làm người yêu của Khang xong tôi mới biết túi của Khang chẳng khác nào túi Doraemon, nhiều khi tôi cứ ngỡ bạn trai tôi là cửa tiệm tạp hóa.
"Lễ tổng kết, vì lớp ta nam nữ đồng đều, thế nên bài nhảy của lớp chúng ta sẽ nhảy theo cặp. Mọi người có ý kiến gì không?"
Thi gõ nhẹ thước lên bàn, thấy không ai có ý kiến gì, nhỏ liền chốt tiết mục. Truyền thống trường tôi vào lễ tổng kết mỗi năm là khối 11 sẽ biểu diễn văn nghệ. Lí do là lớp 12 bận bù đầu bù cổ để chuẩn bị thi THPT, còn khối 10 vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm. Thế nên vai trò nặng nề nhất rơi vào khối 11.
Tôi nhìn sang Khang, trong đầu một ý kiến chợt lóe sáng.
Cuối buổi học, chúng tôi hẹn nhau ra quán karaoke gần trường để lên kế hoạch, phần hơn cũng là để xả stress thời gian ôn thi không biết ngày đêm là gì.
Tôi ngồi bên cạnh Sương và Thi, một nhỏ thì nhiệt tình, một nhỏ thì im ắng, tôi nhìn sang Sương, nhỏ hôm nay dường như có chuyện gì đó buồn nên uống khá nhiều, hai má đỏ hồng của nhỏ đã minh chứng cho việc con nhỏ này đã uống say.
"Mày ổn không?"
Sương nghiêng đầu, cười cười: "Không sao."
Tôi khẽ nhíu mày, toàn là mùi rượu trái cây.
"Tao muốn ra ngoài hít thở một chút."
Tôi đặt túi xách ra một bên, chuẩn bị đứng dậy đi cùng Sương thì đã bị nhỏ ngăn lại. Đợi đến khi Sương đã bước ra khỏi cửa, tôi mới nhắn tin cho thằng Long. Tưởng chừng một phút sau, Long cũng đứng dậy rời khỏi đám đông mà đi ra ngoài.
Ngồi ở trong góc nhưng tôi vẫn loáng thoáng nghe được tiếng la hét của đám con trai:
"DM Long mày phải giúp anh em chứ, tao sắp thua rồi."
"Đi đâu đấy, ở đây là lớp đang bàn việc chứ không phải chỗ cho mày đi hẹn hò với bạn gái đâu nhé."
"Tao bận chút việc, đi trước."
Sau đó là một vài tiếng lẩm bẩm nhưng liền biến mất ngay lập tức.
Bên cạnh tôi chỉ còn Thi, nhỏ đang bận rộn với việc sắp xếp đội hình nên cũng im ắng hẳn đi, nhìn khung cảnh náo nhiệt ồn ào trước mắt, lòng tôi bỗng dưng buồn buồn. Chỉ còn một năm nữa thôi mọi thứ sẽ kết thúc, rồi mỗi đứa một phương. Chẳng biết có thể gặp được nhau nữa hay không.
Nghĩ đến đây, nhìn cốc rượu trái cây trước mặt, tôi mím môi, quyết uống thử một lần. Vị ngọt ngọt mát mát truyền qua đầu lưỡi, không quá đắng như uống bia nên tôi cảm thấy khá dễ chịu.
Đột nhiên điện thoại có tin nhắn vang lên, tôi cẩn thận mở máy ra, đọc dòng tin nhắn xong, tôi liền ngước mắt, bắt gặp ngay một ánh mắt vẫn đang dõi theo mình.
[Đừng uống rượu, uống nước trái cây đi.]
[Rượu trái cây mà.]
[Đừng mè nheo, say là tao vứt mày ngoài đường đấy.]
Tôi đi xe cùng Khang, vì vậy nghe cậu nói câu này, tôi chỉ phì cười, nhém cho cậu một ánh nhìn cảnh cáo "nếu mày dám thì thử xem."
"Chà ngọt ngào quá nhỉ?"
Chị Diệp ngồi xuống bên cạnh tôi, khóe môi chị cong lên để lộ rõ nụ cười duyên dáng. Mái tóc dài được búi gọn càng khiến khuôn mặt chị rạng rỡ hẳn lên. Tôi nhe răng: "Chị đến muộn."
Chị Diệp ôm khuôn mặt tôi, vừa cạ vừa cọ: "Xin lỗi kưng, tại tắc đường quá."
Tin nhắn đột nhiên vang lên liên hồi, tôi cười khẽ, vừa nghe đã biết ai nhắn đến.
Lúc này, tiếng nhạc du dương bỗng dưng vang lên, không gian xung quanh dần lắng xuống, tôi cũng buông máy, chỉnh sửa lại lọn tóc rơi ra trên mái tóc chị Diệp, thật ra kế hoạch này đã được chuẩn bị từ rất lâu, nhưng đến ngày này mới có thể thực hiện.
Tôi đứng dậy, chậm rãi đưa chị Diệp đến trung tâm của phòng.
"Em sao vậy?"
"Chị đi theo em một lát."
Đến nơi, tôi dừng lại, chị Diệp cũng nhìn theo ánh mắt tôi.
Cạch.
Một chàng trai từ ngoài cửa phòng bước vào, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, tôi cảm nhận được bàn tay chị dần siết chặt lấy tay tôi. Tôi biết rõ, chị đang căng thẳng. Vỗ vỗ lên mu bàn tay chị để trấn an xong. Tôi nhẹ nhàng tách tay chị ra rồi trở về chỗ ngồi.
Dương hít vào một hơi, anh nâng mắt, ngay lập tức liền chạm phải ánh mắt của người con gái anh yêu, nhanh chóng sải bước về phía cô.
Cả không gian như ngừng lại, nhường chỗ cho hai người trước mặt.
Đứng trước mặt Diệp, Dương cúi đầu, ánh mắt đọng lại trên người đối diện, chất giọng dễ nghe vang lên trong căn phòng rộng lớn: "Xin lỗi nếu hôm nay làm phiền em, cũng xin lỗi nếu trước đây anh làm phiền em. Nhưng anh sợ nếu hiện tại anh không nói ra, anh sẽ không kịp nữa. Diệp, làm bạn gái anh được không?"
Diệp bần thần hồi lâu, chị im lặng không nói gì.
Một lúc sau, hai hàng nước mắt Diệp tuôn rơi, nỗi đau trong tâm trí như giằng xé con người chị. Diệp nhìn người con trai trước mặt, trong đôi mắt có muôn vàn lời muốn nói nhưng chẳng thể nói ra. Đến cuối cùng, Diệp chỉ cười mỉm, cẩn thận lùi về sau hai bước.
Diệp gạt đi những giọt nước mắt còn lại trên má. Khẽ cúi đầu: "Xin lỗi, nhưng tôi không thể đồng ý."
Tôi ngước mắt, anh Dương vẫn đang ở đó, anh đứng im một chỗ ngay khi chị đã rời đi. Đau đớn, sự khổ sở khiến anh gục xuống. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh Dương bật khóc.
Đưa mắt ra chiếc cửa đã khép lại, nơi ấy vẫn còn đâu đó bóng dáng của chị Diệp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT