"Thu thu thu thu!" Hắn mới không khả nghi, hắn khá tốt! Sao Chổi Nhỏ một mặt oan ức.

—— cực giống thiếu niên thời kỳ trưởng thành trước mặt phụ huynh cật lực bảo vệ người bạn thoạt nhìn rất khả nghi.

Vì vậy Thẩm Hành Vân ném ra một chuỗi vấn đề, Sao Chổi Nhỏ tự mình nói thẳng ra, đồng thời không ngừng cường điệu bạn của caụa ôn nhu săn sóc thân sĩ đáng yêu cỡ nào!

"Cậu xác định hắn là Ma Tước tinh?" Thẩm Hành Vân có chút muốn cười.

Bởi vì, tuy rằng từ lý luận mà nói chỉ cần có linh thức thì có khả năng thành tinh, mà trên thực tế chân chính có thể tu thành chính quả thường đều là một ít động vật cỡ lớn có năng lực tự vệ mạnh hoặc là thực vật có tuổi thọ đáng kể, dù sao động vật nhỏ muốn sống trong hoàn cảnh sinh tồn bình thường cũng đã rất khó huống hồ còn thành tinh, trừ phi là từng có nhân duyên gì đặc biệt, bằng không cơ bản là không thể, cho nên "Ma Tước tinh" loại sinh vật này lúc Thẩm Hành Vân nghe tới thực sự là tràn đầy cảm giác không khỏe.

Sao Chổi Nhỏ phe phẩy cánh lớn tiếng: "Thu! Thu!" Thật sự! Tôi tận mắt thấy nguyên hình của hắn!

"Thôi, tùy cậu đi." Thẩm Hành Vân xoa xoa thái dương, thở phào một cái, Sao Chổi Nhỏ tuy rằng vừa ngu xuẩn vừa dễ lừa, nhưng nếu dùng vũ lực thì Phượng Hoàng thu thập Ma Tước tinh vẫn nhanh chóng, “Nó dám bắt nạt cậu, cậu liền dùng chân hỏa thiêu nó.”

Sao Chổi Nhỏ mạnh miệng: "... Thu, thu."... Hắn khá tốt, sẽ không bắt nạt tôi.

—— một thiếu niên cô độc thật vất vả bênh vực cho bạn bè.

"Biết rồi, biết rồi." Thẩm Hành Vân nhấc tay biểu thị đầu hàng, móc ra bóp tiền rút ra một tấm thẻ nhét vào mỏ chim Sao Chổi Nhỏ: “Đây là thẻ tiền lương của cậu, mật mã là 233333, bên trong có một ít khoản để dành, coi như là lương của những năm trước, sau đó tôi cũng sẽ mỗi tháng chuyển tiền qua, cần tôi dạy cậu dùng như thế nào không?”

Có người có thể dạy tôi! Sao Chổi Nhỏ lắc đầu, mừng rỡ dùng mỏ chim nhai nhai thẻ ngân hàng.

Miệng đầy mùi vị tiền tài! Thu thu!

Diệp Phi Chu: “... cậu nhẹ chút, coi chừng hư.”

"Được, chính mình tự chơi đi." Thẩm Hành Vân không nhịn được phất tay một cái, thiệt tình muốn nhanh lên một chút cùng vợ nhỏ ngọt ngọt ngào ngào mà ôm nhau ngắm sao, “Tôi không gọi cậu, tuyệt đối không nên trở về.”

Bởi vì có thể sẽ nhìn thấy hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi!

Diệp Phi Chu nghe vậy yên lặng che cổ áo, suy nghĩ một chút, liền nhắc nhở Sao Chổi Nhỏ nói: “... Đừng để cho người khác đối với cậu làm chuyện kì quái, quá thân mật tiếp xúc thân thể và vân vân, cẩn thận một chút.”

Là một tiểu thụ mỗi ngày bị lưu manh đùa giỡn, lần này lời khuyên quả thực là phát ra từ tâm can.

"Thu ——" nhưng mà Sao Chổi Nhỏ cao hứng đến đầu óc mịt mờ, căn bản không có nghe Diệp Phi Chu nói cái gì, vui vẻ cực kỳ mà ngậm thẻ lương bay phát mất hút trong tầng mây, trong nháy mắt hóa thành một ngôi sao băng bay về phía chân trời!

Mà vào giờ phút này, "Chính trực ôn nhu thân sĩ vừa đáng yêu vừa không khả nghi" trong miệng Sao Chổi Nhỏ, Ma Tước tinh tiên sinh, đang nằm trên giường đôi trong phòng ngủ rộng lớn, lấy điện thoại di động lật xem hình của Sao Chổi Nhỏ ngày hôm nay.

Hắn đem vài bức ảnh bỏ vào một thư mục, sau đó lại đem mấy bức ảnh đã được chỉnh sửa bỏ vào một thư mục khác.

Bởi vì vừa không nỡ xóa, lại ngại cay mắt…

Làm xong, Liên Phong đem một tấm Sao Chổi Nhỏ tự chụp bình thường đặt thành hình nền, dùng ngón tay chậm rãi miêu tả thiếu niên nhếch môi mỏng, sau đó hôn lên màn hình, như chuồn chuồn lướt nước.

"Sao Chổi Nhỏ." Liên Phong dùng một loại ngữ điệu thật ấm áp lập lại một lần cái tên này, nhìn điện thoại di động nở nụ cười.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Sao Chổi Nhỏ hưng phấn một đêm không ngủ không kịp chờ đợi chạy đến cửa hàng của Liên Phong, ngậm thẻ lương va đầu vào cửa kính của phòng nghỉ…

Sao Chổi Nhỏ có phương thức gõ cửa đặc biệt!

Đáng tiếc trong phòng nghỉ không có ai.

Dù sao hiện tại chỉ mới sáu giờ sáng mà thôi, mà cửa hàng bình thường chín giờ mới bắt đầu kinh doanh, Liên Phong tám giờ rưỡi sẽ đến cửa hàng cùng nhóm nhân viên đồng thời chuẩn bị mở cửa.

Thấy trong phòng nghỉ không có ai, Sao Chổi Nhỏ nhàm chán ngồi xổm ở dưới cửa sổ chờ, một con bọ béo bất hạnh từ chân tường bò qua bị hắn lấy một móng vuốt đè lại, cưỡng ép bắt nhìn thẻ lương.

Sao Chổi Nhỏ vênh váo đắc ý: "Thu, thu?" Nơi này có rất nhiều tiền, cưng biết cái gì là tiền không?

"..." Bọ béo choáng váng mặt mày, bốn cái cánh nhỏ bất an run lên.

Sao Chổi Nhỏ cho là nó đang so sánh, cũng run cánh: "Thu." Cánh của anh đây dễ nhìn hơn.

"..." Bọ béo sống không còn gì luyến tiếc, trơ mắt nhìn cơ thể bị mắc kẹt dưới chân tường.

Sao Chổi Nhỏ hài lòng buông móng vuốt.

Tám giờ rưỡi, Liên Phong đúng giờ đến cửa hàng.

Còn chưa vào cửa, hắn liền cảm nhận được quanh quẩn bốn phía có linh khí Phượng Hoàng, dồi dào, kéo dài không dứt, mang theo uy thế xưa nay.

Mở cửa phòng nghỉ, ngoài cửa sổ một vệt sáng vàng kim chợt lóe lên.

Liên Phong giả vờ không biết, không đi kéo rèm cửa sổ, mà là nhanh nhẹn cởi quần áo, chỉ mặc một cái quần lót kiểu dáng khá là khiêu gợi màu đen, chậm rãi nghiêng người nhìn cửa sổ, bên trong tủ tìm kiếm đồng phục của cửa hàng

Liên Phong thay xong đồng phục, bên ngoài truyền đến âm thanh mỏ chim thành khẩn gõ cửa thủy tinh.

"Sớm như vậy." Liên Phong tỏ vẻ như kinh ngạc đi tới mở cửa sổ, thả Sao Chổi Nhỏ tiến vào.

Sao Chổi Nhỏ biến thành hình người, kích động quơ thẻ lương trong tay, trên mặt còn mang theo hưng phấn mà đỏ ửng: “Chủ nhân cho tôi tiền!”

"Tốt quá, thẻ ngân hàng cậu biết dùng không? Tôi dạy cho cậu?" Liên Phong đi tới cửa, cầm lấy một cái túi để dưới đất.

Sao Chổi Nhỏ gật đầu, trong giọng nói tràn đầy ỷ lại chính mình cũng không nhận ra: “Anh dạy tôi đi.”

Chủ nhân mỗi ngày vội vàng nói chuyện yêu đương căn bản không thời gian!

"Được, trưa hôm nay tôi phải xem cửa hàng, buổi chiều đi cùng cậu." Liên Phong nói, đem túi đưa cho Sao Chổi Nhỏ xem, bên trong là quần áo, đồ lót, tất, giày đầy đủ mọi thứ, còn có kính râm cùng một cái mũ bóng chày, “Tối hôm qua tôi đoán chừng kích thước của cậu, trước tiên mua một bộ, lúc biến thành hình người phải mặc, không thể dùng phép che mắt, cậu đồng ý thì buổi chiều tôi cùng cậu đi dạo phố, mua chút đồ dự bị.”

"Cám ơn anh, anh thật tốt..." Sao Chổi Nhỏ lần thứ hai bị cảm động bạo kích.

Người ta đối với mình tốt như vậy, mình mới vừa nhìn lén người ta thay quần áo!

Coi như bắp thịt của hắn đường nét thật sự rất dụ người đi, thật sự muốn nhào tới hôn một cái! Mặc dù cũng không dám. Nhưng mà mình thật sự là cầm thú!

Tuy rằng nghiêm khắc mà nói mình vốn là chim không sai…

Thiệt cho ngày hôm qua Diệp Phi Chu còn lo lắng Sao Chổi Nhỏ bị đùa giỡn lưu manh, trên thực tế Sao Chổi Nhỏ đều là chủ động đùa giỡn lưu manh với người ta.

Vì vậy Sao Chổi Nhỏ ở phòng nghỉ đổi lại toàn bộ quần áo, Liên Phong chải lại tóc cho hắn, sau đó cột thành đuôi ngựa, vì để giảm đi chú ý, hắn lại đội lên đầu Sao Chổi Nhỏ cái mũ bóng chày.

Liếc mắt một cái quả thực như mỹ thiếu nữ trung tính ngực phẳng, may là mặt mày có mấy phần anh khí, còn có thể nhìn ra là con trai.

"Không muốn đội mũ." Sao Chổi Nhỏ oán giận, “Tóc bị chặn lại.”

"Ngoan." Liên Phong không hề nhận biết bản thân bắt đầu dùng giọng điệu dụ dỗ nói, “Tóc của cậu quá chói mắt, người ta sẽ nhìn chằm chằm.”

Sao Chổi Nhỏ lại cực kỳ thản nhiên kéo kéo quần: “Vậy không muốn mặc quần lót.”

Liên Phong cười nhẹ: “Làm sao vậy? Cái này cũng phải mặc.”

Sao Chổi Nhỏ rất buồn rầu: "Ghìm chíp chíp." 

Nhân loại thật là tự tìm phiền phức, bọn họ nhất định không hiểu được cảm giác gió thổi chíp chíp vui sướng như thế nào. 

"Là cậu kéo quá cao, kéo xuống chút là tốt rồi." Liên Phong cực kỳ tự nhiên thân thủ điều chỉnh cho hắn một chút, tự tiện đến khó coi!

Nhưng phối hợp với nụ cười của Liên Phong như gió xuân ấm áp sạch sẽ, Sao Chổi Nhỏ không chỉ không lúng túng cùng cảm giác bị xâm phạm, tim trái lại còn ầm ầm rạo rực.

Liên Phong hòa ái dễ gần hỏi: “Còn ghìm không?”

Sao Chổi Nhỏ điên cuồng lắc đầu, trong đầu ong ong, hoa mắt chóng mặt, hắn nuốt một ngụm nước bọt, hoang mang nói: “Không, hết rồi!”

Liên Phong nhịn cười đến nội thương. 

Trong cửa hàng bận rộn đến giữa trưa, Ma Tước tiên sinh mang theo tiểu Phượng Hoàng đi chơi.

"Cái này, là máy rút tiền, có thẻ ngân hàng là có thể ở đây lấy tiền." Liên Phong kiên nhẫn giải thích, giúp Sao Chổi Nhỏ thao tác, “Mật mã biết chưa?”

Sao Chổi Nhỏ không hề phòng bị nói: “Là 233...”

"Không cần nói cho tôi, tự mình nhập vào, nhập xong thì ấn xác nhận." Liên Phong cười xua tay ngăn lại, xoay người đưa lưng về phía máy rút tiền, “Mật mã bất luận người nào đều không thể nói, chỉ có cậu biết là đủ rồi.”

Đối với một tiểu Phượng Hoàng mà nói, những thứ cần học hỏi ở xã hội loài người thực sự là nhiều lắm.

Sao Chổi Nhỏ nghe lời mà đem mật mã nhập xong, Liên Phong xoay người tiếp tục giúp hắn thao tác, lúc nhìn thấy số dư không khỏi ngơ ngác: “Nhiều như vậy.”

"Rất nhiều sao?" Sao Chổi Nhỏ tràn đầy phấn khởi hỏi, "Có thể mua mấy bộ quần áo?" Hồn nhiên không biết mình đã trở thành Phượng Hoàng đại gia.

Thẩm Hành Vân nuôi Phượng Hoàng tuy rằng có nhiều khó khăn, thế nhưng có một ưu điểm chính là hào phóng!

Liên Phong xem bộ dáng hắn ngu ngốc, nở nụ cười: “Cậu nên hỏi, có thể mua mấy tiệm bán quần áo.”

"Nhiều như vậy! Vậy tôi cho anh một nửa, anh cũng dùng được." Sao Chổi Nhỏ không chút nghĩ ngợi nói, một đôi mắt sáng ngời.

Vô cũng hào phóng!

Dù sao cũng là người bạn chim đầu tiên của mình!

Liên Phong giơ tay, cách mũ bóng chày ấn ấn đầu cậu, ánh mắt bất đắc dĩ, trìu mến nói: “Nhóc ngốc, đoa đều là của cậu, chính mình giữ cho kĩ, không phải ai cũng có thể cho.”

Sao Chổi Nhỏ hơi oan ức, cúi đầu ừ một tiếng.

Không phải ai cũng cho, tôi chỉ cho anh mà thôi…… 

Giúp Sao Chổi Nhỏ lấy chút tiền mặt, Liên Phong biế từ phía sau lấy ra một cái ví mới tinh, bỏ tiền vào bên trong, nhét vào tay Sao Chổi Nhỏ, mỉm cười nói: “Cho cậu.”

Ví tiền màu nâu nhạt, kiểu ngắn gọn hào phóng, bằng da trâu, sờ ở trong tay rất mềm mại.

Sao Chổi Nhỏ đỏ mắt rưng rưng mà tiếp nhận ví tiền, đưa cao cao, vô cùng phấn khởi nói: “Chúng ta đi ăn đồ ngon!”

Thu thu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play